Chương 24: Đồng ý để em tìm bạn trai

Chương 24: Đồng ý để em tìm bạn trai

“Nói bậy cái gì thế,” Tô Trạch nhẹ giọng mắng em trai một tiếng, “A Nguyên của chúng ta đương nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi, Phật Tổ đã đáp ứng rồi.”

Khi về tới nhà họ Tô, sau khi Tô Trạch dừng xe tắt máy không vội xuống xe mà nghiêng người nhìn về phía em trai.

“A Nguyên, em đừng sợ, có anh cả ở đây, còn có ba mẹ, chúng ta đều rất yêu thương em. Em ngoan ngoãn uống thuốc, không cần nhọc lòng việc học và công việc. Em muốn ở bên ai cũng được, chỉ cần em vui vẻ là tốt."

Tô Nguyên hơi hơi cúi thấp đầu xuống, ánh mắt dừng trên đôi tay trống không của mình, khẽ vâng một tiếng.

Không có ai sẽ muốn biết dày vò cùng thống khổ của cậu, cũng không có ai chịu nổi cảm xúc tiêu cực của cậu trong một thời gian dài.

Đến cuối cùng, chỉ biết không thể không rời đi, nếu không sẽ bị cậu kéo vào vực sâu cùng, cuối cùng cũng không đứng dậy nổi.

Lúc hai người vào nhà, người t nhà đều đang xem TV ở phòng khách.

Là phim hoạt hình Tô Oánh thích nhất.

Tô Nguyên ngơ ngác một chút.

Lúc cậu ở ký túc xá, TV luôn phát thế giới động vật.

Tô Trạch lôi kéo em trai ngồi xuống sô pha, nắm Tô Nguyên tay nói.

“Ba mẹ, tượng vàng chùa Thiên Chiếu là Thẩm Thụy xây vì A Nguyên, con nghĩ rằng sau này nhà mình hằng năm đều chi một số tiền gửi vào quỹ từ thiện Thẩm gia, cũng coi như cầu phúc cho A Nguyên."

Tô ba tạm dừng một lát, buông cờ vây trên tay xuống, cười gật gật đầu, “Ý tưởng này không tồi, trong nhà đều mong A Nguyên khỏe mạnh. Tuy rằng không phải người Tô gia chúng ta hướng Phật Tổ cầu xin, nhưng kết quả cũng như nhau.”

“Đúng vậy,” Tô mẹ buông món đồ chơi trên tay xuống, sờ sờ đầu Tô Oánh để cô bé tự chơi.

“Vừa nãy chúng ta còn đang bàn bạc, nếu người nọ không phải A Nguyên, chúng ta liền tự mình xây. Tuy tượng vàng to như chùa Thiên Chiếu chúng ta không xây nổi, nhưng đổi cái khác nhỏ hơn, thì chúng ta vẫn có khả năng, Phật Tổ sẽ không trách tội.”

Tô Trạch nghĩ ba mẹ đều tỏ thái độ như vậy, em trai khẳng định thật cao hứng.

Hắn giơ tay ôm lấy bả vai Tô Nguyên, “Vậy chính thức mở tiệc chiêu đãi Thẩm gia một chút , thuận tiện nói chuyện quỹ từ thiện với bọn họ.”

Cũng là để khiến cho Thẩm gia biết, Tô gia coi trọng Tô Nguyên, sẽ không thua thiệt tiền tài Thẩm gia.

Tô Trạch sẽ không đồng ý em trai vô danh vô phận mà đi theo Thẩm Thụy, uyển chuyển mà làm cho Thẩm Thụy nhân lúc còn sớm hết hy vọng.

Sau khi nói chuyện xong, Tô Nguyên mê mang mà trở lại phòng.

Cậu chẳng qua chỉ trọ ở trường có vài tháng, gia đình nguyên thân lại xảy ra nhiều biến hóa như vậy.

Trong cốt truyện, cậu chính là không được coi trọng một chút nào, nếu như nói là người tàng hình cũng không quá đáng.

Trà cụ thích nhất bị em gái dùng đủ loại lý do xin xỏ hay đoạt đi, cuối cùng không còn lại bộ nào.

Bây giờ, lại tiêu một đống tiền vì cậu.

Nhưng nguyên thân đã chết, bọn họ đã vĩnh viễn mất đi cơ hội bồi thường.

Mà cậu, cũng không phải là “Tô Nguyên” đó.

Ngay lúc này.

Tô ba cùng Tô Trạch ở một phòng khác.

Tô ba đưa tay gõ gõ mặt bàn, suy nghĩ về tình hình hiện tại, “Lần trước ở bệnh viện, ba đã thấy tên Thẩm Thụy đối xử với A Nguyên không bình thường, nhưng không nghĩ tới lại là cái dạng không bình thường này. Cậu ta có phải coi trọng A Nguyên rồi hay không?”

Trong vòng tình yêu nam nam cũng có rất nhiều người, không nghĩ tới có lại có người để ý đến con của ông.

Lại là Thẩm gia nhà cao cửa rộng như vậy.

“Tám chín phần mười là thế”, đôi tay Tô Trạch nắm chặt, biểu hiện nội tâm không bình tĩnh, “Hơn nữa, con thấy A Nguyên đối với cậu ta cũng không tầm thường.”

Hắn là thật sự lo lắng, Tô gia so với Thẩm gia thì kém quá xa.

Nếu như em trai ở bên cậu ta bị ủy khuất, hắn cũng không thể làm gì được.

Sớm biết như thế, hắn nên sắp xếp xem mắt với đàn ông, nói không chừng A Nguyên liền coi trọng, hiện tại cũng không cần phát sầu.

Tô ba nặng nề mà thở dài, mang khuôn mặt u sầu, “Trước khi chính thức mở tiệc chiêu đãi, con nghĩ cách xem xét tình hình hai đứa nó trước. Không phải ba không thương A Nguyên, nhưng ba còn có con với Oánh Oánh, chúng ta đắc tội không nổi Thẩm gia.”

“Ba, con biết rồi, con đi xem A Nguyên.” Tô Trạch cũng thấy rõ hiện thực.

Nếu nghĩ theo hướng tốt mà nói, Thẩm Thụy một lần ném ngàn vàng chỉ để cầu cho em trai mạnh khỏe, có thể thấy được thiệt tình.

Cây hoa quế mới tới lớn lên rất tốt, tuy rằng trời tối không thấy rõ, nhưng Tô Nguyên đứng ở trên ban công, có thể ngửi được rõ ràng mùi hương trong không khí.

“A Nguyên?” Tô Trạch thấy trong phòng không có ai, cửa ban công lại mở ra.

Đến gần liền thấy, quả nhiên ở bên ngoài.

Tô Nguyên đổi thành tư thế dựa vào trên lan can, lười nhác mà nhìn về phía Tô Trạch, “Anh cả? Đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ à?”

“Em cũng thế mà,” Tô Trạch học theo tư thế của em trai cũng dựa vào trên lan can, nói tiếp, “Suy nghĩ cái gì?”

Tô Nguyên ngửa đầu nhìn bầu trời, “Suy nghĩ…… Sao trời tồn tại hàng tỉ năm, so sánh với chúng ta, mới thấy sinh mệnh con người ngắn ngủi biết dường nào.”

Ngắn ngủi nhưng cậu lại cảm thấy, tuy chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, cũng không đáng để cậu dày vò thêm nữa.

Tô Trạch ngẩn người, hoàn toàn không rõ em trai suy nghĩ cái gì.

Như thế nào liền bắt đầu tự hỏi vấn đề triết học như vậy.

“Cho dù ngắn cũng không sao, tới cũng tới rồi.”

Tô Nguyên phì cười, lần đầu tiên cảm thấy vị anh cả này của mình là một người kì diệu.

Tô Trạch trừng cậu một cái, “Cười cái gì?”

“Anh cả nói rất đúng, cho nên em liền tùy tiện cười một chút.”

“Em đó, nếu mà ngày thường cũng cười như vậy nhiều một chút, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ đạp vỡ ngạch cửa Tô gia chúng ta, khóc lóc muốn gả cho em.”

“Anh cả cũng sắp 30 rồi, còn chưa có kết hôn, vì sao lại nhọc lòng vì em như vậy chứ? Em mới lên năm hai thôi.”

“Thẩm Thụy cậu ta…… Có phải thích em hay không?” Tô Trạch do dự nửa ngày, vẫn là nói thẳng.

Tô Nguyên như ngừng thở, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ lướt nhanh qua.

Biểu hiện của Thẩm Thụyquá mức rõ ràng, ngay cả người trì độn như cậu còn phát hiện ra, huống chi là anh cả.

“Đúng ạ.”

“Vậy em có thích cậu ta không?”

Tô Nguyên: “……” Cậu không biết.

Nhưng cậu không thể ở bên Thẩm Thụy được, tình yêu không cứu nổi cậu.

Biện pháp trị bệnh trầm cảm tốt nhất là đi khám bác sĩ, kiếo trước cậu đã thử rồi, nhưng lại tái phát.

Vô số lần đứng trước cửa sổ trên lầu cao muốn nhảy xuống, cũng từng bồi hồi bên bờ sông lúc đêm khuya.

Mãi cho đến khi giằng co lặp lại hao hết tâm lực, cuối cùng, cậu lựa chọn yên giấc ngàn thu.

Tô Trạch đợi một hồi, cũng không có chờ được en trai trả lời, cắn răng mở miệng, “Nếu như em thật sự thích đàn ông, anh cả cũng đồng ý……”

Tô Trạch lập tức cắt ngang “Không, em sẽ yêu đương với cậu ấy đâu.”

Cậu muốn một mình an an tĩnh tĩnh mà rời đi.

Tốt nhất không ai khóc lóc vì mình, không ai nhớ mình quanh năm suốt tháng, cũng không ai nhớ rõ mình.

Tô Trạch nhạy bén mà cảm thấy được ý tứ trong lời nói, không phải không thích, hắn vừa mới đồng ý cho em trai tìm bạn trai, vậy chính là trưởng bối Thẩm gia không đồng ý?

Đây là tình huống xấu nhất.

Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách làm Thẩm Thụy chủ động từ bỏ, nếu không để Thẩm gia nhằm vào, Tô gia dốc sức nhiều như vậy chỉ sợ sẽ thành dã tràng xe cát biển đông.

Lâu gia.

Sau Lâu Thời Tấn biết được việc làm của Thẩm Thụy, hai mắt đỏ lên, đem đồ đạc có thể thấy trong văn phòng đều đập hết.

Trợ lý bên ngoài trợ lý nghe âm thanh ầm ầm đùng đùng bên, mặt trắng như giấy.

Hắn biết Lâu thiếu cực kỳ yêu Tô Nguyên, Ôn tiểu thư lúc trước đều đem giấu đi, chỉ là một thế thân, cũng không mang đi gặp bạn bè.

Nhưng đến Tô Nguyên này lại ngược lại, căn bản không đồng ý công khai quan hệ cùng Lâu thiếu.

Kết quả chuyện thế thân vừa vặn bị người ta bắt gặp, sớm biết như thế sao còn làm?

Lâu Thời Tấn phát tiết một hồi, trong miệng không ngừng lặp lại, “Không, không được, Tô Nguyên sao em lại có thể thích người khác? Anh không cho phép……”

Hắn kéo kéo cà vạt, cởi nút áo sơ mi trên cùng, thở hổn hển nhặt di động lên.

“Alo, là tôi, việc lần trước các người làm không tồi. Chúng ta lại làm một lần, tiền tôi gửi tới chỗ cũ, anh biết nên làm như thế nào rồi đó……”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Trên mặt hơi hơi vặn vẹo trên mặt, là giấu không được hưng phấn, “Tô Nguyên, em thực mau, liền sẽ trở lại bên người anh.”

.

Ngày hôm sau Tô Trạch liền dẫn em trai tới công ty.

Lúc Tô Trạch làm việc, Tô Nguyên liền ngồi trên sô pha tùy tiện chơi, trên bàn trà bày rất nhiều đồ ăn.

Khi Trịnh bí thư tiến vào đưa văn kiện trước mắt sáng ngời.

“Tô tổng, buổi trưa có cần đặt đồ ăn cho ngài không? Vẫn để cho nhà hàng chuẩn bị một ít đồ xào sao?"

Hai ngày trước cô còn cảm thán với mấy đồng nghiệp, sao nhị công tử còn chưa tới thăm sếp của các cô, để cho các cô ngắm cho đã mắt.

Lần trước vừa thấy, quả thực sắp đẹp hơn người.

Ngày thường chỉ có thể liếʍ màn hình trên Weibo, chờ mấy sinh viên đại học Thanh Bắc phát đường, bây giờ coi như là được như ước nguyện.

Tô Trạch một lòng làm việc, cũng không kịp nghĩ tới chuyện này, bình thường hắn đều trực tiếp gọi nhà hàng chuẩn bị.

Nhà hàng lần trước hắn chọn không được, phải hỏi người chuyên nghiệp xem.

“Không cần, chúng tôi đi ra ngoài ăn.”

Nói xong Tô Trạch đã gửi cho Tạ Bân một tin nhắn.

【 Tôi định dẫn em trai đi ra ngoài ăn, có đề cử chỗ nào ngon không? 】

Đối phương trả lời trong một giây.

【Nhà hàng Lâm thị, mà rất khó hẹn trước, tôi là hội viên cao cấp, để tôi dẫn các cậu đi. 】

Tô Trạch nhướng mày, trong khoảng thời gian này hắn cùng Tạ Bân qua lại rất thân, cũng không cần khách khí.

【 Được, tôi mời khách. 】

【OK. 】

Tạ Bân đánh ra chữ cuối cùng, thỏa thuê đắc ý mà cười, không uổng công mấy ngày nay hắn cố ý làm thân với Tô Trạch.

Mà Tô Trạch cảm thấy sáng hôm nay đặc biệt bận rộn, văn kiện cần ký tên bay tới nhiều như bông tuyết rơi.

Còn có rất nhiều nhân viên tiến đến báo cáo công tác, làm cho hắn ngay cả chút thời gian uống nước cũng không có.

“Được rồi được rồi, chuyện không khẩn cấp ngày mai lại nói, hôm nay liền đến đây thôi.”

Trịnh bí thư thất vọng mà đáp ứng một tiếng, lưu luyến mà liếc mắt nnhìn Tô Nguyên một cái, lúc này mới rời khỏi văn phòng.

Tô Trạch biết tiểu tâm tư của cấp dưới, chỉ là nghĩ em trai thấy nhiều người hơn, nói không chừng liền coi trọng ai thì sao.

Tô Nguyên ngồi trên cái sô pha bên cửa sổ, đã ngắm phong cảnh một buổi sáng.

Tô Trạch cúi người chống phía sau em trai, ghé sát vào nói, “Sao anh lại không biết phong cảnh bên ngoài văn phòng anh có gì đẹp như vậy?"

Hắn nhìn nhìn, chẳng qua chỉ có mấy tòa cao ốc bình thường cùng với người ta nhỏ như kiến ở phía dưới.

Tô Nguyên như cũ chống tay dưới cằm, thanh âm bình tĩnh, “Anh cả đã thấy nhiều rồi, đương nhiên không có cảm giác gì, em rất ít khi thấy được tòa nhà cao như vậy."

Cho dù là hiện tại, cậu cũng rất muốn nhảy xuống, độ cao vài trăm thước thì người ta không thể không chết.

Đây là kiến trúc cao tầng, cửa sổ đều rất nhỏ, người trưởng thành căn bản chui qua không lọt.

Đáng tiếc.

“Em đó” Tô Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, “Chờ em tốt nghiệp, anh cả sắp xếp cho em một cái văn phòng, đến lúc đó muốn thế nào liền thế đó. Còn bây giờ, chúng ta đi ăn cơm, đi thôi?"

"Vâng.” Tô Nguyên duỗi người, nắm lấy tay anh cả để đứng lên.

11 giờ hai người liền rời khỏi văn phòng.

Trong nhóm công ty ——

“Á sếp dẫn tiểu mỹ nhân đi ăn cơm, buổi chiều không biết có quay lại không @ Trịnh bí thư”

“Tôi cũng không biết nữa, nếu như sếp mang nhị công tử tới công ty mỗi ngày, không tăng lương tôi cũng chịu nữa huhuhu"

“Mọi người nói xem, sau khi tiểu mỹ nhân tốt nghiệp có khi nào sẽ tới công ty chúng ta làm hay không nhỉ?"

“Hu hu hu tôi đây phải làm trợ lý cho nhị công tử, ai cũng đửng hòng giành với tôi."

“Vậy chắc chắn là chọn tôi rồi, tôi không cần tiền lương cũng được luôn."

……

Tại nhà hàng Lâm thị.

Tạ Bân ngồi trong phòng, ngoài cửa chính là đình viện tao nhã thanh u lịch sự.

Hắn nhìn hai người Tô Nguyên cùng Tô Trạch, sóng vai chậm rãi đi tới trên con đường đầy cây, nước chảy róc rách ở hai bên, trên đầu là lá phong ửng đỏ đang nhẹ nhàng lay động.

Thiếu niên mặt mày mỹ lệ, không giống người phàm, thoáng như lúc mới gặp dưới ánh trăng đêm đó, đã trộm đi tim của hắn.

Tạ Bân nhẹ giọng lẩm bẩm, “Tô Nguyên.”