Chương 11

__________________

Động tác lấy thẻ của Tiêu Kiều dừng lại, cô nhún vai tỏ ý không sao cả: “Cô ta muốn vậy cho cô ta, tôi lại tiếp tục chọn dù sao hiện tại thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền và thời gian...”

“Thật tốt quá! Vậy cô chậm rãi chọn lựa, còn rất nhiều kiểu dáng đa dạng và đẹp mắt trong tiệm chúng tôi.” Nhân viên quầy thanh toán nói xong, duỗi tay nhận lấy thẻ bạch kim, đi đến trước máy chuẩn bị tính tiền.

Trong lòng Diệp Tường cười lạnh.

Đợi lát nữa xem cô ta còn mặt để vênh không.

Kim Nghê đắc ý dào dạt nhìn hai người nhún nhường, cố ý khoe ra một thân đồ hiệu: “Cũng không tự nhìn xem cái thẻ rách của cô còn mấy đồng bạc lẻ, nơi này là nơi mấy người có thể đến sao?”

“Cô tốt nhất cứ cười đi, cẩn thận chút nữa cười không nổi.”Diệp Tường nhịn không được bĩu môi.

Tiêu Kiều đi một vòng lại nhìn trúng một đôi nút tay áo, thân nút màu trắng bạc, trên bề mặt được khảm một viên đá quý đen nhánh, nhìn từ bất kể góc độ nào, đều có thể nhìn thấy bên trong nó lấp lánh như dòng nước đang không ngừng lưu động.

“Diệp Tường, cô thấy đôi này thế nào?”

Diệp Tường còn chưa kịp mở miệng khen, Kim Nghê đã cố ý gây mất hứng nói: “Tuy rằng người không ra làm sao, nhưng ánh mắt của cô, cũng không tệ lắm… Đôi nút tay áo đó là trấn điếm chi bảo của cửa hàng này, chỉ triển lãm, không bán đâu.”

“Trấn điếm chi bảo?”

Tiêu Kiều ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn về phía nhân viên quầy thanh toán.

“Thực xin lỗi, đó quả thực là trấn điếm chi bảo của cửa hàng chúng tôi, không mở bán thưa cô.”

“Hừ, thấy chưa? Uổng công tôi tốt bụng nói cho cô biết, cô còn không tin.” Kim Nghê duỗi tay: “Thanh toán xong chưa, nút tay áo thì gói vào mang đến địa chỉ này cho tôi.”

“Xin lỗi.., nhưng vị nữ sĩ này... số dư trong thẻ của cô không đủ, cô muốn đổi thẻ khác không, hay……”

Đối diện với ánh mắt của nhân viên quầy thanh toán, Kim Nghê mặt không khỏi có chút đỏ lên, vênh váo tự đắc trước đó đều biến thành tức giận cùng khẩn trương:

“Cô nói lung tung cái gì đó, trong thẻ của tôi rõ ràng có hơn một trăm vạn……”

“Hai cái nút tay áo kia, giá trị vượt xa 100 vạn của cô, không có mắt nhìn sao?” Diệp Tường tìm đúng cơ hội, hung hăng mà đâm thọc một câu.

Ánh mắt của Kim Nghê theo bản năng liếc tới vị trí trống không lúc trước đặt hai cái nút áo, sau khi nhìn rõ nhãn giá bên trên, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.

Nhưng rất nhanh cô ta lại như cũ mạnh miệng nói: “Tôi mua không nổi thì sao chứ, không lẽ các cô còn có thể mua nổi chắc.”

Diệp Tường căn bản không cần cân nhắc qua, tin tức chuỗi tài chính của Tiêu gia đứt gãy cũng là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, cô ta không tin Tiêu Kiều có thể lấy ra được số tiền này.

Nhưng là hình ảnh kế tiếp như một cái tát vào mặt Kim Nghê.

Cô ta trơ mắt nhìn Tiêu Kiều móc ra trong ví một cái thẻ đen phiên bản giới hạn toàn cầu, ngọn lửa đố kị, phẫn nộ, ghen ghét bùng nổ đến tràn ra ngoài.

“Cô… cô sao có thể có thẻ đen!”

Kim Nghê tức muốn hộc máu gào lên.

“Cô quản được chắc?” Tiêu Kiều nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cố ý làm vẻ mặt lơ đễnh liếc sang một bên:

“Chỗ kia chắc là sẽ có nút tay áo thấp hơn trăm vạn đó nha, cô có muốn sang chọn hai cái khác không?”

Kim Nghê nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: “Cô đừng có vội đắc ý, cái thẻ đen này khéo không chừng là cô may mắn trộm được ở đâu đó……”

“Kim tiểu thư, nếu cô còn tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi dám đảm bảo cô nhất định sẽ nhận được thư của tòa án trong vài ngày tới.” Diệp Tường mở miệng cắt ngang lời của cô ta.

Hiện tại cô chính là trợ lý tư nhân của Tiêu Kiều, cô đương nhiên không thể để người khác tùy ý phỉ báng, bôi nhọ sếp của mình.

“Cô..!! ’’ Tay của Kim Nghê run rẩy chỉ vào Diệp Tường, mắt căm phẫn đảo qua lại giữa hai người, do áo quá bó sát, mà có thể dễ dàng nhìn thấy cặp ngực khổng lồ đang phập phồng lên xuống.

“Các cô cấu kết với nhau làm việc xấu!!! …Đợi.. đợi đó cho tôi!!”

Ủy khuất ba ba nói xong, Kim Nghê hai mắt rưng rưng dứt khoát xoay người chạy.

Tiêu Kiều:???

Diệp Tường:???

Tiêu Kiều kinh sợ với sức chiến đấu của mình, cô thế mà lại mạnh như vậy, làm cho con người ta khóc chạy luôn rồi?

Bất quá, vẫn là người chạy đi lợi hại hơn.

Chân mang giày cao gót ít nhất cũng phải mười phân đổ lên, chạy nhanh như vậy cũng không sợ ngã, lợi hại lợi hại!

Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Tường, vừa lúc Diệp Tường cũng đang nhìn cô, khóe miệng hai người đều đang nhịn cười, vừa đối diện nhau, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

Cái này có xem như trận chiến liên thủ đầu tiên của hai người đi?

Được rồi, việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là làm sao để lấy được tới tay trấn điếm chi bảo của cửa hàng này.

Có một đôi này, hai cái lúc trước cô coi trọng bỗng nhiên trở nên vô vị, đơn điệu.

“Thật sự không bán sao?” Tiêu Kiều vẫn còn muốn thử một chút.

“Xin lỗi, thật sự không bán, cô có thể lựa chọn cái khác, trong tiệm chúng tôi có nhiều cái cũng rất đẹp.”

Nhân viên quầy thanh toán vẻ mặt xin lỗi cười bối rối.

Tiêu Kiều không cam lòng cắn môi, quay đầu nhìn về phía Diệp Tường.

Nữ chính năng lực làm việc tốt, còn rất thông minh, nói không chừng cô ấy có thể nghĩ ra biện pháp?

“Thái thái, nếu không thì… đem cửa hàng này mua lại đi?” Diệp Tường đối diện với ánh mắt trông chờ của Tiêu Kiều, thử dò hỏi một câu.

Tiêu Kiều trừng lớn hai mắt.

Lại mua cửa hàng?

Không hổ danh là nữ nhân được đại lão coi trọng trong nguyên tác, mạch não hai người cmn không khác gì nhau!

Các người nói dễ dàng giống như đi lựa mớ rau vậy đó!

Làm sao bây giờ, cô lại có cảm giác tội lỗi khi vô tình đoạt mất nhân duyên của người khác.

May mắn Hoắc Đình Quân cũng không phải là nam chính.

“A Quân sẽ không đồng ý… đâu?”

Mới vừa mua một nhà hàng cơm Tây, hiện tại lại thêm một cửa hàng phối trang sức cho nam, tốc độ phá của này của cô có phải nhanh quá không..?

“Thái thái, chuyện này cô để tôi giải quyết, bảo đảm thỏa đáng, hiện tại cô cứ tiếp tục ở chỗ này ăn bánh uống trà gϊếŧ thời gian, tôi đi rất nhanh sẽ quay trở lại.”

Tiêu Kiều nhìn bộ dáng Diệp Tường thần thần bí bí, nghi hoặc ngồi xuống.

Tuy rằng đây là cửa hàng phối trang sức cho nam, nhưng lại có chỗ nghỉ không tồi, hơn nữa còn có phục vụ đồ ăn uống rất chuyên nghiệp.

Nhìn Diệp Tường rời đi, con ngươi nâu thẫm của Tiêu Kiều bắt đầu không ngừng chuyển động nhìn xung quanh, trầm tư suy nghĩ.

Chuyện này khẳng định phải thông qua Hoắc Đình Quân, cũng không biết hắn sẽ giải quyết như thế nào.

Nếu đem nhà hàng cơm Tây đổi thành nơi này, vậy thì quá tốt rồi!

Dù sao thì muốn ăn đi nơi nào ăn chẳng được, còn nút tay áo thì chỉ có một đôi thôi.

Hoắc Đình Quân cũng có suy nghĩ như cô, cho nên sau khi nghe báo cáo nói Tiêu Kiều có hứng thú đối với cửa hàng phối trang sức cho nam, trực tiếp vung tay thu mua.

Chỉ là, nhà hàng cơm Tây cũng không có bị bỏ qua.

Trong suy nghĩ của Hoắc Đình Quân, nếu Tiêu Kiều thích, lại mua thêm vài cái cũng không có vấn đề gì, rảnh thì tùy tiện đi dùng cơm thay đổi khẩu vị khá tốt.