Chương 10

Xin lỗi mọi người nha TT^TT, hôm qua máy tính t hỏng, mất mất mấy phần nên t không có ra chương kịp đc!

Mong mọi người thông củm cho ad nhó :3

______

Đợi sau khi Diệp Tường ăn xong, Tiêu Kiều cũng chưa có ý định trở về ngay, mà trong lòng bắt đầu lạch cạch tính.

Hôm nay cô tiêu nhiều tiền như vậy, Hoắc Đình Quân không những không làm khó cô mà còn ra tay rất hào phóng, vậy… có phải cô nên báo đáp một chút?

“Diệp Tường, cô nói xem đàn ông đều sẽ thích cái gì?”

Cô nhìn đi vài vòng, đã xem không ít cửa hàng, nhưng vẫn không cảm thấy có cái gì phù hợp.

“Phu nhân, cô muốn mua tặng Hoắc tổng sao?”

Tiêu Kiều gật đầu.

Ngoại trừ lão Tiêu, đối tượng nam mà cô có thể tặng đồ, hình như cũng chỉ có mỗi Hoắc Đình Quân.

Nghĩ đến cũng thật thảm, ngay từ đầu khi cô xuyên đến tính toán chỉ muốn sống tạm qua ngày, ăn dưa chờ chết, cho nên dù có một tầng quan hệ rộng rãi trước kia của nguyên chủ, cô cũng không định đi kinh doanh, hiện tại nghĩ lại, có chút hối hận.

Bất quá, nhớ đến cái tính tình kia của nguyên chủ——

Sợ là bạn bè thân thiết, thật sự quan tâm cô cũng không có bao nhiêu. Đa số thời gian chỉ có một mình cô (chỗ này nói đến nguyên chủ) độc lai độc vãng, tham gia mấy cái hội nhóm đều là đám chị em plastic chờ xem kịch.

Nhớ lại hình ảnh nguyên chủ sau khi bị đá, lúc trước đã bị Tiêu Kiều miêu tả thành sa đọa nghiện ngập, sống trong mơ màng hồ đồ, cô có một cỗ xúc động muốn xuyên trở về viết lại.

“Quần, áo, giày của Hoắc tổng đều là hàng định chế, siêu xe vô số, cả nước mỗi nơi đều có bất động sản, máy bay tư nhân ……”

“Được rồi, tôi biết nên mua gì rồi.” tài lực Hoắc Đình Quân, căn bản khó có thể tưởng tượng.

Tiêu Kiều mở miệng cắt ngang lời nói của Diệp Tường, dừng lại ở trước một cửa hàng.

Cà vạt, nút tay áo,.. loại vật nhỏ này hẳn là vẫn có thể thoải mái mua mua mua.

Hơn nữa, nghĩ đến bữa cơm vừa rồi, hiện tại tiêu tiền của Hoắc Đình Quân, một chút cô cũng không đau lòng.

Chỉ là, trong lúc chọn lựa, bên người lại bỗng nhiên có thêm hai loại ruồi bọ.

“Đây không phải Diệp đại tiểu thư sao? Tới chỗ này là chuẩn bị mua cái gì đi lấy lòng vị kim chủ kia của cô sao? Không phải chứ, tôi nghe nói hắn rất đau cô, làm việc cũng không muốn xa cô, lại không nỡ để cô làm việc nặng, chỉ an bài một vị trí rồi để đó không dùng sao?”

Giọng đầy mùi châm chọc, Diệp Tường sắc mặt cực lạnh, Tiêu Kiều lông mày đều nhăn lại.

Những lời này, nghe xong có chút… không thích hợp.

Cô có cảm giác, kim chủ trong miệng người kia chính là Hoắc Đình Quân, lời này tưởng như hâm mộ, thực chất… móa nó không phải đang đá đểu nữ chính không được trọng dụng sao?!

Diệp Tường căn bản không rảnh đi phản bác với hai người kia, phản ứng đầu tiên là bối rối nhìn về phía Tiêu Kiều mở miệng giải thích: “Phu nhân, không phải như lời cô ta nói đâu, năng lực của tôi còn cần trau dồi thêm, cho nên Hoắc tổng mới sắp xếp cho tôi đi theo bên người dương trợ học tập.”

Tiêu Kiều cũng không có để ý lời nói của cô, ngược lại quay đầu nhìn hai người đang dắt díu nhau đứng trước cửa.

Vừa thấy, cô liền cười nhạt.

Thế giới này.. thật đúng là rất nhỏ.

Người quen.

Lúc cô mới vừa xuyên tới, có gặp qua.

Nguyên chủ bởi vì bị Hoắc Đình Quân lạnh nhạt, trong mắt bọn họ chính là cô đã bị đá, địa vị trong vòng kịch liệt rớt xuống. Ngày thường mấy người nịnh nọt xưng chị chị em em với cô, hay những người nhìn nguyên chủ không vừa mắt đã lâu, tất cả đều không bỏ qua cơ hội nhục nhã này, nguyên chủ bị đẩy ngã vào bể bơi, lần nữa mở mắt linh hồn đã biến thành Tiêu Kiều.

Cái này biểu thị điều gì, là khả năng cao nguyên chủ đã bị trò “đùa” của đám người này chơi chết mới đến lượt cô xuyên đến.

Người đẩy chính là một trong hai người trước mặt.

Cho nên, khi nhìn thấy hai người này, sắc mặt của cô tất nhiên không thể tốt được.

Diệp Tường nhìn thấy khóe miệng Tiêu Kiều lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tức khắc trong lòng liền bình tĩnh lại.

Phu nhân không hiểu lầm là tốt rồi.

Hơn nữa, nhìn phu nhân cười còn có phần giống.. Hoắc tổng.

Cái này hẳn là tướng phu thê đi.

Có Hoắc tổng làm chỗ dựa, ai dám ở trước mặt phu nhân làm trò đó chính là ở tìm ch*t a!

Đáng tiếc người đang chạy như điên trên con đường tìm ch*t này còn "hồn nhiên" không biết.

“Oa, Tiêu Kiều? Cô vậy mà còn mặt ra cửa sao, da mặt cũng thật dày dặn nha.”

“ Bị Hoắc Đình Quân đá, cô cũng thật thảm nha, tôi mà là cô chắc không dám ra cửa mất. Làm sao nhỉ, cô nghĩ rằng hai người đi mua mấy thứ đồ rách nát này tặng lấy lòng, là có thể làm Hoắc tổng lại để ý cô?”

“Loại mặt hàng như cô.., hừ.”

Nghe hai người kẻ xướng người hoạ, Tiêu Kiều kéo Diệp Tường lòng đầy căm phẫn đến muốn xắn tay áo đánh nhau lại, ra hiệu cho cô (DT) không cần để ý, liếc mắt đánh giá quần áo hai người kia. Chậc, nói lịch sự một chút thì là phóng khoáng, còn nói thô nói thật ra thì chính là rẻ rách, đến mức làm người ta nghĩ, hai người này có phải hay không thiếu tiền mua vải.

Tiêu Kiều nhướng mày hỏi ngược lại: “Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là bởi vì các cô ghen ghét với nhan sắc của tôi, hâm mộ dáng người của tôi thôi sao?”

“Cắt mắt hai mí, làm mũi, gọt cằm, ngay cả huyệt Thái Dương cũng không bỏ qua, các cô đây là đối với diện mạo mà cha mẹ mình cho không hài lòng bao nhiêu chứ. Lần sau đừng phiền toái như vậy, trực tiếp đổi đầu đi, a.. không đúng, ngực cũng đều là giả, đổi đầu cũng vô dụng, chậc chậc chậc, để nuôi các cô trưởng thành như bây giờ cũng không biết đã lãng phí ngần nào lương thực.”

Tiêu Kiều giống như xem hàng một phen bình phẩm từ đầu đến chân, kém chút muốn lột ra xem bên trong.

“Tiêu Kiều, mẹ nó! cô muốn ch*t, sao cô dám nói với tôi như vậy! Cô mới là giả, cả người cô đều là giả!!”

“Chắc chắn là thế, nhất định là Hoắc tổng phát hiện ra cô quá giả tạo, nên mới có thể chia tay với cô,...hừ.. đáng đời!!”

Hai người đứng bên kia đã tức đến đỏ bừng cả mặt.

Tiêu Kiều hạn hán lời, nhớ đến lúc trước thời điểm mình viết hai nhân vật pháo hôi này còn rất vui vẻ. Hiện tại khi cô chân chính đối mặt, thực sự chỉ muốn trợn trắng mắt. Loại người không có đầu óc như vậy thật sự là do cô viết ra???

Xem ra năng lực văn chương của cô vẫn cần rèn luyện thêm.

Sau đó, cô thật sự không nhịn được trợn mắt trắng. Tiêu Kiều cũng lười phản ứng lại, quay đầu nói với nhân viên quầy thanh toán đang xem diễn đến vui vẻ: “Hai cái nút tay áo này, gói lại giúp tôi.”

Tuy rằng hai chiếc này đều là hàng phiên bản giới hạn, giá siêu chát, lúc trước cô nhìn thấy khẳng định sẽ say bye, nhưng hiện tại, thanh toán bằng thẻ của Hoắc Đình Quân, hắn cũng không có lo lắng, cô lo không phải thừa sao!

Tóm lại, hôm nay bổn tiểu thư không! thiếu! tiền!

Trên mặt nhân viên quầy thanh toán tức khắc xuất hiện nụ cười vui mừng nịnh nọt, kéo ngăn kéo ra : “Vâng, tôi lập tức…”

“Chậm đã, hai nút tay áo này, tôi muốn lấy, thanh toán đi.”

Trước mặt Tiêu Kiều bỗng nhiên xuất hiện một cái cánh tay, trên tay còn cầm một cái thẻ bạch kim sáng chói, không thể không nói, giá trị không nhỏ đâu.

Bất quá, để mà so với hai cái Hoắc Đình Quân đưa...haha..

“Cái này……”

Nhân viên khó xử nhìn hai người.

___________