Chương 10: Biện pháp

Chương này để cảm ơn bạn Hậu Nguyễn đã đề cử truyện ạ. Mọi người đừng quên fl mình để đọc thêm nhiều truyện hay nhen!

***

Núi Nam Minh.

Bất luận vương triều thay đổi như thế nào, núi Nam Minh đều được công nhận là thánh địa lễ Phật. Mỗi một triều đại quân vương đều đến đây hành lễ bái phật, cầu quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Hơn nữa, trên đỉnh núi Nam Minh có một pho tượng Phật khổng lồ bằng vàng thuần túy cao hơn mười trượng, người không thành tâm không thể đi vào, còn có thể bị lạc trên con đường mòn thông núi quỷ dị hỗn loạn.

Nếu vận khí tốt hơn một chút, còn có thể ở trên đỉnh cao vạn trượng nhìn thấy mây màu lộng lẫy do phật quang màu vàng rực rỡ tiêm nhiễm, thần thánh bất khả xâm phạm.

Theo như phàm nhân nhìn thấy thì như thế.

Nhưng Tu Chân giới đệ nhất Phật Tông - Thiên Phật Tông không có lựa chọn cùng đông đảo tông môn cùng nhau xây dựng ở khu vực phía bắc núi Ương Trác linh khí tràn đầy mà là lựa chọn núi Nam Minh này hoàn toàn bị Phật Quang bao phủ này, sừng sững mấy ngàn năm núi cao nguy nga.

Linh khí không đủ nhưng phật tính tràn đầy.

Về phần phàm nhân bình thường nói người không thành tâm không thể vào, đó là bọn họ đυ.ng phải kết giới của Thiên Phật tông...

Trên núi Nam Minh mới có một trận mưa mới, trên lá bồ đề mập mạp phong phú còn lăn theo những giọt nước mưa trong suốt, thanh âm khi đập xuống bãi cỏ thanh thúy êm tai.

Trong không khí truyền đến làn gió tươi mát, dưới cửa sổ, Ôn Chỉ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm cờ đen, vẻ mặt nghiêm túc suy tư hạ cờ, rốt cục lông mày hắn buông lỏng, chậm rãi đặt xuống.

Lão tăng đối diện hắn giãn mày, khẽ vuốt chòm râu của mình một chút, cười nói: "Kỳ nghệ của hương Lãng Quân đột nhiên tăng mạnh, bần tăng tự thẹn không bằng.”

Ôn Chỉ cúi đầu thu bàn cờ: "Ta chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi, Bồ Diệp đại sư chớ khiêm tốn.”

Bồ Diệp cười tủm tỉm uống một ngụm trà: "Thương Lãng Quân làm sao lại rút ra thời gian đến chỗ ta, bần tăng nghe nói Lang Kiếm Tông mới triệu tập đại hội khảo hạch đệ tử mới chọn, Thương Lãng Quân cũng thu được một ái đồ, không phải là lúc nên dốc lòng dạy dỗ sao?”

Ôn Chỉ bỗng nhiên ngước mắt lên: "Đúng vậy, hơn nữa tiểu đồ còn rất thông minh, huống hồ ta vừa vặn rảnh rỗi vô sự, tìm lão hữu nói chuyện nhưng kính xin Bồ Diệp đại sư thay ta giữ bí mật.”

Bồ Diệp nghi ngờ: "Bí mật?”

Ôn Chỉ thâm trầm nâng chén trà lên giấu đi biểu tình của mình một chút: "Ta nói với chưởng môn sư huynh là ngươi có việc quan trọng gọi ta đến đây.”

Bồ Diệp hơi giật mình, sau đó bật cười, giống như loại trưởng bối không có biện pháp với tiểu bối, cười vươn tay chỉ điểm hắn một chút, ông đối với chuyện Thương Lãng Quân đột nhiên thông suốt thu đồ đệ này cực kỳ tò mò, nhướng mày hỏi: “Đồ đệ kia của ngươi, tâm tính như thế nào?”

Ôn Chỉ chậm rãi buông chén trà xuống, đem sợi chỉ màu đen giữa cổ tay trái lộ ra cho Bồ Diệp xem.

Bồ Diệp nhíu mày, lông mày màu vàng trắng đều túm lại với nhau: "Đây là..."

"Lúc ta cùng y luận bàn tỉ thí lưu lại." Ôn Chỉ bất động thanh sắc thu hồi cổ tay lại, thấp giọng nói: "Lưu lại độc này cũng không phải là ý định của y, bản năng của y cho rằng ta muốn đả thương y, tâm phòng bị của y rất mạnh, đối với ta có địch ý, giấu ở trong lòng không biểu lộ ra, điều này cũng làm cho ta có chút khó có thể khuyên bảo.”

Bồ Diệp gật đầu: "Một mình y đến chính đạo, có chút phòng bị cũng bình thường, chỉ là chớ để cho y một mực như thế..."

Ôn Chỉ cụp mắt, ngay cả chính hắn cũng không biết khóe miệng hắn gợi lên một độ cong nhỏ: "Chuyện này, kính xin Bồ Diệp đại sư yên tâm, ta đã có biện pháp phá giải. ”

Bồ Diệp cũng là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của Ôn Chỉ, ông đem bộ dáng Ôn Chỉ thu vào đáy mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng trí tuệ: "Thương Lãng Quân đừng trách bần tăng lắm miệng, lão gia hỏa Cát Trường Thanh kia không có lòng tốt nhưng chính đạo nhân tài đông đúc, cũng không nên là Thương Lãng Quân ngươi thu y làm đồ đệ, chỉ sợ trăm năm sau, bởi vì hành động này của ngươi mà chính đạo cũng sắp thay người lãnh đạo rồi.”

Ôn Chỉ mặt không chút thay đổi nói: "Hiện giờ thiên đạo vô tình, thay đổi cũng không phải là không thể.”

Bồ Diệp bỗng nhiên nhíu mày: "Lời này của ngươi, chớ để cho Tuyên yết chi đình nghe được.”

"Để cho bọn họ nghe đi thì sao?"

Ôn Chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt lộ ra một mảnh màu xanh tươi, hắn chậm rãi nói: "Ta với Thính Tuyền quen nhau từ thời niên thiếu, từng có chút sâu xa, chẳng qua y không còn nhớ rõ ta mà thôi.”

Bồ Diệp lẳng lặng gẩy phật châu trong tay, cụp mắt ngồi yên.

Ôn Chỉ bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc thoải mái một chút: "Lão hữu có thể để ta quấy rầy thêm mấy ngày không? Dù sao tiểu đồ của ta đã đem giải dược chế ra, ta trúng độc này, có lẽ là cơ hội tốt để chúng ta giải trừ hiềm khích, ta cố ý lưu lại thêm một chút thời gian.”

Bồ Diệp trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Ôn Chỉ.

Cái gọi là biện pháp phá giải, đúng là khổ nhục kế... Thương Lãng Quân ơi là Thương Lãng Quân.

Ông cười như một lão hồ ly mưu tính thâm sâu: "Thương Lãng Quân đến Thiên Phật tông làm ta rất vinh hạnh, Thương Lãng Quân xin cứ tự nhiên.”

—--------------

Yêu cầu của Tang Ngô phi thường nghiêm khắc, Bạch Thính Tuyền nửa tháng này trôi qua vô cùng thống khổ.

Có điều cũng có thu hoạch, cậu đã đột phá dẫn linh nhị giai, có thể điều khiển linh lực để tránh rét.

Hơn mười ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, đêm trước hội Hoa Pháp, Bạch Thính Tuyền kiệt sức ngủ gục.

Sau khi Bạch Thính Tuyền ngủ, Ôn Chỉ mới trở về Thính Tuyết phong. Hai thầy trò bọn họ ngay cả đối mặt cũng không có, Ôn Chỉ cố ý như vậy, chỉ khi sắp tiến vào trong tiểu viện của mình, xa xa nhìn về phía phòng Bạch Thính Tuyền một cái.

Ngọn nến tắt, tinh vân di chuyển trên trời.

Tuyết mềm ở dưới giày "lộp bộp" vang lên, Ôn Chỉ thu hồi ánh mắt, đẩy cửa phòng nửa đóng ra.

Hôm sau, bái Tang Ngô ban tặng hơn mười ngày đặc huấn địa ngục, Bạch Thính Tuyền một đêm không mộng, sáng sớm tinh thần trề từ trên giường ngồi dậy.

Giống như trước, cậu vừa rửa mặt thay quần áo xong, tiếng gõ cửa theo quy luật nhẹ nhàng truyền đến, Bạch Thính Tuyền lập tức mở cửa, phát hiện là Ôn Chỉ chờ ở ngoài, gật đầu về phía cậu.

Trong nháy mắt đó, một loại cảm giác phi thường không chân thật phá vỡ trái tim cậu, tần suất tim đập tựa hồ đang nói cho cậu biết, thấy Ôn Chỉ chờ ở ngoài cửa giống như là cố nhân cậu đã lâu không gặp qua.

Nhưng mà Ôn Chỉ chỉ mới rời đi có nửa tháng.

Loại cảm xúc xa cách lâu ngày gặp lại này tràn đầy nội tâm cậu, Bạch Thính Tuyền đem loại cảm xúc này đè nén xuống, cúi đầu chào hỏi: "Sư tôn.”

Thừa dịp Bạch Thính Tuyền cúi người, Ôn Chỉ liếc mắt nhìn trâm gài trên đầu Bạch Thính Tuyền.

—— Là cây hắn tặng.

Ôn Chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, đưa một khối ngọc lệnh màu trắng sữa trong lòng bàn tay cho Bạch Thính Tuyền: "Thính Tuyền, cất kỹ, đây là bái lệnh tạm thời của Tuyên yết chi đình, lúc tiến vào sẽ có người chuyên kiểm tra. ”

Bạch Thính Tuyền cẩn thận đem bái lệnh treo ở bên hông, ngửa đầu hỏi: "Sư tôn, khi nào chúng ta xuất phát?”

Bạch Thính Tuyền nghĩ nếu có thể đợi thêm một lúc nữa, cậu có thể thuận đường trở về phòng lấy giải dược, mặc dù ngắn ngủi một ngày độc kia không đến mức phát tác nhưng vẫn nên lo trước khỏi họa.

Nào ngờ, Ôn Chỉ lại một chút thời gian cũng không cho cậu, trực tiếp nói: "Không cần chờ bọn họ, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta hiện tại liền xuất phát đi, Thiên Lộc đã chuẩn bị.”

Bạch Thính Tuyền: "..."

—---------

Thiên Lộc Thần Xa phi hành vô cùng ổn định giữa không trung, Bạch Thính Tuyền nhắm mắt cảm giác một chút.

Có hai đệ tử phụ trách giám thị cậu ngự kiếm phi hành, cố ý ẩn thân đuổi theo phía sau cậu.

Bạch Thính Tuyền hờ hững mở hai mắt ra.

Cậu cùng Ôn Chỉ ngồi trên một chiếc xe, chẳng lẽ Ôn Chỉ sợ cậu ở trước mặt mình nhân cơ hội chạy trốn?

Ôn Chỉ thật sự là để mắt tới cậu.

Bạch Thính Tuyền thản nhiên giật giật khóe miệng.

Trong lúc Bạch Thính Tuyền đang nhắm mắt dưỡng thần, Ôn Chỉ đột nhiên hỏi cậu: "Nửa tháng nay vi sư không có ở đây, con và Minh Canh Quân ở chung như thế nào?”

Bạch Thính Tuyền đột nhiên mở mắt ra, châm chước một chút, nói: "Chưởng môn sư bá phi thường có trách nhiệm, sư tôn không có ở đây mấy ngày nay đệ tử đều siêng năng tu luyện, hiện tại đã đến dẫn linh nhị giai.”

Ôn Chỉ gật đầu, vui lòng khích lệ: "Tốt lắm.”

Bạch Thính Tuyền hướng Ôn Chỉ gật đầu cảm tạ.

Chỉ có điều, không biết có phải là vấn đề ánh sáng hay không, cậu nhìn thấy màu môi Ôn Chỉ hơi có chút trắng bệch.

Đầu óc Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt liền "ong" một tiếng.

Không phải là độc phát tác kia chứ.

Bạch Thính Tuyền nhíu mày thu hồi tầm mắt, tính sơ sơ số ngày, phát hiện lúc này cũng không phải là thời gian phát độc, Bạch Thính Tuyền hơi thở phào nhẹ nhõm.

Độc phát tác kia tuy nhanh, hơn nữa độc tính rất mạnh nhưng trên lý thuyết mà nói sẽ không phát tác sớm.

Bạch Thính Tuyền yên lòng, lại muốn nhắm mắt dưỡng thần một lần nữa.

Nhưng đổi lại là Ôn Chỉ tính cách trầm mặc trong trẻo lạnh lùng ngày xưa, hắn suy nghĩ chu toàn lại dặn dò Bạch Thính Tuyền: "Thính Tuyền, lát nữa ở Tuyên Lạt chi đình, nếu có người mạo phạm con, không cần so đo, càng không cần cùng người đấy phát sinh tranh chấp, hội Hoa Pháp sẽ tổ chức tại tuyên yết chi đình đã là rất bất lợi đối với con. ”

Rất nhiều trọng phạm Ma Tông bị giam giữ ở Tuyên yết chi đình, vả lại Tuyên yết chi đình khắp nơi đều là cấm chế cùng cơ quan khắc chế thuật pháp ma tông, Bạch Thính Tuyền hơi không cẩn thận liền có thể dẫn phát cơ chế cảnh báo của Tuyên Chính chi đình.

Bạch Thính Tuyền cũng không muốn giống như nguyên tác thanh danh mất sạch, cậu chỉ muốn tìm một cơ hội thoát ly Lang Kiếm tông, tốt nhất cũng thoát ly Ma tông, sau đó tìm một địa phương mình thích, vượt qua bảy tám trăm năm còn lại của mình. Cậu cũng sớm đã chuẩn bị tốt trong lòng, mặc kệ có người nào khıêυ khí©h cậu, có thể nhịn liền nhịn, chỉ cần không giống trong nguyên tác làm ra thủ đoạn đọc ác, cậu liền không phụ lòng mình mình.

Cậu chỉ cần làm phông nền yên tĩnh lại nhu thuận là được.

Cậu nhẹ giọng trả lời: "Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu được.”

Lúc cậu ngẩng đầu lại bỗng nhiên nhìn thấy Ôn Chỉ ngày thường như vỏ lợi kiếm, giờ phút này lại bỗng nhiên giống như bị rút cạn tinh lực, hắn tuy rằng vẫn tuấn lãng cao ngất như cũ nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác hắn đang đè nén nhẫn nại cái gì đó.

Bạch Thính Tuyền kỳ thật có chút lo lắng cho trạng thái của Ôn Chỉ, cậu hạ thấp thanh âm hỏi: "Sư tôn, hôm nay có chỗ nào không thoải mái sao?”

Ôn Chỉ ghé mắt nhìn cậu.

Trong mắt Ôn Chỉ, ánh mắt tiểu đồ đệ của cậu tràn đầy lo lắng cùng bất an, một đôi mắt màu hổ phách ướt sũng giống như mặc kệ lúc nào cũng đều như vậy, Ôn Chỉ tự dưng nghĩ đến đêm Bạch Thính Tuyền vừa mới tới Thính Tuyết phong, trong mắt giống như ẩn giấu tinh không cùng hồ nước.

Môi Ôn Chỉ khẽ nhúc nhích: "Không có việc gì.”

Bạch Thính Tuyền cẩn thận đánh giá hắn, thấy thần sắc Ôn Chỉ tự nhiên, giọng nói cũng bình thường, không giống bộ dáng phát tác độc.

Bạch Thính Tuyền rốt cục thật sự yên tâm.

Đại khái chính là Ôn Chỉ đi tới đi lui, không có nghỉ ngơi tốt mà thôi.

Đợi đến khi từ hội Hoa Pháp trở về cậu sẽ giải đôc cho Ôn Chỉ. Hẳn là còn kịp.

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Một chút thời gian xoay chuyển cũng không có?

Ôn Chỉ: Ta cố ý.