Chương 11: Hội Hoa Pháp

Tuyên yết chi đình rất coi trọng mỗi lần hội Hoa Pháp đến, quy mô phi thường hoành tráng, chỉ riêng cửa vào đã bố trí sáu cái, có người chuyên môn trông coi, phụ trách kiểm tra bái lệnh, nếu có người có ý đồ đυ.c nước béo cò tiến vào sẽ lập tức bị đuổi về, đồng thời bị truy xét đến cùng.

Lúc Bạch Thính Tuyền và Ôn Chỉ đến tuyên yết chi đình, Ôn Chỉ bỗng nhiên như cảm ứng quay đầu lại nhìn.

Sau đó, hắn lặng lẽ giơ tay lên tạo hai cái tử chú.

Đợi đến khi hắn xác định khí tức hai người một đường đi theo Bạch Thính Tuyền không còn nữa, hắn mới khẽ mím môi mỏng, tiến vào hội Hoa Pháp.

Lúc này mấy người Lang Kiếm tông còn chưa tới, đúng lúc Ôn Chỉ bị Bồ Diệp đại sư gọi đi hàn huyên, Bạch Thính Tuyền chỉ nhu thuận đứng tại chỗ, yên lặng nộp bái lệnh chờ xét duyệt.

Trong quá trình kiểm tra, vị thần quan kia liên tiếp ngẩng đầu quan sát mặt Bạch Thính Tuyền, Bạch Thính Tuyền ngước mắt lên, không chút nhượng bộ đối diện với thần quan kia.

Cấm chế ma tu của Tuyên yết chi đình quả nhiên lợi hại, Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể mình do tu ma mà vận chuyển không ngừng trong nháy mắt liền ngưng trệ. Đầu mơ hồ còn có chút choáng váng.

Giống như dòng sông chảy xiết, khi lòng sông bị tạp chất chặn lại, dòng nước đều đình trệ sẽ biến thành một bãi nước chết.

Khóe môi Bạch Thính Tuyền khẽ nhếch lên: "Thần quân, bái lệnh của ta có vấn đề gì sao?”

Thần quan kia vẫn quan sát khuôn mặt Bạch Thính Tuyền như cũ, vẻ mặt vô cùng không lễ phép, càng không thân thiện, trong mắt hắn, Bạch Thính Tuyền thậm chí đọc ra một loại khinh thị.

Ôn Chỉ cùng bạn bè hàn huyên trở về, im lặng đứng bên cạnh, khẽ cụp mắt: "Thính Tuyền, chớ làm chậm trễ thời gian.”

Thần quan hoàn hồn, làm như không có việc gì thu hồi tầm mắt, chẳng qua trong động tác lộ ra vài phần hốt hoảng, hắn căn bản không nghĩ tới Ôn Chỉ sẽ quay lại, hắn cũng có thể nghe ra Ôn Chỉ bề ngoài là trách cứ Bạch Thính Tuyền, trên thực tế là đang cảnh cáo hắn.

Đắc tội Ôn Chỉ tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.

Xem ra Ôn Chỉ lại cực kỳ che chở Bạch Thính Tuyền, hắn mặc dù được Cát Trường Thanh dặn dò nhưng hắn không muốn tự mình tìm đường chết.

Thái dương thần quan hơi toát ra chút mồ hôi lạnh, hắn lập tức thành thật, ngữ điệu thay đổi nhanh chóng, hai tay đem bái lệnh trả lại cho Bạch Thính Tuyền, nở một nụ cười: "Xin lỗi, vừa rồi là ta mạo phạm, bái lệnh của ngươi không có vấn đề gì, xin cầm lấy.”

Bạch Thính Tuyền không có bất kỳ trao đổi nào với thần quan này nữa, thu lại bái lệnh đi đến bên cạnh Ôn Chỉ.

Một màn này bị rất nhiều người thu vào mắt, bọn họ đều khôn khéo, hiểu được Thương Lãng Quân cực kỳ che chở dư nghiệt của Ma tông.

Sau khi bước vào thính phòng, thảm đỏ vàng mềm mại và ấm áp, vả lại hấp thụ hầu hết tiếng ồn, mọi người đi bộ trên đó rất thoải mái.

Có thần quan đi tới, hắn mỉm cười nhìn về phía Ôn Chỉ: "Thương Lãng Quân, vị trí của ngài đã chuẩn bị xong, xin mời theo ta.”

Ôn Chỉ gật đầu nói: "Làm phiền rồi.”

Bạch Thính Tuyền đang muốn cất bước đuổi theo, lại không ngờ thần quan kia ngăn cản cậu lại, quay đầu nói với Ôn Chỉ: "Thương Lãng Quân, ái đồ của ngài, theo quy củ nên ngồi ghế phụ.”

Quy củ của Tuyên yết chi đình rất nhiều, chỉ riêng bái lệnh đã tổng cộng có bốn loại, bốn loại bái lệnh khác nhau đại biểu cho bốn loại quyền hạn cùng địa vị khác nhau.

Các tông chưởng môn có tư cách ra vào Tuyên yết chi đình, bái lệnh là màu đen, nhưng chỉ có một người ngoại lệ, Ôn Chỉ tuy không phải chưởng môn Lang Kiếm tông nhưng bởi vì thực lực bản thân, phẩm hạnh xuất chúng, đặc cách có được bái lệnh màu đen.

Các vị trưởng lão dưới chưởng môn, có tư cách ra vào Tuyên yết chi đình, bái lệnh là màu vàng, địa vị hơi kém.

Đệ tử xuất chúng có biểu hiện ưu việt sẽ có được bái lệnh màu đỏ.

Về phần khi hội Hoa Pháp được triệu tập, sẽ có một ít đệ tử được đặc cách mời đến Tuyên Bố chi đình, bọn họ sẽ có được một cái bái lệnh tạm thời màu trắng, sử dụng một lần duy nhất.

Bạch Thính Tuyền có được bái lệnh màu trắng, sử dụng một lần sẽ mất hiệu lực.

Mà người có tư cách chủ trì, phần lớn là người có được bái lệnh màu đen cùng bái lệnh màu vàng.

Nghe thần quan nói, Ôn Chỉ hơi nhíu mày, hắn chỉ ngước mắt một cái liền làm cho thần quan kia không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.

Thần quan vội vàng giải thích: "Thương Lãng Quân, cũng không phải chúng ta cố ý như thế, chỉ là dựa theo quy củ, xuất ra sắc vàng cùng hắc sắc bái lạy lệnh mới có tư cách ngồi vào ghế chính.”

Tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh dần dần nhỏ đi.

Bọn họ chỉ cảm thấy mới mẻ, Tuyên yết chi đình lần này vì gây khó dễ BachjThinhs Tuyền lại dám cùng Thương Lãng Quân giằng co.

Bọn họ không dám nhìn Thương Lãng Quân bị chê cười, đều chỉ cảm thấy Tuyên yết Chi Đình lần này thật sự là không chút bận tâm tới tình cảm.

Bạch Thính Tuyền tâm tư dần ổn định.

Tại Tuyên yết chi đình nguy cơ trùng trùng điệp điệp lại tràn ngập địch ý đối với cậu, nếu cậu thật sự rời khỏi sự che chở của Ôn Chỉ đi đến cái ghế phụ loạn thất bát tao kia ngồi, cậu có khả năng sẽ bị nuốt đến xương cốt cũng không còn, hơn nữa thanh danh mất sạch, triệt để biến thối.

Ôn Chỉ chậm rãi nói: "Thính Tuyền chính là đệ tử thân truyền của ta, nếu thật sự phải dựa theo quy củ, mỗi một lần đệ tử thân truyền mới nhập tông cũng có thể theo người giám hộ vào ngồi chính.”

Quy củ này thật ra là có, hơn nữa hiện tại ngồi trên ghế chính cũng có đệ tử thân truyền cầm bái lệnh màu trắng. Ví dụ như Hướng Dữ Hoài và Lý Vấn Thanh.

Nụ cười của thần quan hơi cứng đờ, ý đồ của hắn rất rõ thế nên dễ dàng bị Ôn Chỉ vạch trần.

Thần quan chỉ có thể đem tăng thêm khẩu khí nơi: "Thương Lãng Quân, chúng ta không có ý định đối nghịch với ngài, chỉ là Bạch Thính Tuyền - hắn thân là người của Ma Tông, cho dù hắn là đệ tử thân truyền của ngài cũng không thể ngồi vào ghế chính, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Thương Lãng Quân, kính xin ngài châm chước.”

Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy thần quan kia rất phiền, cậu dời tầm mắt, hơi ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy một hồ lão giả ngồi ở chính giữa.

Lão già thối này cậu có biết, chính là Cát Trường Thanh.

Hận không thể gϊếŧ chết cậu. Trong nguyên tác, các loại âm mưu gian trá, kỳ lạ cổ quái, các loại chủ ý hận không thể đem cậu dồn vào chỗ chết, đều từ lão già thối này ra.

Gây khó dễ như vậy, chỉ sợ chính là Cát Trường Thanh bày mưu tính kế. Nhưng tuyệt đối không thể để lão già tồi tệ kia được như nguyện.

Bạch Thính Tuyền không sợ cùng lão đối nghịch.

Bạch Thính Tuyền dừng một chút, lấy ra bản lĩnh trà nghệ của mình, hơi ấp ủ tình cảm, ngước mắt lên, trong hai mắt giống như là hiện ra hai đoàn thủy quang mềm mại.

"Sư tôn, không cần làm khó vị thần quan tiền bối này nữa, đệ tử xuất thân như thế, nếu bồi người đi qua sợ rằng sẽ khiến chư vị tiền bối khó xử." Bạch Thính Tuyền ánh mắt ướt sũng, ủy khuất rũ mắt: "Thần quan đại nhân, xin dẫn đường cho ta đi.”

Ôn Chỉ thản nhiên nhìn Bạch Thính Tuyền, một lát sau hắn giống như cái gì cũng nhìn thấu, bên môi nhàn nhạt gợi lên một độ cong, chẳng qua là không ai phát hiện.

Sau đó, Ôn Chỉ nhíu mày: "Thính Tuyền, lại đây.”

Bạch Thính Tuyền khó hiểu đi về phía Ôn Chỉ.

Tiếp theo, tay cậu bị nhét vào một thứ màu đen phát sáng, ấm áp tinh tế.

Bạch Thính Tuyền hơi mở to mắt, Ôn Chỉ đem bái lệnh màu đen nhét vào trong tay cậu.

Điều này làm cho cậu không thể hiểu nổi.

Trong nháy mắt kinh ngạc cùng đại não trống rỗng bị Ôn Chỉ thẳng tắp thu vào đáy mắt.

Ôn Chỉ mỉm cười, sau lại thu liễm ý cười, lạnh nhạt nói với thần quan kia: "Bái lệnh màu đen chính là biểu tượng cho quyền hạn cao nhất, giờ nó ở trong tay tiểu đồ Thính Tuyền, y tất nhiên có tư cách ngồi vào ghế chính, thấy lệnh như người, cái này, cũng là quy củ của Tuyên yết chi đình.”

Bạch Thính Tuyền ôm khối bái lệnh kia không dám nhúc nhích.

Thần quan nhíu mày.

Ôn Chỉ nói: "Về phần ta đi ngồi ghế phụ là được. ”

Hắn bày ra bái lệnh màu trắng trong tay, sau đó mặc kệ mọi người thản nhiên đi về phía ghế phụ.

Không ai thật sự dám để Ôn Chỉ ngồi ghế phụ.

Ôn Chỉ một kiếm kinh thiên, không biết cứu vớt Tu Chân Giới bao nhiêu lần, hắn là công thần lớn nhất tu chân giới, tuyệt đối không thể thất lễ. Huống hồ có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy...

Nếu thật sự như thế, không biết làm lạnh trái tim bao nhiêu người.

Thần quan cũng chỉ mê man mơ hồ trong chớp mắt, hắn vội vàng ngăn cản Ôn Chỉ: "Thương Lãng Quân, là quy củ của chúng ta xảy ra sơ xuất, chúng ta bổ sung sửa chữa là được, kính xin ngài và ái đồ ngồi vào ghế chính.”

Bạch Thính Tuyền chớp chớp mắt, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Cảm ơn sư tôn, cảm ơn thần quân.”

Mà cậu thừa dịp cúi đầu khom lưng, vụиɠ ŧяộʍ ghé mắt nhìn Cát Trường Thanh.

Thấy Cát Trường Thanh đã tức giận đến mức vểnh râu rồi.

Bạch Thính Tuyền cười thầm.

Chỉ vừa mới ngồi vào, thanh âm không mặn không nhạt của Cát Trường Thanh liền truyền đến: "Đây thật đúng là vinh hạnh của Tuyên yết chi đình ta, Bạch Thính Tuyền, ngươi có biết, người ma tông đến Tuyên yết chi đình là nhân vật kiểu gì?”

Bạch Thính Tuyền còn chưa ngồi xuống lại phải đứng thẳng người, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Kính xin tiền bối chỉ điểm. ”

Cát Trường Thanh hừ lạnh một tiếng: "Là trọng phạm tu chân giới bị nhốt vào thiên lao, hiện giờ sống không bằng chết.”

Mọi người xung quanh có chút nghe không nổi, nhao nhao giải vây nói: "Cát trưởng lão, vị trọng phạm kia chính là phạm phải cấm kỵ chọc trời, cũng chỉ có Tuyên yết chi đình mới có thể trông chừng. ”

Cát Trường Thanh lại mắt điếc tai ngơ, cố ý gây khó dễ cho Bạch Thính Tuyền: "Hừ, Tuyên yết chi đình có thể thu giữ được nhân vật như vậy cũng là công lao của chư vị, Ma Tông xâm phạm khiến nhiều ngừi tức giận, lửa giận khó tắt, không phải mới rơi vào nông nỗi ngày hôm nay? Huống hồ người ma tông, không phải đều là âm độc khắc nghiệt, có mấy người sạch sẽ lỗi lạc.”

Bạch Thính Tuyền ngược lại mỉm cười nói: "Tiền bối quá khiêm tốn, đây là vinh hạnh của vãn bối, vãn bối làm người của Ma Tông bái nhập chính đạo, được mời đến hội Hoa Pháp, còn có thể cùng nhiều nhân tài ngồi chung một chỗ, tất cả đều không thể thoát khỏi sự trợ giúp tận lực của ngài, vãn bối trước lấy trà thay rượu, kính ngài một chén.”

Lời này nghe không có vấn đề gì nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng.

Tất cả đều là Cát Trường Thanh âm dương quái khí.

Quả nhiên, sắc mặt Cát Trường Thanh biến xanh, sắc mặt lão khó coi không thôi, đôi mắt khắc nghiệt nhìn Bạch Thính Tuyền. Một số người sau khi hiểu, thậm chí quang minh chính đại bật cười.

Bạch Thính Tuyền giống như hoàn toàn không biết bầu không khí trong bữa tiệc, một đôi mắt sạch sẽ thuần triệt lộ ra vài phần vụng về, cậu chân thành lại vô tội nói: "Tiền bối, Thính Tuyền thật lòng ngưỡng mộ ngài, cùng tiền bối nói chuyện một phen làm cho vãn bối được lợi không ít, sư tôn dụng tâm lương khổ, không tiếc vứt bỏ thân phận, đem bái lệnh cho đệ tử mượn, cũng phải để đệ tử đến đây ghế chính trao đổi học tập với ngài, ta lại kính ngài một chén.”

Cát Trường Thanh sắc mặt tái mét, ngay cả động tác chạm vào chén cũng không có.

Lúc Bạch Thính Tuyền uống trà ấm, âm thanh xì xào trong bữa tiệc cũng không còn.

Bọn họ đều cẩn thận nhìn sắc mặt Ôn Chỉ.

Ôn Chỉ thủy chung không nói gì, xem ra là ngầm đồng ý.

Tất cả mọi người đều biết, Tuyên yết chi đình cùng Ôn Chỉ đã sinh hiềm khích nhưng ngại địa vị không thể lay động của Ôn Chỉ ở tu chân giới mới không thể không cùng Ôn Chỉ bảo trì quan hệ không lạnh không nóng.

Nhưng không ai dám nói ra.

Trước cửa, Tang Ngô đã đến. Hắn cười nhạt chào hỏi Cát Trường Thanh.

Ôn Chỉ rốt cục mở miệng: "Thính Tuyền, Cát tiền bối còn có việc phải làm, cho dù cơ hội khó có được cũng đừng không chịu buông tha.”

Bạch Thính Tuyền hiểu chuyện cúi đầu, sau đó nhu thuận ngồi xuống bên cạnh Ôn Chỉ.

Mà Ôn Chỉ nương theo khoảng trống nâng chén uống trà, ngăn trở khóe miệng mình hơi nhếch lên.

Thính Tuyền, Bạch Thính Tuyền.

Trong lời nói đều là nhằm vào Cát Trường Thanh, cũng là đang trào phúng Cát Trường Thanh, thuận tiện còn giúp hắn giẫm một cước.

Ôn Chỉ mỉm cười.

Bạch Thính Tuyền đã nhìn ra hắn và Tuyên yết chi đình âm thầm sinh hiềm khích, rõ ràng gây khó dễ cho Bạch Thính Tuyền, kì thực là làm khó Ôn Chỉ hắn.

Ôn Chỉ liếc mắt nhìn về phía Bạch Thính Tuyền, trong mắt có sự nhu hòa trong tích tắc.

Bạch Thính Tuyền như vậy rất đáng yêu.

—------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch · trà nghệ chuyên tám chuyện · Thính Tuyền · có thể bốp bốp bốp liền bốp bốp bốp