Chương 23.2: Có chút rung động

Ngày hôm sau lúc đi học.

Tô Nguyên nghe thấy trong phòng học có người đang thảo luận về hội thả diều, hình như còn hẹn nhau cùng đi.

“Trời ạ, hình tuyên truyền trên Weibo là thiệt hả? Thế giới đáy biển liền không nói, cư nhiên còn có hình Ultraman”

“Là ở Bắc Kinh đó, cách cũng không xa, nếu không lớp chúng ta liền đi chỗ đó chơi đi”

“Được đó, vé vào cửa cũng chỉ có 50 đồng, chúng ta lại bao một chiếc xe đi chơi một ngày, không gì tuyệt hơn”

“Vậy chúng ta nói với lớp trưởng một chút, đếm số phiếu ở trong diễn đàn, tôi thấy phiếu cùng ngày đều sắp bán hết rồi”

“Cái gì? Còn giới hạn mua hả? Chỗ lớn như vậy còn muốn hạn chế số người sao?”

“Không biết nữa, lại nói dù lớp có đi hay không, thì tôi cũng đoạt trước”

“Đây chính là triển lãm diều hình lớn, tôi cũng phải đoạt”

……

Vu Gia Tường lại vỗ vỗ vai Tô Nguyên, “Tô Nguyên, trên diễn đàn đang đặt phiếu, có đi hội thả diều không? Tôi giúp cậu đăng kí.”

Người trong lớp bọn họ ban sao lại nhát như vậy, một đám cũng không dám tới hỏi Tô Nguyên.

Đây là cái thói xấu gì vậy?

Nhớ tới những món đồ ăn vặt bị hắn ăn hết, Tô Nguyên tuy là hơi xinh đẹp một chút, nhưng mà người không chê vào đâu được, một chút cũng không có cao không thể với như trong miệng những người khác nói.

Tô Nguyên tạm dừng một lát, đặt sách giáo khoa trong tay lên bàn, quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Đi.”

Thẩm Thụy đều đã sắp xếp đến mức này, cậu sao có thể không đi?

Tuy rằng đầu tư hội thả diều kém rất nhiều so với việc xây tượng vàng, nhưng lại chân chính dẫm lên trong lòng cậu.

Cậu muốn xem, rất muốn rất muốn.

“Được rồi,” Vu Gia Tường cười lớn tiếng, lập tức quay đầu lại hô to với lớp trưởng, “Lớp trưởng, Tô Nguyên đi, cậu ấy đi hội thả diều.”

Trong lúc nhất thời toàn bộ phòng học đều yên tĩnh lại, vô số đôi mắt đều nhìn về phía hắn.

Vu Gia Tường ngây ra như phỗng, thật cẩn thận mà quay người lại.

Lúc tan học, mình lớn giọng một chút thì làm sao, có vấn đề gì sao?

Lúc này cậu chàng có chút hoảng hốt.

May mắn tiếng chuông tan học kịp thời vang lên.

Tin tức Tô Nguyên sẽ đi hội diều, lập tức liền truyền khắp trường và trên Weibo, trong lúc nhất thời vé vào cửa đều bán ra không ít.

Lúc này.

Tô Trạch nghe được tin tức, hôm qua chùa Thiên Chiếu có người xây tượng vàng cho Phật Tổ, chỉ cầu Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi.

Trong vòng đều đang suy đoán Tô Nguyên này chính là Tô gia nhị công tử.

Lần trước cậu lộ mặt ở tiệc từ thiện buổi tối, mỹ danh nháy mắt truyền khắp Bắc Kinh.

Nhưng ngày thường Tô Nguyên đi học trọ ở trường, ngẫu nhiên về nhà, cũng không chơi bất cứ cái gì cùng người trong vòng, muốn làm quen cậu cũng không tìm thấy cơ hội.

Mấy ngày sau là sinh nhật Tô Trạch, có không ít người trong tối ngoài sáng muốn thiệp mời từ hắn, muốn nhân cơ hội ngắm mỹ nhân vạn kim khó cầu này.

Tô Trạch mới vừa cúp mấy cuộc điện thoại muốn thiệp mời, bạn bè làm ăn chủ động muốn tới chúc mừng sinh nhật hắn, hắn cũng không tiện cự tuyệt.

Có chút đau đầu mà xoa xoa giữa mày, nghĩ nghĩ liền gọi điện cho em trai, “A Nguyên, ngày kia chính là sinh nhật anh, em sớm một chút trở về ở đi, anh cả có việc muốn nói với em.”

Tô Nguyên rũ xuống mắt, thấp giọng trả lời, “Vâng, em biết rồi.”

Hôm qua sau khi Thẩm Thụy thông báo, có lẽ là quá tham luyến chuỗi ngày sinh hoạt an ổn bình tĩnh kia, biểu hiện của cậu vẫn không khác gì bình thường.

Nhưng vận mệnh chú định như là có một cổ lực lượng đang lôi kéo, cậu đứng ở trên vách núi lung lay, chỉ cần một trận gió nhẹ nhàng thổi tới, liền sẽ đánh vỡ phần cân bằng này.

Vẫn là về nhà ở hai ngày, bình tĩnh mà tự hỏi một chút cậu nên làm cái gì bây giờ.

Tô Nguyên quyết định đêm đó liền về nhà, trước khi đi cũng uống xong thuốc ngày hôm đó rồi.

“Về nhà cũng phải uống thuốc mỗi ngày, tôi sẽ nhờ anh cả cậu trông chừng.”

Trong lòng Thẩm Thụy tràn đầy không nỡ, nhưng anh chỉ có thể ôn nhu dặn dò, sau đó nhìn theo cậu lên xe Tô Trạch.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Tô Nguyên cười nhẹ với hắn, vẫy tay tạm biệt.

Thẩm Thụy đứng ở chỗ đó thật lâu, mãi cho đến khi thấy không rõ chiếc xe kia nữa.

“Tô Nguyên, em có thích anh, em chỉ là không dám thừa nhận. Nhưng không quan hệ, mặc kệ em lựa chọn như thế nào, anh đều sẽ chạy về phía em, mãi cho đến khi em trở thành người yêu của anh mới thôi.”

Trên xe.

Tô Trạch thấy em trai vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu, mãi đến lúc hắn rẽ ngoặc, mới dời tầm mắt đi.

“A Nguyên, em có phải có người mình thích hay không?”

Dáng vẻ này có khác gì người đang yêu đương đâu?

Nhưng người này không thể là Thẩm Thụy.

Thẩm gia sao có thể chấp nhận người đương gia tương lai ở bên một đàn ông.

Tô Nguyên vẫn ngồi không nhúc nhích, ngoài cửa sổ xẹt qua rất nhiều đèn nê ông, xẹt nhanh qua trong mắt cậu, thế giới trở nên thực không chân thật, giống như hư ảo.

“Em không biết……”

Cậu thích Thẩm Thụy sao?

Tình yêu trên thế gian, luôn tra tấn người ta.

Nếu như cậu thật sự thích đối phương, có lẽ là bắt đầu ác mộng, lo được lo mất là thái độ bình thường khi yêu đương, chỉ làm bệnh của cậu nặng hơn.

Tô Trạch không rõ nguyên do, “Lần trước cô Hướng kia thực thích em, ba mẹ cô ấy hỏi anh muốn số WeChat của em, có được không? Các em nói chuyện như thế nào rồi?”

Hướng gia là một lựa chọn không tồi, gia phong rất tốt.

Cô gái kia nhìn cũng hoạt bát đáng yêu, cùng em trai tính tình an tĩnh rất là xứng đôi.

“Cô ấy không có thêm WeChat em.”

“Cái này……” tâm tư Tô Trạch thay đổi thật nhanh, muốn dời đề tài xấu hổ này qua đi, “Vừa vặn mấy ngày nay em ở nhà, anh cả lại giới thiệu cho em cô gái khác càng xinh đẹp.”

Hướng gia rốt cuộc sao lại thế này?

Lúc tìm hắn muốn WeChat rõ ràng thực nhiệt tình chủ động, còn một hai phải mời hắn uống trà nói chuyện phiếm, đương nhiên là mang theo em trai cùng đến.

Tô Nguyên không nói gì, cậu đang sầu não chuyện Thẩm Thụy, căn bản không muốn lại trêu chọc người khác.

Tô Trạch thấy em trai không đáp lời, lại thay đổi đề tài khác, tựa như chỉ là tám chuyện đơn giản mà mở miệng, “Ngày hôm qua có người tại chùa Thiên Chiếu xây tượng Phật vàng, tin tức lớn như vậy em có nghe nói không?”

“Có nghe ạ.” Tô Nguyên nhẹ giọng trả lời.

Cậu chính mắt thấy ngày hôm qua Thẩm Thụy trước tiên ép hot search xuống, nhưng hiện trường nhiều người như vậy, căn bản không có khả năng giấu nổi, bị trong nhà biết đó là tất nhiên.

“…… Anh còn nghe nói, tên người nọ giống tên em.”

“Vâng, là em.”

Tô Trạch sớm có dự cảm, lúc này nghe được cậu trả lời khẳng định, trong lòng trong lúc nhất thời phức tạp khó hiểu.

“Anh biết rồi, anh sẽ gửi một số tiền vào quỹ từ thiện Thẩm gia. Tuy rằng nhà chúng ta nhất thời không có đủ vốn lưu động nhiều như vậy, nhưng anh cả về sau mỗi năm đều đưa tiền cho nhà cậu ấy, coi như là trả tiền theo kỳ, em không cần cảm thấy thiếu Thẩm Thụy, biết không?”

Cho dù số tiền này muốn trả mất vài chục năm, hắn cũng không muốn em trai thấp hơn người ta một cái đầu.

“Người đến bảy mươi xưa nay hiếm, sống lâu trăm tuổi càng là khó cầu. Nếu như em sống không đến trăm tuổi, nên có phúc báo tự nhiên sẽ rơi xuống trên người Thẩm Thụy, cho nên anh không cần lo lắng này nọ đâu.”

Tô Nguyên ôn nhu mà đáp một câu, căn bản không cảm thấy là đang nguyền rủa chính mình.

Bởi vì đây là hiện thực.

Bỏ chuyện bệnh tình gen khiếm khuyết của cậu qua một bên không nói , bệnh trầm cảm kiếp trước làm cậu biết rõ, trước mặt cậu chính là vực sâu như thế nào.

Cậu cũng từng thử bắt lấy một cánh tay cứu mạng.

Nhưng kết cục lại là táng thân biển rộng.