Chương 9

Điểm an ủi duy nhất chắc là Hoắc Đình Quân không có ghét bỏ dáng ăn cơm của cô.

Đại lão chính là đại lão, rõ ràng là cùng nhau ăn một loại cơm, mà hắn cũng phải ăn đến đẹp như vậy.

Chuyện tiêu hơn hai nghìn vạn, bị cô tạm thời đè xuống.

Thẳng đến khi Hoắc Đình Quân mở miệng nói có việc phải rời đi, cô mới bối rối thấp đầu, đôi tay không ngừng quắn quéo, một bộ dáng giống như cô vợ nhỏ đang xấu hổ.

“Tôi…… thật xin lỗi, hôm nay tôi tiêu tiền có…… có chút nhiều,” cô đột nhiên ngẩng đầu, mắt lấy tốc độ cực nhanh liếc người đối diện. A, mặt vô biểu tình, tâm tình hắn có vẻ... không tốt lắm? Tiêu Kiều lại nhanh cúi đầu ngập ngừng sửa miệng: “…Đặc…đặc biệt nhiều.”

“Muốn cái gì chỉ cần mua, sẽ không tiêu đến hạn mức cao nhất.”

Hoắc Đình Quân nhìn người đối diện một bộ dáng hổ thẹn, khẽ nhíu mày, trong ấn tượng của hắn năng lực tiêu tiền của cô còn không có kém như vậy, chẳng lẽ sợ một cái thẻ không đủ dùng nên không dám tiêu?

Tiêu Kiều cũng không biết Hoắc Đình Quân đã tự bổ não ra một khả năng khác mà so với cái cô lo nghĩ cách xa vạn dặm, nhìn cái bàn trước mặt mình bỗng nhiên lại nhiều thêm một loại thẻ đen hoa văn khác, cô cảm giác như mắt mình đã trợn tới muốn rơi khỏi tròng, há hốc miệng, ngốc ngốc nhìn Hoắc Đình Quân.

Hắn có ...ý gì???

Chỉ là như thế này còn chưa có xong, lời nói kế tiếp mới thật sự làm đầu cô mất khả năng nhận thức.

“Nhà hàng này, tôi sẽ an bài người mau chóng thu mua, em tạm chơi trước mấy ngày. Tôi không có thời gian hưởng tuần trăng mật, nếu em có ý định, thì có thể tự mình ra ngoài chơi một chuyến; nếu không thích đi những chỗ náo nhiệt, Hoắc gia có vài cái đảo nhỏ, phong cảnh bên kia tạm được, không gian cũng thanh tĩnh, thích hợp nghỉ dưỡng.”

Thanh tĩnh…… Thanh tĩnh……

Này hai chữ không ngừng xoay chuyển ở bên tai Tiêu Kiều.

Thẻ đen thì thôi không nói, thu mua cũng tạm bỏ qua một bên đi. Nhưng mà đảo! tư! nhân!... Cái này móa nó người bình thường nghĩ ra nổi sao!

Tiêu Kiều nhớ lúc trước khi cô miêu tả tài lực của Hoắc gia, đã tốn rất nhiều tâm tư. Chỉ là lúc ấy, cô cảm thấy tất cả đều là giả thuyết, mấy cái danh từ mà thôi cô cũng không keo kiệt.

Nhưng bây giờ, người bình thường như cô, đối diện trực tiếp với khối tài sản khổng lồ không biết điểm cuối mà mình viết ra, khó có thể khống chế nổi tâm tình kích động. Cô rốt cuộc chân chính ý thức được, đại lão dưới ngòi bút của mình, người cầm quyền Hoắc gia- Hoắc Đình Quân thực sự rất! có! tiền!

Nhưng... Hoắc Đình Quân hắn đã quen với cuộc sống thường ngày xa hoa như vậy, về sau, khi hắn thua trong tay nam chính, cuộc sống tiêu hoang phung phí biến mất, Hoắc Đình Quân… liệu có nhịn được không?

Trong nháy mắt, Tiêu Kiều rơi vào mê mang, nhưng rất nhanh, cô liền đưa ra quyết định.

Dù sao nếu ông trời đã để cô xuyên đến đây, cô nhất định sẽ cố gắng thay đổi kết cục bị đâm chết của đại lão, còn sau đó hắn quyết định thế nào là việc của hắn.

Còn, nhắc đến việc tích tiền, chưa cần nói đến bây giờ cô có bao nhiêu tài sản, chỉ nói đến hai cái thẻ đen thôi, là Tiêu Kiều đã nhìn thấy tiểu phú bà trong tương lai đang vẫy tay với cô rồi .

Thứ gì có thể bảo đảm giá trị tiền bạc, đều phải mua mua mua!!!

“Anh có vội việc thì mau về công ty trước, còn có chuyện gì tôi sẽ nói sau.”

Đôi mắt Tiêu Kiều cười đến nheo lại, duỗi tay cầm lấy thẻ đen cất đi.

Hoắc Đình Quân nhìn cô một lúc, sắc mặt bình tĩnh ở nơi Tiêu Kiều không nhìn thấy nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên là sợ thiếu, vẫn là do lúc trước hắn suy nghĩ không chu toàn.

“Vậy.., tôi tới công ty trước, em chơi vui vẻ, chú ý thời gian.”

“Được, anh... nếu mà công việc nhiều quá làm không hết cũng không cần cố, từ từ làm, sức khỏe quan trọng nhất.”

Dù sao thời gian cũng còn tận một năm, một năm này, Hoắc Đình Quân chính là trời, là đất, là tổ tông, là ATM di động của cô, nên Hoắc Đình Quân khẳng định phải sống, hơn nữa còn phải thật thật khỏe mạnh.

Hoắc Đình Quân nghe lời nói quan tâm của cô, khuôn mặt như cũ không có biểu cảm gì, chỉ là sau khi rời nhà hàng, hắn liền phân phó Dương Thành mau chóng đi thu mua nhà hàng, càng sớm càng tốt.

Dương Thành: ...

Haha... đồ muộn tao*

(* Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp)

Lúc này trong nhà hàng, bức màn bị kéo ra toàn bộ.

Tiêu Kiều đứng ở bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới, trên mặt tràn đầy tươi cười, thiếu điều muốn viết lên mặt mấy chữ :”Đây chính là giang sơn của trẫm”

Tuy rằng trước đó, hắn ‘không trâu bắt chó đi cày’ kéo cô đi lãnh giấy kết hôn quả thật cô có chút không tình nguyện, nhưng bây giờ, tâm tình của Tiêu Kiều rất tốt.

Tiền là đồ tốt, ai mà cưỡng lại được!!

“Hoắc thái thái, về sau tôi chính là trợ lý tư nhân của cô.”

Diệp Tường càng ngày càng hâm mộ Tiêu Kiều.

Tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên các cô quen nhau, nhưng lúc cô ấy mới vào tập đoàn Hoắc Thị đã nghe qua không ít tin tức có liên quan đến Tiêu Kiều.

Kiêu căng ương ngạnh, ngạo mạn, tự cao tự đại.

Nhưng hiện tại ở chung một thời gian ngắn, cô không cảm thấy Tiêu Kiều có liên quan gì đến mấy từ này cho lắm..

.. mặc dù ở phương diện phá của..cô (TK) đúng thật sự là…. ở cấp đại lão..

Diệp Tường cảm thấy trước đây cô quả thật đã xem nhẹ năng lực của vị phu nhân mới ra lò này của sếp tổng.

Không chớp mắt tiêu hết hơn hai nghìn vạn, chỉ qua thời gian một bữa cơm còn thu vào được trong túi một nhà hàng cơm Tây xa hoa, đi theo Tiêu Kiều, tiền đồ của cô chắc chắn không tệ!

Trước mắt cùng phu nhân tổng tài bồi dưỡng chút cảm tình, phu nhân vui vẻ cô (DT) cũng có quả ngọt ăn, kiếm nhiều tiền rồi, một ngày nào đó, cô cũng sẽ cảm nhận được tâm tình vui sướиɠ khi tiêu tiền như nước!

Tiêu Kiều lúc này còn đang suy nghĩ làm sao kéo cốt truyện về quỹ đạo, trăm triệu không biết, bởi vì việc cô máu dồn lên não tiêu ‘ít’ tiền, cùng với Hoắc Đình Quân ra tay hào phóng, đã lôi nữ chính thật xa ra khỏi cốt truyện, còn biến cô thành một cái đùi vàng có thể ôm.

???

Trong vô thức, có thứ gì đó lại lần nữa lệch lạc đi một chút, cố tình người đứng ở trước cửa sổ còn không có phát hiện ra.

Tiêu Kiều nhìn xe Hoắc Đình Quân rời đi, lúc này mới quay đầu nói với người bên cạnh: “Tôi giúp cô gọi cơm, cô ăn trước một chút, ăn xong chúng ta đi lòng vòng rồi đi về.”

Mặc kệ nói thế nào, thì dù sao cô cũng coi như đã đem nữ chính đặt trong phạm vi sinh hoạt của Hoắc Đình Quân, chẳng qua, giữa hai người này, còn có khả năng ma sát ra tia lửa điện tình yêu không?

Tiêu Kiều tỏ vẻ hoài nghi, dù sao thời gian Hoắc Đình Quân ngốc ở trong công ty so với trong nhà nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.

Không có mập mờ với nữ chính, thì cốt truyện phía sau phải làm sao?

Dưới ngòi bút của cô, đại lão chính boss trâu bò cấp max.

Đối lập với đại boss level max, không có nữ chính trợ giúp, nam chính như thế nào trưởng thành được nữa? Nam nữ chính làm sao hữu tình nhân chung thành quyến thuộc* đây? ( *Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc là thành ngữ Hán Việt, có nghĩa là: Những người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ đến được với nhau.)

-------------------------