Chương 9: Chó con

Chương này để cảm ơn bạn Hậu Nguyễn đã đề cử truyện ạ. Mọi người đừng quên fl mình để đọc thêm nhiều truyện hay nhen!

***

Đến giờ dậu.

Dọc theo đường đi từ Thính Tuyết phong đến Đan Thảo phong, Bạch Thính Tuyền nhận được rất nhiều ánh mắt thù địch hoặc ghen tị, cậu chỉ ngắn ngủi chạm mắt cùng những người kia, lại phát hiện những người đó đều chột dạ thu hồi ánh mắt của mình.

Bạch Thính Tuyền thờ ơ thu hồi tầm mắt của mình, đi về phía dược đường.

Vị tiểu đạo đồng kia sớm đã ở cửa chờ Bạch Thính Tuyền, thấy Bạch Thính Tuyền đến, tiểu đạo đồng giống như có tâm sự, lần đầu nhìn thấy Bạch Thính Tuyền cung kính hô một tiếng "Sư huynh".

Đáy lòng Bạch Thính Tuyền co rút một chút, trên mặt lại không có gợn sóng gì.

Phóng mắt nhìn toàn bộ Lang Kiếm tông, bất kể là bối phận lớn hơn cậu hay là nhỏ hơn cậu, khi cần thiết đều sẽ gọi cậu một tiếng sư huynh hoặc sư đệ, cậu cũng không phải nhìn không hiểu lòng người, cậu có thể nhìn ra được, những thứ này rõ ràng là có thể kéo gần khoảng cách xưng hô, không có vài câu thật tâm.

Nhưng cách xưng hô của tiểu đạo đồng này đối với cậu lại chân chính phát ra từ nội tâm, thật không thể chân thực hơn.

Điều này ngược lại khiến cho Bạch Thính Tuyền vài phần hứng thú, cậu không biết một buổi tối ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì, chỉ trêu ghẹo nói: "Không được tiểu tiền bối, theo bối phận, dựa vào thời gian tiến nhập tông môn, ta nên gọi ngươi một tiếng tiền bối, làm sao có thể để ngươi gọi ta là sư huynh."

Tiểu đạo đồng vội vàng xua tay: "Không không không, Lang Kiếm tông từ trước đến nay theo xếp theo thứ hạng, ta mặc dù vào Lang Kiếm tông thời gian dài nhưng ở trên tu đạo vẫn chưa có thành tích gì, một tiếng sư huynh này, là ta nên gọi."

Hai người vừa hàn huyên, Bạch Thính Tuyền thành công lấy được đan dược, bình sứ nhỏ ôn nhuận tao nhã bị cậu nắm trong tay, nhiệt độ cơ thể của cậu nóng lên truyền vào bình nhỏ.

Bạch Thính Tuyền cẩn thận cất kỹ, chuẩn bị trở về Thính Tuyết phong, nghĩ phải tìm một cơ hội để Ôn Chỉ uống giải dược.

Nhưng không nghĩ tới cậu đυ.ng phải Ngụy Huân.

Ngụy Huân mặt mày ủ rũ vùi đầu đi bộ, không hề phát hiện Bạch Thính Tuyền, vừa hay Bạch Thính Tuyền ngăn hắn lại hỏi: "Ngụy Huân, sao ngươi lại đến Đan Thảo phong? "

Ngụy Huân giống như bị hoảng sợ, lúc ngước lên con ngươi đỏ ngầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, Thính Tuyền."

Bạch Thính Tuyền đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "làm sao lại bị thương?"

Ngụy Huân xoa xoa mũi: "Lúc tỉ thí trong lớp kiếm đạo bị thương nhẹ, ta đến mua chút đan dược."

Bạch Thính Tuyền nhìn Ngụy Huân cũng không giống như có vấn đề gì lớn liền yên lòng, hai người vừa đi vừa trò chuyện đến cửa dược đường, Ngụy Huân đi vào tìm thuốc trước một bước, tiểu đạo đồng kia lại một bộ dáng không thể bình thường hơn, Bạch Thính Tuyền đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy một tiếng "Sư huynh" mà tiểu đạo đồng gọi Ngụy Huân.

Chờ Ngụy Huân đi ra, Bạch Thính Tuyền nghi hoặc hỏi: "Tại sao hắn không gọi ngươi là sư huynh?"

Ngụy Huân cũng nghi hoặc nhìn hắn: "Tại sao hắn lại phải gọi ta là sư huynh?"

"Bối phận của ngươi không phải lớn hơn hắn sao?"

Ngụy Huân chậm rãi nói: "Quả thật gọi như vậy cũng được nhưng hệ thống bối phận của bọn họ khác chúng ta, bọn họ lại không cần tu luyện, đại đa số tiểu đạo đồng cũng sẽ không xưng hô sư huynh sư đệ với chúng ta."

Bạch Thính Tuyền nghi hoặc trong lòng càng sâu: "Vậy bình thường xưng hô như thế nào?"

Ngụy Huân nói: "Thì cứ kêu tên thôi, lễ phép một chút thì công tử, đạo hữu cùng các hạ gì đó."

Bạch Thính Tuyền giấu nghi hoặc trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên: "Thì ra là thế."

Cậu tuy rằng không biết buổi tối kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu dám khẳng định Ôn Chỉ có nhúng tay vào trong đó.

Từ việc Tuế Lam cho dù không muốn cũng phải thành thành thật thật gọi cậu là "sư huynh" thì có thể nhìn ra.

Ôn Chỉ từ trước đến nay thích mình lấy thân phận đại sư huynh Thính Tuyết phong hù dọa người khác, muốn cải thiện một ít thanh danh của mình.

Bạch Thính Tuyền cười khẽ, Ôn Chỉ giống như sẽ làm ra loại chuyện này.

Bạch Thính Tuyền tai thính, bỗng cậu nghe được bên trong bụi cỏ truyền đến một tiếng "ngao..ooo" nhỏ yếu ớt.

Bạch Thính Tuyền lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phương hướng bọn họ vừa đi qua.

Ngụy Huân kinh ngạc nhìn cậu: "Làm sao vậy Thính Tuyền?"

Bạch Thính Tuyền làm một động tác im lặng với hắn: "Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không."

Rất nể mặt Bạch Thính Tuyền, trong bụi cỏ lại truyền đến một tiếng "ngao…ooo" đáng thương cầu cứu.

Ngụy Huân lần này nghe được rõ ràng, hắn ghé mắt, kinh hỉ nói: "Hình như ta nghe thấy có vật nhỏ đang kêu. "

Bạch Thính Tuyền thuận miệng nói: "Có lẽ là tiểu linh sủng được đệ tử nào nuôi trên Đan Thảo phong đi, không cần quản, Ngụy Huân, đi thôi, trở về giúp ngươi bôi thuốc. "

Ngụy Huân đã sớm đi trước hắn một bước, đẩy bụi cỏ ra, thán phục nói: "Là một tiểu gia hỏa bị thương. "

Bạch Thính Tuyền có chút bất đắc dĩ nhìn theo động tác của Ngụy Huân, nhìn thấy một vật nhỏ cuộn mình trong bụi cỏ, chân sau của nó giống như bị gãy, vết máu khô trong bụi cỏ, trong nháy mắt nhìn thấy Ngụy Huân, nó lập tức nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như cảnh cáo, một hàng răng nanh bén nhọn không chịu thua mà vươn về phía tay Ngụy Huân, nó cho rằng Ngụy Huân muốn công kích liền phản kích tự vệ.

Bạch Thính Tuyền phản ứng nhanh, cậu nhanh chóng đẩy tay Ngụy Huân ra, cau mày, trầm giọng nói: "Đừng đυ.ng vào nó, nó không giống như ở trong tông, làm sao nó vào được đây?"

Lại không ngờ, tiểu gia hỏa này sau khi nhìn thấy Bạch Thính Tuyền, sửng sốt một chút, giống như là đang suy tư, sau đó lập tức thu liễm răng nanh của mình, đè đầu, đáng thương nhấc mắt nhìn cậu, trong cổ họng phát ra thanh âm hừ hừ lấy lòng.

Bạch Thính Tuyền nhíu mày, ngược lại có chút luống cuống: "Nó có ý gì?"

Ngụy Huân lại thăm dò sờ vật nhỏ kia, vật nhỏ trở mặt đặc biệt nhanh, vừa nhìn thấy Ngụy Huân, liền nhe răng trợn mắt, hận không thể đem tay Ngụy Huân cắn xuống, chờ Ngụy Huân thu tay lại, nó lại đáng thương nhìn về phía Bạch Thính Tuyền, một tay giả bộ đáng thương lão luyện.

Ngụy Huân nở nụ cười: "Nó thích ngươi, ta thấy nó nhỏ như vậy, còn bị thương, hẳn là trốn vào, trước tiên giữ nó lại mấy ngày xem tính tình nó thế nào, thuận đường dưỡng thương cho nó đi."

Bạch Thính Tuyền ngồi xổm xuống, vươn tay chọc chọc tiểu tử kia, tiểu tử kia lập tức vui vẻ, khò khè thở ra, còn ý đồ dùng đầu lưỡi có gai nhỏ liếʍ tay Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền bất động thanh sắc né tránh nhưng cặp mắt của vật nhỏ vẫn sáng lên một cách thần kỳ.

Bạch Thính Tuyền kỳ thật không phải rất thích động vật nhỏ, cậu tự nhận mình không phải là một người có trách nhiệm, cậu cũng không có biện pháp duy trì lâu dài một trái tim không thay đổi.

Nuôi dưỡng một sinh mệnh, trách nhiệm này là quá nặng nề, chính cậu còn chưa nuôi nổi mình càng đừng nói đến những thứ khác như sinh mệnh nhỏ này.

Nhưng rất kỳ quái, lúc ở hiện đại cậu đặc biệt được đám thú nhỏ yêu thích một cách kỳ lạ. Nếu gặp được chó mèo lang thang, khẳng định đều sẽ tới tìm cậu ăn vạ, cầu ôm cầu đồ ăn ngon.

Bạch Thính Tuyền cẩn thận quan sát vật nhỏ này, lông trắng nó như tuyết, hình dáng có chút giống hồ ly, chỉ là lỗ tai rất dày vả lại lông còn xù xì, hình thể cũng nhỏ hơn hồ ly bình thường một chút.

Ngụy Huân ở một bên châm ngòi thổi gió: "Thính Tuyền, không bằng đem nó mang về đi, nó bị thương, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sống không lâu."

Ngụy Huân tâm thiện, lại đa sầu đa cảm, cau mày một mực khuyên Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền nhướng mày: "Thính Tuyết phong quá lạnh, nó không sống được, ta cũng sẽ không nuôi, không bằng ngươi dẫn về, chẳng phải là vừa vặn sao?"

Ngụy Huân buông tay: "Ta ngược lại muốn đem nó về dưỡng thương nhưng bộ dạng này khẳng định là nhận ngươi làm chủ, nó cũng không cho ta chạm vào..."

"Nhận chủ lúc nào, chẳng qua nó thấy ngươi dễ bắt nạt, khi mềm sợ cứng mà thôi."

Ngụy Huân đơn thuần dễ lừa gạt, hắn dao động, nghiêng người tạo một con đường đi ra, ý bảo Bạch Thính Tuyền ôm lấy vật nhỏ kia.

Ngụy Huân cũng không ở trên Xuyên Diệp phong của Mậu Hoằng, hắn cùng một ít đệ tử có thâm niên tương đối lớn ở trong phòng đệ tử của Dương Loan phong.

Bạch Thính Tuyền khẽ cười ôm lấy tiểu gia hỏa đi theo phía sau Ngụy Huân.

Nhìn bộ dáng của Ngụy Huân, đại khái vật nhỏ này không cần tự mình nuôi.

Thoát khỏi một phiền toái lớn, Bạch Thính Tuyền nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Phòng Ngụy Huân sạch sẽ gọn gàng, Bạch Thính Tuyền vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Nếu nó ở chỗ ngươi, chỉ sợ phòng của ngươi sẽ không còn sạch sẽ như trước."

Ngụy Huân chỉ lườm cậu một cái, ý bảo cậu đặt tiểu tử kia lên đệm bên cạnh bàn, lại mang tới cho cậu một cái ghế.

Hai người luống cuống tay chân dọn dẹp sạch sẽ vật nhỏ này, thay thuốc xong, sau đó băng bó kỹ, Bạch Thính Tuyền trước khi đi vật nhỏ đã ngủ thϊếp đi.

Bạch Thính Tuyền trong lòng còn việc nên không muốn ở lại lâu, rửa sạch tay, sau đó bôi thuốc cho Ngụy Huân liền vội vàng rời đi.

Cậu phải nhanh chóng đem thuốc giải cho Ôn Chỉ.

—---------------

Trên đường trở về Thính Tuyết phong, cậu đã nghĩ ra vô số loại phương pháp có thể len lén, bất tri bất giác để Ôn Chỉ uống thuốc giải nhưng dựa vào thực lực cùng cảnh giác của Ôn Chỉ, những thủ đoạn nhỏ của cậu ở trước mặt Ôn Chỉ không giấu được.

Bạch Thính Tuyền lo lắng suốt một đường, cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, hồi lâu cũng không có kết quả, kiên nhẫn của cậu ngược lại hao hết, không kiên nhẫn vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ.

Đến cuối cùng, bên trong đầu nhỏ của cậu ngược lại linh quang chợt lóe.

Tại sao không nói thẳng với Ôn Chỉ là hắn bị trúng độc?

Độc là do mình hạ, vậy thì dám làm dám chịu, mặc kệ như thế nào trước tiên cùng Ôn Chỉ nhận sai, giải dược cậu cũng cầm qua, sau đó để Ôn Chỉ ăn vào, loại người như Ôn Chỉ không có khả năng không chịu buông tha.

Nghĩ thông suốt, Bạch Thính Tuyền trong lòng lại thoải mái, bước chân cũng thoải mái hơn rất nhiều, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, leo lên bậc thang lên Thính Tuyết phong.

Nhưng lúc lên núi, cậu cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.

Thường ngày thỉnh thoảng sẽ có một ít thỏ tuyết nhỏ, chim tuyết nhỏ đi ra chơi đùa đánh nhau, ở trong tuyết chạy tới chạy lui.

Nhưng hôm nay, một mảnh tiêu điều xơ xác, cái gì cũng không có.

Bạch Thính Tuyền nghi hoặc đi về phía sân của Ôn Chỉ, nhưng còn chưa tới nơi đã thấy...

Tang Ngô nghe thấy tiếng bước chân, cười tủm tỉm xoay người lại, cười hòa ái với hắn: "Thính Tuyền đã trở về?"

Sống lưng Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt thẳng tắp, cậu cúi đầu hành lễ, chào hỏi Tang Ngô: "Minh Canh Quân."

Tang Ngô cười khoát khoát tay áo: "Không cần câu nệ, sư tôn của ngươi vừa bị pháp sư Bồ Diệp núi Nam Minh gọi đi rồi, cũng không nói rõ ràng, có điều thấy y xuất phát vội vàng, có lẽ là có chuyện trọng yếu muốn y xử lý, đại khái cũng phải qua mười ngày nửa tháng mới trở về, phải đợi đến hội Hoa Pháp, mấy ngày tới sư tôn ngươi nhờ ta dạy ngươi một ít kiến thức học tập."

Tang Ngô thủy chung nhìn Bạch Thính Tuyền, thấy cậu không lộ ra thần sắc quá mâu thuẫn, mới yên lòng: "Thính Tuyền này, mấy ngày tới còn phải làm ngươi nghe lời nhiều hơn."

Bạch Thính Tuyền hơi nhíu mày.

Trong nguyên tác miêu tả sự kiện liên quan đến Thương Lãng Quân kỳ thật không phải rất chi tiết, cậu thậm chí còn không biết vì sao Ôn Chỉ phải không ngại vất vả chạy tới núi Nam Minh muốn xử lý chuyện gì.

Đường xá xa xôi, cậu có chút lo lắng độc kia sẽ phát tác.

Bạch Thính Tuyền miễn cưỡng ổn định tinh thần, lần nữa cúi đầu: "Đệ tử ngu dốt, những ngày tới đều phải làm phiền Minh Canh Quân."

—---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có ai không thích chó con đâu.