Chương 23.1: Có chút rung động

Chương 23: Có chút rung động

Tầm mắt Tô Nguyên vẫn không chuyển đi chỗ khác, tập trung đến nỗi khiến người ta cảm thấy trong mắt cậu chỉ có một mình Thẩm Thụy, nhưng trong đó không mang theo loại tình cảm nồng nhiệt kia.

“Cậu muốn xây tượng vàng vì tôi, lại mong tôi sống lâu trăm tuổi, có phải bởi vì cậu thích tôi hay không?”

“Đúng vậy,” Tim Thẩm Thụy đập lỡ một nhịp, nhìn chằm chằm đối phương, thản nhiên thừa nhận, “Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã thích cậu.”

Anh vô cùng rõ ràng mà ý thức được, Tô Nguyên đối với anh không có cái loại thích mà anh muốn.

Nhưng bất cứ lúc nào, khi Tô Nguyên hỏi anh vấn đề này, anh vĩnh viễn sẽ trung với nội tâm chính mình.

Thích chứ.

Chỉ thích Tô Nguyên, thích Tô Nguyên nhất, mất đi Tô Nguyên anh liền sẽ chết đi.

Tô Nguyên thoáng chốc quên mất hô hấp, cùng Thẩm Thụy bốn mắt nhìn nhau trong ánh mắt hiện lên một tia mê mang, lẩm bẩm nói, “…… Thực xin lỗi, tôi không thể nhận lời cậu.”

【 mình không thể quen bất cứ ai, mình không muốn làm cho người mình thích, năm tháng sau này khi không còn mình nữa, nghĩ đến mình liền buồn bực đau lòng. 】

Thẩm Thụy bóp lấy lòng bàn tay chính mình, anh bình tĩnh khắc chế lâu như vậy, không thể thất bại trong gang tấc.

Vẻ mặt anh bình tĩnh mà mở miệng, “Ừm, tôi biết mà, đây là tôi tình nguyện đơn phương, cậu không cần có gánh nặng. Người thích cậu nhiều như vậy, tôi chỉ là một trong số đó. Chúng ta vẫn là sẽ giống như trước, không có gì thay đổi hết.”

Kiên nhẫn một chút.

Không thể dọa cậu ấy chạy mất.

Tô Nguyên thở ra một hơi thật sâu, gian nan mở miệng, “Không, cậu đừng có thích tôi. Tôi tùy thời…… đều có thể chết đi.”

【 thực xin lỗi, cậu muốn tôi sống lâu trăm tuổi tôi không làm được, cũng không cùng cậu bạch đầu giai lão được, tôi càng không dám thích cậu. 】

“Tôi không để bụng,” Thẩm Thụy tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm đối phương, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi.

“Tôi không để bụng cậu chừng nào thì rời đi, cậu muốn xem thế giới động vật, muốn sờ bồ câu, muốn thả diều, muốn làm cái gì tôi đều làm cùng cậu. Chỉ cần mỗi một ngày chúng ta ở bên nhau đều mạnh khỏe và vui vẻ, liền sẽ không có tiếc nuối.”

“Tô Nguyên, lần đầu tiên tôi thích một người, không biết nên làm như thế nào. Nhưng nếu hiện tại tôi từ bỏ, ngày sau nhớ tới liền chỉ có nội tâm đau khổ, khó có thể quên, hận chính mình lúc trước vì sao không tranh thủ.”

Tô Nguyên lo lắng bệnh tình của cậu, điểm này ngày thường Thẩm Thụy đã sớm cảm nhận được.

Anh biết rõ Tô Nguyên là suy nghĩ cho anh, không phải ai đều có thể thừa nhận nỗi đau khổ mất đi tình cảm chân thành.

Người Thẩm gia lại đặc biệt như thế.

Nếu đổi lại là người khác nói này nọ với Tô Nguyên, cậu chỉ sẽ mặt vô biểu tình mà cự tuyệt lần nữa. Nhưng Thẩm Thụy là bạn bè rất thân thiết của cậu, Tô Nguyên nhất thời không biết nên làm cái gì mới tốt.

“Cảm ơn cậu, cùng tôi xem thế giới động vật, bồ câu cùng diều, tôi……” Nói đến chỗ này Tô Nguyên dừng lại một chút, dường như đột nhiên rõ ràng cái gì, “Cho nên…… hội thả diều cũng là cậu cố ý tổ chức vì tôi sao?”

Thẩm Thụy dừng lại một chốc, rồi trầm mặc gật đầu.

Tô Nguyên lộ ra một tia ý cười nhẹ, “Cảm ơn cậu, tôi rất thích.” 【 mình…… vậy mà lại có chút rung động. 】

Đôi mắt Thẩm Thụy liền giống như người sắp chết đuối bắt được khúc gỗ, bỗng nhiên sáng lên, “Cậu thích thì tốt rồi, hội thả diều năm sau nhất định sẽ càng long trọng hơn, tôi đều sẽ cùng cậu đi xem những con diều mộng ảo cậu muốn chính mắt nhìn thấy.”

“Cậu như vậy……” Tô Nguyên nghiêng nghiêng đầu, ôn nhu an tĩnh mà nhìn anh, “Hơi giống tên phá của.” 【 thật ra, giống một tên hôn quân. 】

“Yên tâm, tôi sẽ không phá hết của cải đâu. Hội thả diều lần này mảng online marketing thật sự không tồi, vé vào cửa thu được cùng phí quảng cáo gần như ngang với chi phí bỏ vào. Nói cách khác, hội diều năm nay miễn phí nhưng rất long trọng, năm sau lại có thể chờ mong lợi nhuận, có thể suy xét làm hạng mục đầu tư lâu dài. Cho nên, cậu có thể khen tôi là —— biết cách làm giàu.”

Thẩm Thụy nở nụ cười nhẹ, trong giọng toàn là ý sung sướиɠ, dường như không có nghe được câu hôn quân kia.

Lời của editor: 12h41 thì chắc vẫn là tối haaa, toi cũng tiệt zọng lắm chứ, vừa kẹt xe lại vừa xe chết máy, về đến nhà muộn quá thì toi biết phải làm sao ngoài só di mọi người nhèo TwT