Chương 12: Tỉ thí

Trò hề này kết thúc bởi sự xuất hiện của Tang Ngô.

Minh Canh Quân đức cao vọng trọng, hắn vừa đến, mọi người nhao nhao đứng lên, cúi đầu chào hỏi hắn.

Tang Ngô mỉm cười đáp lễ, từ xa nhìn thoáng qua Ôn Chỉ: "Sư đệ, sao đệ lại đến sớm như vậy, không chờ chúng ta.”

Ôn Chỉ chỉ thản nhiên nói: "Ta mang Thính Tuyền tới sớm làm quen, y lần đầu tiên đến đây, ta lo lắng y không quen.”

Tang Ngô đem tầm mắt hướng về Bạch Thính Tuyền, ôn hòa nói: "Như vậy sao, Thính Tuyền đã quen chưa?”

Bạch Thính Tuyền liếc mắt nhìn Ôn Chỉ một cái, phát hiện Ôn Chỉ vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, không lộ ra thần sắc đặc biệt gì, xem ra Ôn Chỉ không có ý can thiệp vào cuộc đối thoại giữa bọn họ.

Bạch Thính Tuyền cân nhắc một chút, trả lời: "Cảm ơn sư bá quan tâm, nơi này tất cả đều vượt quá tưởng tượng của đệ tử, đệ tử còn cần quan sát mài giũa nhiều hơn.”

Tang Ngô gật đầu nói: "Có gì không hiểu, có thể thỉnh giáo sư huynh sư tỷ của ngươi, ngươi năm nay là lần đầu tiên đến, đối với nơi này không quen thuộc cũng là bình thường. ”

Phía sau Tang Ngô là trưởng lão Lang Kiếm tông các phong cùng đệ tử của bọn họ, có một số đệ tử tính tình cao ngạo, vừa nghe nói muốn họ chỉ dẫn Bạch Thính Tuyền lập tức liền lộ ra biểu tình ghét cay ghét đắng nhưng ngại Tang Ngô ở đây, bọn họ mới thu liễm.

Những người khác trong đội ngũ ngược lại không có phản ứng gì đặc thù, không xác nhận cũng không phủ nhận. Một bộ dáng đứng ngoài cuộc.

Chỉ có Ngụy Huân sợ hãi từ trong đội ngũ nghiêng ra một cái đầu, cười một tiếng, xa xa hướng Bạch Thính Tuyền chào hỏi.

Bạch Thính Tuyền cười với hắn.

Không bao lâu sau, nhân sĩ các tông đều đến đông đủ, ghế chính phụ đều đã ngồi đầy, Cát Trường Thanh bắt đầu đọc bài phát biểu khai mạc dài dòng lại không thú vị của lão.

Đến lúc này, Bạch Thính Tuyền rốt cục toàn thân thả lỏng một chút.

Bị mọi người nhìn chăm chú, luôn phải cân nhắc từng câu từng chữ cùng thần thái, cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Cậu coi như là một người lười biếng, loại chuyện này tuy rằng cậu biết làm nhưng thật sự có chút không muốn làm. Cậu chán ghét loại cảm giác mỗi một bước đi đều phải cân nhắc.

Ở đây hầu như không có ai nghe Cát Trường Thanh nói chuyện, tất cả mọi người chỉ quan sát thần thái của Cát Trường Thanh, khi lão hơi dừng lại liền vỗ tay tỏ vẻ mình đang nghe.

Công phu phụ họa rất cao.

Bạch Thính Tuyền ngồi bên cạnh Ôn Chỉ, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn về phía Ôn Chỉ.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Ôn Chỉ cầm lấy chung rượu, tay kia lạnh nhạt gõ nhẹ lên mặt bàn.

Nhận thấy Bạch Thính Tuyền đang nhìn mình, Ôn Chỉ liếc mắt nói: "Có chuyện gì sao?”

Bạch Thính Tuyền thu hồi ánh mắt, cậu chẳng qua là không có việc gì nhìn trộm hai cái, đầu óc quá mệt mỏi đang giải phóng, cậu miễn cưỡng nghĩ ra chút lý do: "Sư tôn, cả ngày hôm nay chúng ta đều phải như thế này sao?”

Nếu như nghe Cát Trường Thanh lẩm bẩm cả ngày, còn không bằng đi nghe hòa thượng niệm kinh.

Ôn Chỉ bỏ chén rượu xuống, thanh âm bình thản mà trầm ổn: "Dựa theo lệ thường, sẽ an bài tỉ thí giữa những đệ tử mới nhập môn các con.”

Bạch Thính Tuyền bỗng nhiên thẳng lưng: "Sư tôn, là loại tỉ thí gì?”

Cậu rõ ràng nghe được thanh âm kháng cự trong lòng mình.

Không! Muốn! So! Tài! Mệt mỏi quá!

Ôn Chỉ tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: "Phần lớn là đấu võ mồm nhưng cũng có khả năng thật sự so chiêu, có điểm dừng, không cần quá để ý ”.

Ôn Chỉ thật ra có chút lo lắng.

Tuyên yết chi đình như hổ rình mồi, chờ Thính Tuyền lộ ra sơ hở, chỉ cần một việc nhỏ xử lý không đúng, sẽ bị bọn họ phóng đại ngàn lần, hơn nữa Thính Tuyền bản thân xuất thân ma tông, ở hội Hoa Pháp hủy đi một đệ tử dễ như trở bàn tay.

Bạch Thính Tuyền quay đầu lại, giữ im lặng.

Cậu mới không tin lão già xấu xa Cát Trường Thanh kia nhịn hỏng chỉnh cậu, càng hận không thể nắm đầy tay nhược điểm của Ôn Chỉ.

Cậu không thể lộ vẻ sợ hãi, càng không thể để Ôn Chỉ chịu sự khống chế của người khác.

Bài phát biểu của Cát Trường Thanh cuối cùng cũng kết thúc.

Hội Hoa Pháp bản chất tương tự như hội luận đạo của Phật tông, mọi người hội tụ một chỗ, trao đổi kinh nghiệm cùng nhau tiến bộ, tránh không được luận bàn cùng trao đổi tư tưởng.

Luận bàn tỉ thí là không thể thiếu.

Đây cũng là hạng mục được mong chờ nhất hội Hoa Pháp.

Nếu như người sắp độ kiếp gặp phải bình cảnh, có thể bỗng nhiên được một câu không biết ai chỉ điểm, từ đó đột phá bình cảnh, ngồi trên mặt đất thăng cấp.

Nếu là đệ tử mới bái nhập tông môn cũng có thể mượn cơ hội này mở mang tầm mắt.

Các vị tham gia hội nghị cũng có thể trao đổi kinh nghiệm, từ đó vững chắc cảnh giới.

Mà người được chú ý nhất cũng chính là các đệ tử mới nhập tông tham gia tỉ thí.

Tông môn thực lực như thế nào, từ những đệ tử này tổng hợp tố chất có thể nhìn ra.

Quả nhiên như Bạch Thính Tuyền dự liệu, Cát Trường Thanh không có lòng tốt, đem đối thủ của cậu an bài thành Lý Vấn Thanh.

So tài cùng đệ tử cùng tông môn rất phổ biến nhưng Cát Trường Thanh trăm phương ngàn kế lựa chọn Lý Vấn Thanh có oán cũ với Bạch Thính Tuyền, có khả năng xuất hiện hai loại kết quả nhưng đều là cái Cát Trường Thanh vui vẻ chứng kiến.

Một là Lý Vấn Thanh lỡ tay gϊếŧ Bạch Thính Tuyền.

Cát Trường Thanh vui mừng quan sát.

Hai là Bạch Thính Tuyền lỡ tay gϊếŧ Lý Vấn Thanh.

Cát Trường Thanh liền có thể chụp cho Bạch Thính Tuyền cái mũ giảo hoạt tàn nhẫn của người ma tông, sau đó đem cậu xử tử.

Tính toán của Cát Trường Thanh rất tốt, nói vậy trước đó cũng đã dặn dò lý Vấn Thanh.

Lúc này Lý Vấn Thanh đã đi đến giữa phòng lễ sảnh, bày ra thế kiếm khıêυ khí©h nhìn cậu.

Ôn Chỉ cau mày, khi Bạch Thính Tuyền đứng dậy, hắn thấp giọng dặn dò: "Thính Tuyền, cứ mạnh tay vào nhưng chớ có nhao ra tính mạng.”

Bạch Thính Tuyền hơi giật mình.

Ôn Chỉ lại nhanh chóng dời ánh mắt, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đây là nhận được sự cho phép của Ôn Chỉ?

Dùng phương pháp gì cũng có thể?

Khóe môi Bạch Thính Tuyền khẽ nhếch lên.

Trong nguyên tác, thanh danh nguyên chủ chính là bởi vì bị đối thủ cố ý khıêυ khí©h, không nhịn được người nọ kiêu căng phách lối, lúc luận bàn tỉ thí phế bỏ gân mạch cùng đan điền của đệ tử kia, khiến hắn vĩnh viễn hoàn toàn không cách nào tu luyện mới trở nên mất hết thanh danh, ngay cả Ôn Chỉ cũng bị Tuyên yết chi đình trách phạt. Chẳng qua đệ tử tỉ thí với cậu trong nguyên tác là một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm, nguyên chủ cũng thật tâm thật ý muốn hạ độc thủ với đệ tử kia.

Nhưng hướng đi lúc này hiển nhiên đã khác với trong nguyên tác.

Đối thủ của cậu là Lý Vấn Thanh, cậu không cần phải phế bỏ gân mạch của Lý Vấn Thanh, không muốn để cho tiền đồ và thanh danh của mình bị hủy hết, càng không muốn Ôn Chỉ bị cậu liên lụy.

Bạch Thính Tuyền chỉ cầm một thanh kiếm trúc bình thường, thản nhiên đi tới đối diện Lý Vấn Thanh.

Toàn trường xôn xao.

Bạch Thính Tuyền này là bị dọa đến choáng váng sao, trước không nói đối thủ đã là thiên tài dẫn linh tứ giai, cho dù là luận bàn cùng cấp, kiếm trúc của hắn chỉ sợ ngay cả hai hiệp cũng không chịu nổi.

Lý Vấn Thanh ngẩng đầu, khinh thường cười nói: "Thế nào, Bạch Thính Tuyền, ngươi đã quyết định quỳ xuống nhận thua sao?”

Bạch Thính Tuyền ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lý Vấn Thanh.

Linh lực thuộc về ma tu trong cơ thể cậu bị cấm chế xung quanh áp chế gắt gao, nhưng may mắn là một chiêu kia không cần quá nhiều linh lực chống đỡ.

Lý Vấn Thanh cứng đờ.

Hắn lại bị ánh mắt của Bạch Thính Tuyền hấp dẫn.

Ánh mắt Bạch Thính Tuyền hình dạng phi thường xinh đẹp, ngày thường giống như bên trong được bọc một tầng thủy quang trong suốt, trong con ngươi màu hổ phách có ánh sáng chiết ở bên trong, trong suốt lại sạch sẽ.

Nhưng giờ phút này, bên trong vậy mà truyền ra một loại màu tím u ám.

Màu tím kia giống như đang chậm rãi lưu động xoay chuyển, có chút tinh vân theo sóng nước chảy xuôi, dụ người xâm nhập thăm dò.

Ánh mắt Lý Vấn Thanh đã không dời đi được, hắn nhìn chằm chằm Bạch Thính Tuyền, trong đầu giống như có một thanh âm, nhẹ giọng ôn nhu hạ lệnh với hắn, khiến hắn khó có thể cự tuyệt. Giống như là một người đã mất đi năng lực tự chủ hành động, cả người hắn thoát lực, ngón tay dần dần buông ra, trọng kiếm mắt thấy sắp rơi xuống đất ——

Trong phút chốc, toàn trường chỉ có Bạch Thính Tuyền có thể nhìn thấy, ở phía trên đỉnh đầu Lý Vấn Thanh đột nhiên xuất hiện một pháp trận pháp màu tím thật lớn.

Bởi vì linh lực dao động yếu ớt nên cấm chế của Tuyên yết chi đình không cảm nhận được trận pháp dao động, mọi người cũng không phát hiện, chỉ có đám linh sủng đi theo bên cạnh trở nên có chút nóng nảy, bọn chúng tựa hồ đối với cỗ linh lưu này cực kỳ e ngại, lá gan lớn miễn cưỡng phát ra thanh âm ư ử vài tiếng, nhát gan liền trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, ánh mắtcảnh giác quan sát biến hóa của trận pháp kia.

Pháp trận ổn định lại, Bạch Thính Tuyền nhếch môi, ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nắm chặt trúc kiếm.

Đúng như Bạch Thính Tuyền dự liệu, hai mắt Lý Vấn Thanh trống rỗng vô thần nắm chặt kiếm.

May là bọn họ ở chính giữa lễ sảnh, khoảng cách rất xa, không có ai có thể nhìn ra khác thường.

Bạch Thính Tuyền cố sức suy nghĩ một chút về chiêu thức kiếm pháp ngày thường của Lý Vấn Thanh, lộ tuyến này đột nhiên xuất hiện trong đầu Bạch Thính Tuyền, Lý Vấn Thanh đối diện liền động đậy.

Bạch Thính Tuyền hài lòng cầm kiếm nghênh đón.

Cậu giỏi dùng lực lượng tinh thần áp chế tuyệt đối đối thủ, cho dù là trong ma tông am hiểu tà môn ngoại đạo, loại thuật thức này cũng chỉ có cậu mới có thể sử dụng.

Mạnh mẽ tu đạo, chỉ biết chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Một là bởi vì lực lượng tinh thần không đủ cường đại, hai là bởi vì không thể ở trong hỗn loạn bàng tạp linh lưu dao động ổn định ý thức của mình.

Chẳng qua điều kiện phát động thuật thức này phức tạp lại khó có được, bình thường không phải vạn bất đắc dĩ, Bạch Thính Tuyền sẽ không dễ dàng sử dụng. Lần trước ở Thính Tuyết phong, chính là bởi vì mảnh lá trúc đột ngột bay ra của Ôn Chỉ làm rối loạn cậu thi thuật mới làm cho cậu không thể thi triển thuật khống chế tinh thần thành công đối với Lý Vấn Thanh.

Lý Vấn Thanh hoàn toàn trở thành rối gỗ của Bạch Thính Tuyền, cơ bản mỗi một chiêu mà Lý Vấn Thanh đưa ra Bạch Thính Tuyền đều có thể dễ dàng tiếp chiêu. Một hồi luận bàn không đau không ngứa, không hề có điểm nhấn, trong mắt người ngoài, chỉ có thể nhìn ra là Lý Vấn Thanh bị Bạch Thính Tuyền đè ép đánh bẹp.

Bạch Thính Tuyền nhìn ánh mắt trống rỗng của Lý Vấn Thanh cùng với ánh mắt hoài nghi lại không thể không tin tưởng của người bên cạnh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt rất không thú vị.

Bạch Thính Tuyền nhướng mày, một kiếm đánh bay trọng kiếm.

Mà cùng lúc đó, trận pháp màu tím hóa thành huỳnh quang tiêu tán.

Thần quan được Cát Trường Thanh phân phó, lúc này đảo hai mắt nhìn chằm chằm, hắn hết lần này tới lần khác không thể giả điếc giả câm, chỉ có thể không tình nguyện tuyên bố thắng lợi thuộc về Bạch Thính Tuyền.

Lý Vấn Thanh đột nhiên hoàn hồn.

Hắn vừa muốn la hét ầm ĩ, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc khi Hướng Dữ Hoài nhìn về phía hắn, lập tức im lặng không nói, xám xịt trở lại chỗ ngồi của mình.

Hướng Dữ Hoài bí mật truyền âm cho hắn ta: "Ngươi còn muốn làm cái gì nữa? Ngươi cho rằng những chỗ tốt Cát Trường Thanh hứa hẹn với ngươi đều là thật sao? Hắn chỉ nói với ngươi một loại khả năng Bạch Thính Tuyền chết trong tay ngươi hoặc ngươi chết trong tay Bạch Thính Tuyền, ngươi sẽ như thế nào? Con không mau quay lại cho ta.”

Bạch Thính Tuyền trở lại chỗ ngồi, liếc mắt một cái thấy Ôn Chỉ.

Giờ phút này cậu có chút choáng váng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu về phía Ôn Chỉ.

Ôn Chỉ vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kia, thấy Bạch Thính Tuyền thắng cũng không biểu hiện ra sự tán thưởng đối với cậu, chỉ hơi gật đầu, ý bảo cậu ngồi xuống.

Nhưng trong nháy mắt này, Bạch Thính Tuyền nhìn thấy.

Thần sắc Ôn Chỉ bình tĩnh nhưng màu môi của hắn lóe ra chút xám tro.

Dưới ánh sáng, sự khác thường của Ôn Chỉ cũng không rõ ràng nhưng Bạch Thính Tuyền biết rõ ràng.

Loại biến hóa này cậu cực kỳ quen thuộc.

Độc trên người Ôn Chỉ phát tác rồi.

Bạch Thính Tuyền vốn nhàn nhã mà lười nhác trong nháy mắt liền níu lại.

Tuy rằng đây là độc phát sơ kỳ, cách khoảng thời gian Ôn Chỉ miệng không thể nói, chân không thể đi chỉ thiếu hai canh giờ mà thôi.

Nhưng hội Hoa Pháp khô khan này ít nhất còn phải kéo dài bốn canh giờ.

Đó không phải việc nhỏ.

Phải nghĩ ra biện pháp khiến hội Hoa Pháp dừng lại hoặc để cho Ôn Chỉ có lý do hợp lý rời đi.

Dưới tình thế cấp bách, Bạch Thính Tuyền đột nhiên nắm tay Ôn Chỉ, hạ thấp giọng, ủy khuất níu chặt, không quan tâm khóe mắt rưng rưng nói: "Sư tôn... Đệ tử, đan điền đệ tử đau qu."