Chương 12: Người mù đường chân chính

_______

“Thái thái, chúng ta đi về trước đi, cửa hàng bên này rất nhanh sẽ đổi chủ.”

Diệp Tường sau khi quay lại đã mang đến một tin tốt.

Tiêu Kiều vừa nghe, mắt trông mong nhìn về phía đôi nút tay áo lẳng lặng nằm trong tủ kính, mở miệng nói: “Hiện tại không thể lấy đi luôn sao?”

Diệp Tường chần chừ lắc đầu, sau đó lại đưa ra đề nghị khác:

“Hay... chúng ta lại đi dạo hàng khác một chút?”

Tiêu Kiều có chút thất vọng lưu luyến nhìn đôi nút tay áo rồi thở dài, xua tay cự tuyệt đề nghị của Diệp Tường.

Đi một vòng lại nhiều thêm một cái cửa hàng, phá của cũng không thể phá như vậy được.

“ Thôi,… về nhà đi.” Cô đứng lên, ánh mắt tiếc nuối vẫn chưa thể dời khỏi nút tay áo.

Càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy thích hợp với Hoắc Đình Quân.

Không thể lấy đi luôn, thật tiếc.

Diệp Tường nhìn bộ dáng của Tiêu Kiều, thò đầu qua, thấp giọng nói: “Không sao đâu thái thái, thu mua xong tôi sẽ cho người lập tức đem qua biệt thự bên này.”

“Vậy cũng được.”

Tiêu Kiều héo héo rũ mắt, miễn cưỡng đồng ý.

Bất quá sau khi ra cửa, cảm xúc của cô tức khắc phấn chấn trở lại.

Hiện tại xem ra, lãnh chứng cùng Hoắc Đình Quân có vẻ là quyết định không tồi.

Ít nhất không thiếu tiền^o^.

“Diệp Tường, cô nghĩ hiện tại tôi nên đi biệt thự bên kia trước, hay là lại qua công ty đây?”

Vợ chồng son hẳn nên dính nhau một chút, Tiêu Kiều nhớ đến mấy quyển tiểu thuyết ngọt sủng cô từng xem qua hình như đều viết như thế. Còn trong thực tế như thế nào, ...trước kia cô còn chưa có kết hôn qua bao giờ, không có kinh nghiệm!

Có tiền ở trước mắt, Tiêu Kiều tỏ vẻ, cô coi Hoắc Đình Quân như ba ba thứ hai của mình!

Tự tẩy não một hồi, một chút tâm lý kháng cự cuối cùng đều tan thành mây khói.

Dựa theo tình huống hôm nay mà tính, với thời gian một năm, hẳn là cô có thể moi được kha khá tiền dưỡng lão!

Bất quá, cô còn phải nghĩ biện pháp đem tất cả tiền đều chuyển thành tài sản cá nhân của mình, nếu không sau khi Hoắc Đình Quân với nam chính tranh đấu thất bại, tất cả những thứ cô hiện tại đang sở hữu đều sẽ bị xem như tài sản chung của cả hai, đi tong ra ngoài hết thì phải làm sao.

Nói cách khác, trong vòng một năm, cô như thế nào để ly hôn được?

Tiêu Kiều hơi khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Diệp Tường.

Cô ấy.. sẽ giúp mình sao?

Được rồi, đi một bước tính một bước.

Tuy rằng Tiêu Kiều không biết Hoắc Đình Quân vì cái gì muốn cùng cô kết hôn .

Nhưng.. mới vừa kết hôn, hắn đối xử với cô còn tốt như vậy, cô lại ở đây tính toán trước như thế nào ly hôn, hình như.. có chút không thích hợp.

“Thái thái, sao cô nhìn tôi lâu như vậy, trên mặt tôi.. có dính gì sao?”

Diệp Tường kỳ quái sờ sờ mặt mình, chớp mắt nhìn cô.

Tiêu Kiều xua tay, cười nói: “Không có gì, tôi đang nghĩ đến chút chuyện thôi”

Cô không định đợi Diệp Tường hỏi, trực tiếp đổi chủ đề:

“Cô cùng tôi về biệt thự hay đến công ty?”

“Tự nhiên là đi theo thái thái, bất quá cô xác định không muốn đi dạo nữa sao?”

Tiêu Kiều nghĩ đến số tiền cô đã tiêu hôm nay, có chút chột dạ lắc đầu nói: “Không…… Không đi nữa.”

Có cơ hội lại đi sau, hơn nữa cô còn phải chuẩn bị đi du lịch sang nước khác chơi.

Một mình tự do tự tại, tiền lại không thiếu, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Ngẫm một chút.., đây mẹ nó.. không phải chính là cuộc sống của thần tiên sao!

Một tiếng sau, đứng trước tòa biệt thự diện tích cực lớn của Hoắc Đình Quân, Tiêu Kiều chỉ còn biết trợn mắt há miệng nhìn, này…… này cũng quá xa hoa đi!!!

Cái này căn bản tính là biệt thự gì, ..là trang viên mới đúng!

Khu nghỉ dưỡng, resort nhà người ta cũng không có to thế này đâu!

Bỗng nhiên cô có cảm giác vừa rồi tiêu tiền có chút ..ít ?

“Thái thái, cô muốn nghỉ trưa một lát trước hay muốn đi thưởng trà chiều?”

Quản gia thấy bộ dáng Tiêu Kiều như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời nhìn đông ngó tây, cũng không có biểu lộ ra chút nào bất mãn, vẻ mặt cười hiền hòa hỏi cô.

Tiêu Kiều lúc này căn bản là không có ý định ngủ, hai mắt cô liên tục lưu chuyển, sáng như đèn pha ô tô, vừa đi vừa mở miệng nói: “Không cần đâu ạ, tôi đi dạo quanh đây một chút, bác cần làm gì tiếp tục làm, có Diệp Tường đi cùng tôi là được rồi.”

“Thái thái, phương hướng của cô có ổn không?”

Quản gia chần chừ nói một câu làm bước chân cô dừng lại, vẻ mặt có hơi kinh ngạc: “Có ý gì?”

Tiêu Kiều ngày trước chính là cái loại đi đường trăm lần vẫn có thể lạc, một người mù đường chân chính, bất quá cô thực sự không muốn nói ra lắm .

“Bố cục của đình viện có chút lòng vòng, tiên sinh không thích ở trong nhà mình có quá nhiều người, bảo mẫu đều là cố định thời gian quét tước, thời điểm khác tất cả đều rời đi...”

Quản gia không nói thẳng ra, nhưng Tiêu Kiều vừa nghe đã hiểu ông muốn nói gì.

Đây là… sợ cô lạc đường sao?

Lúc cô đi vào đã được mở mang tầm mắt, cái trang viên quả thực rất rộng, bất quá… chắc không đến mức đi lạc được đâu…

Vì bảo đảm, cô vẫn quay đầu nhìn về phía Diệp Tường: “Chúng ta có hai người, có thể tự đi được, ..đúng không?”

Diệp Tường vẻ mặt nghiêm túc gật đầu chắc nịch: “Khẳng định không thành vấn đề!”

Nơi này về sau hẳn là cô (DT) sẽ thường phải lui tới, việc nhanh chóng làm quen thực sự khá cần thiết..

Theo bản năng Diệp Tường đã vô tình xem nhẹ việc cô đến đông tây nam bắc còn không biết phân biệt.

“Vậy là tốt rồi.”

Tiêu Kiều vô điều kiện tin tưởng Diệp Tường, dù sao cô ấy cũng là nữ chủ, cô nói không thành vấn đề, vậy thì chính là không thành vấn đề.

Hai người không hẹn mà cùng dành sự tin tưởng hết mực cho đối phương, quản gia thấy bộ dáng chắc chắn của các cô, cũng yên tâm phần nào.

Chỉ là, mấy giờ sau, Hoắc Đình Quân hôm nay cố ý tan tầm đúng giờ, sau khi trở về, đến cái bóng của vợ cũng không nhìn thấy.

Lúc này, hai người Tiêu Kiều đã đi mấy vòng trong một hành lang dài, cảm giác phương hướng cũng rối tinh rối mù, cảnh quan bốn phía trong mắt các cô không khác gì nhau.

“Không đúng, chỗ này hình như vừa rồi chúng ta đã đi qua.” chân Tiêu Kiều dừng lại, nhìn ký hiệu cô cố ý để lại trên tường bên cạnh, đau đầu vỗ vỗ trán.

Nhìn ánh sáng bốn phía tối tăm, cũng không biết Hoắc Đình Quân đã trở về chưa.

Cái trang viên này lớn như vậy, lần đi dạo tiếp theo cô nhất định phải mang theo người dẫn đường.

Diệp Tường có chút chột dạ, cô không nghĩ tới cảnh giới mù đường của người bên cạnh so với mình không hề kém cạnh, thậm chí hình như còn nặng hơn.

“Thái thái, đã 6 giờ rồi.”

Tiêu Kiều xoa xoa mắt đau nhức, thở dài: “Trước tiên tìm một chỗ rộng rãi có đèn sáng ngồi chờ, chúng ta vẫn luôn không đi ra, chắc chắn sẽ có người tới tìm.”

Quả thật vừa chờ không bao lâu, hai người rốt cuộc nghe được tiếng bước chân ngày càng rõ.

Nhất thời, Tiêu Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, khi đã nhìn rõ người đang đến gần, sắc mặt của cô có chút không được tự nhiên.

_______________________