Chương 33

Chương 33

Nếu nói trong Bách hoa yến này, người có tâm tình phức tạp nhất, không thể nghi ngờ chính là Dung Cẩm Hoa.

Hồi đó, nàng và Dung Nhạc được sinh ra một trước một sau, một người là con trai một người là con gái, nhưng bởi vì nàng có một mẫu thân tốt, đích nữ là nàng nhận hết sự sủng ái, mà Dung Nhạc là trưởng tử lại bị xem nhẹ mười mấy năm.

Hầu phu nhân ở trong phủ luôn nói một không nói hai, dù cho mấy thϊếp thất được sủng ái lén lút làm một vài động tác nhỏ, cũng không dám mặt ngoài đối nghịch với nàng. Lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, làm nàng vẫn luôn kiêu ngạo vì thân phận của chính mình.

Sau đó Trường Hưng hầu phủ và Đoan vương phủ đã định xuống hôn ước, lúc đó Mặc Sĩ Tranh đã là đoan vương thế tử, này đại biểu là nàng còn trẻ đã chắc chắn trở thành một vương phi tương lai.

Hài tử trong những gia đình quyền quý đều trưởng thành sớm, mặc dù bọn họ chỉ là những tiểu cô nương bảy tám tuổi, cũng biết gả cho một thế tử là một chuyện hiếm có cỡ nào, vì thế nên nàng nghiễm nhiên trở thành đối tượng hâm mộ của những nhóm bạn thân này.

Lúc đó nàng thực sự rất tự mãn, nàng chỉ cảm thấy cuộc sống của mình thật tươi đẹp, nên được mọi người ngước nhìn. Mà khi đến hai phủ chúc Tết, nàng đã nhìn thấy vị hôn phu của mình, vị thiếu niên kia đẹp như tranh vẽ, ý nghĩ như vậy đã lên đến đỉnh phong.

Tuy nhiên thế sự khó liệu, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, vị Đoan vương thế tử kia được mọi người khen ngợi lại bị ngã ngựa chân bị thương không thể chữa khỏi, hắn vậy trở thành một người tàn phế.

Nguyên bản nàng và các bằng hữu giao hảo, ngoài mặt đều biểu hiện lo lắng cho nàng: " Ai nha, cái này là trời cao đố kỵ anh tài đi.”

"Không phải sao? Người tốt cứ như vậy bị phế đi.”

"Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Đoan vương thế tử thân phận tôn quý, những thái y đó chắc chắn sẽ hết sức cứu chữa cho hắn.”

Tuy nhiên, sau lưng những người này lại đều thay đổi sắc mặt, một đám người đều mang theo tươi cười vui sướиɠ khi người gặp hoạ, trào phúng nàng, châm chọc nàng chỉ xứng gả cho một người què.

Đó là một vết nhơ lớn trong cuộc đời hoàn mỹ của nàng, nàng không thể chịu đựng được những chuyện phát sinh này.

Nàng khóc rống với Hầu phu nhân, tuy rằng một câu cũng chưa nói nhưng cũng đủ làm Hầu phu nhân đau lòng.

Ở trong mắt Hầu phu nhân, hài tử chính mình sinh ra đều tốt một trăm, ban đầu đồng ý với cửa hôn ước này là vì thân phận Đoan vương thế tử. Nhưng hiện giờ đối phương bị thương, cái thế tử vị này nhất định có ngồi ổn hay không, Hầu phu nhân cũng không thể gả nữ nhi của chính mình với một người không có tương lai như vậy.

Vì thế phần hôn ước này đã trở thành một ước định ngầm giữa hai phủ, từ khi Mặc Sĩ Tranh bước sang tuổi mười sáu, mười tám, đến tuổi hai mươi cập quan, thấy không còn cách nào tiếp tục trì hoãn, Hầu phu nhân rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, để Dung Nhạc thay thế Dung Cẩm Hoa gả đến vương phủ.

Dung Cẩm Hoa đích thật là có hảo cảm về Mặc Sĩ Tranh, phần hảo cảm mông lung này nguyên lai là từ thân phận tôn quý của hắn, từ tướng mạo bất phàm của hắn, từ mỹ danh trên người hắn. Mà khi tất cả những điều này đều biến mất, hảo cảm ít ỏi của Dung Cẩm Hoa giống như giọt nước dưới ánh nắng mặt trời, chẳng mấy chốc đã bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn lại một dấu vết mơ hồ không rõ, lưu lại sự mơ hồ khi với tâm tình ngượng ngùng khi đó mới gặp.

Khi nàng ở trong sân nghe thấy tiếng hỉ nhạc truyền đến từ xa, khi nhìn dải lụa đỏ giải khắp phủ, trong lòng nàng đích thực dâng lên một cổ cổ thẫn thờ, nhưng sau đó tùy theo mà đến đó là toàn thân tràn đầy thư thái và vui sướиɠ.

Sau khi biết Mặc Sĩ Tranh bị tàn phế nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng cũng nở một nụ cười chân thật nhất. Như chút được gánh nặng, cực kỳ nhẹ nhõm.

Nàng tuổi đã không còn nhỏ, nhưng may nàng còn có thân phận hầu môn đắt nữ, nhưng Hầu phu nhân vẫn lo lắng vì hôn sự của nàng.

Từ lúc kế hoạch để cho Dung Nhạc thay thế nàng gả cho Mặc Sĩ Tranh, Hầu phu nhân đã đặt mục tiêu vào trên Bách hoa yến.

Bằng địa vị của Trường Hưng hầu, nhất định sẽ nhận được thiệp mời.

Nhưng làm ngoài ý muốn cho người ta chính là, không bao lâu, sự tình Liễu phủ bị bêu xấu. Bất quá chỉ là hai ngày mà thôi, nó đã truyền đến những vòng quý tộc ở trong kinh thành.

Dù sao Liễu gia cũng là cữu gia của Dung Cẩm Hoa, nàng có giao hảo tốt với mấy biểu tỷ muội, hiện giờ Liễu gia mất mặt nàng cũng không quá tốt.

Nhưng mặt khác, nàng lại nghĩ, sở dĩ Mặc Sĩ Tranh đả kích Liễu gia, có phải vì bất mãn với chuyện gả thay hay không?

Một bên oán hận và phẫn nộ với sự tàn nhẫn của Mặc Sĩ Tranh với Liễu gia, một bên lại suy đoán có quan hệ gì với mình hay không, trong lòng nhất thời chợt cao chợt thấp.

Cho đến khi Mặc Sĩ Đại đến hiệp kỹ bị bắt, bởi vì Dung Cẩm Hiền và nhị công tử của Đoan vương xưa nay vẫn luôn có giao hảo, ngay cả đích trưởng tử vẫn luôn có được sự sủng ái của Hầu phủ cũng bị khiển trách một phen. Lần đầu tiên Hầu phu nhân nhướng mày đối với nhi tử của mình, nghiêm khắc đem hắn cấm túc ở nhà, chờ đến Bách hoa yến mới thả hắn ra.

Tỷ đệ bọn họ đã thân thiết từ khi còn nhỏ, hiện giờ đệ đệ ở nhà, nàng vừa lúc có thời gian đi nói chuyện với đối phương.

Cứ mỗi khi Dung Cẩm Hiền nhắc đến Dung Nhạc, thì giọng điệu của hắn đầy khinh thường, " Y a, nghe nói trôi qua ở trong vương phủ không tốt lắm. Ta nghe nương nói vài câu, y không được thế tử coi trọng, một điểm dùng đều không có. Sớm biết như thế, đã để cho y mang mấy nha hoàn đã được dạy dỗ tốt qua đó, nói không chừng còn có thể được thế tử sủng ái.”

Dung Cẩm Hoa không biết tại sao, nhưng khi nghe nói như thế không khỏi cảm thấy dễ nghe.

Mà ngoài mặt còn vẫn giả bộ nói: "Dù sao y cũng là huynh trưởng của ngươi. Trước mặt ta nói chuyện này là đủ rồi, cũng đừng lắm miệng ở bên ngoài."

Nàng sẽ không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của đệ đệ mình, vì vậy nàng luôn cho rằng như vậy.

Nhưng mà hiện giờ, nàng đã thấy gì?

Đôi mắt của nàng dán chặt vào hai bóng người ở đằng xa, họ đang ngồi bên nhau, mà vị Đoan vương thế tử kia luôn luôn đối với người khác sắc mặt không chút thay đổi, tự đút trái cây cho Dung Nhạc.

Cho dù là nàng, không thừa nhận cũng không được, khoảnh khắc nhìn đến Mặc Sĩ Tranh, hô hấp của nàng lại ngừng trong nháy mắt.

Thân đệ của nàng là Dung Cẩm Hiền, biểu đệ là Liễu Hoà Hú, cùng Dung Cẩm Hiền lui tới thân thiết với Mặc Sĩ Đại, đều là mỹ nam tử nổi danh trong kinh, nhưng mà đều so với Mặc Sĩ Tranh, thì đều thua kém không ít.

Chỉ khi nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh, mới có thể minh bạch thế nào là “ Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị”(1).

(1: Raw 郎艳独绝, 世无其二

Câu này trích từ tập thơ Nhạc Phủ, quyển 407. Tựa đề là Bạch Thạch Lang Khúc. Bài này là 1 bài thơ dùng để ca ngợi vẻ đẹp, thần sắc của 1 chàng trai.

Nguyên bài là:

“Bạch Thạch lang, Lâm Giang cư.

Tiền đạo giang bá hậu tòng ngư

Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”

[Tạm hiểu là:

Đá cũng có thể tích lũy thành ngọc, hàng tùng xanh biếc đứng thẳng phô ra vẻ xanh tươi, chàng sao tuyệt thế, độc nhất vô nhị. Dùng nội hàm của ngọc, cùng với khí chất của tùng để diễn tả sự tốt đẹp của chàng trai đó. Ở đây tác giả dùng 2 chàng trai khác nhau để dễ dàng so sánh, để chúng ta có thể thấm được vẻ đẹp này là độc nhất vô nhị, tao nhã thanh cao, không ai có thể so sánh, nhấn mạnh ở chỗ độc nhất vô nhị.]

Nàng nghe thấy những tiểu thư bên cạnh đang thấp giọng nói về Mặc Sĩ Tranh, kinh ngạc cảm thán với dung mạo của hắn, hâm mộ với Dung Nhạc ở bên cạnh hắn, có được sự ưu ái của hắn, trong lòng nàng ngoại trừ dâng lên sự khó chịu, còn có phẫn nộ.

Vị trí được người hâm mộ kia, nguyên bản là của nàng.

Nàng không nhịn được nhấp khẩn môi, hung hăng cắn răng chính mình, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Con của tiểu thϊếp kia nàng vốn là chưa bao giờ để vào mắt, hiện tại trong mắt nàng càng thêm mặt mày khả ố.

Hầu phu nhân chỉ cảm thấy hôm nay nữ nhi của mình quá an tĩnh, quay đầu nhỏ giọng hỏi thăm nàng.

Dung Cẩm Hoa lúc này mới định thần lại, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt của chính mình, phản xạ có điều kiện lộ ra một sự tươi cười nhã nhặn: “ Nương yên tâm, ta rất tốt.”

Hầu phu nhân nhìn bộ dáng nàng không giống như là có việc gì, vỗ vỗ tay nàng, tiếp tục nói chuyện với người phu nhân bên cạnh.

Hầu phủ bên này phong ba, Dung Nhạc tự nhiên là không rõ ràng lắm. Mặc dù y cũng cảm thấy có người đang nhìn mình với ánh mắt ác ý, nhưng bởi vì những nữ quyến ngồi ở phía đối diện trong màn lụa, y cũng không thể nhận ra thân phận của đối phương.

Trên thực tế, y thật sự là không nghi ngờ Hầu phu nhân. Đối với Hầu phu nhân mà nói, y giống như là một con kiến

có thể bị gϊếŧ bằng một tay. Người sẽ đối với con kiến sinh ra ác ý ư? Sẽ không, bởi vì không cần thiết.

Y lục lại trí nhớ, cũng cảm thấy mình chưa từng trêu chọc qua ai, vì thế chỉ có thể cho là y gặp tai bay vạ gió từ người bên cạnh. Dù sao cũng có nhiều người ghét Mặc Sĩ Tranh.

Ban đầu, khi Mặc Sĩ Tranh đút trái cây cho y ăn, y còn có chút thụ sủng nhược kinh. Hơn nữa này nếu ở trong phòng nhà mình còn dễ nói, trước mặt nhiều người như vậy, y cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Bất quá nhìn thấy vẻ mặt biểu lộ bình thường của Mặc Sĩ Tranh, y chỉ có thể nhịn. Nếu y từ chối, nói không chừng ngày hôm sau tin đồn ở trong kinh sẽ trở thành " Phu phu Đoan vương thế tử cảm tình bất hoà, bởi vì chuyện gả thay đã gây ra phong ba”.

Nếu Mặc Sĩ Tranh đã thể hiện sự thân cận của mình, y tự nhiên cũng không thể lùi bước.

Với chỉ số thông minh của y, tối đa y chỉ có thể ý thức được, Mặc Sĩ Tranh có thể là muốn biểu hiện ra cho mọi người nhìn thấy tình cảm phu phu của bọn họ rất tốt, để làm tê liệt Đoan vương và Đoan vương phi, để cho bọn họ yên tâm, hắn đã trở thành một thế tử đoạn tụ.

Dung Nhạc không cam lòng yếu thế, cũng đút cho Mặc Sĩ Tranh mấy ngụm, bất quá khi trận bóng bắt đầu, ánh mắt của y dần dần phóng tới trên sân bóng, tay cầm trái cây chuyển từ đưa sang bên cạnh cho vào miệng chính mình, vừa nhìn vừa ăn đến thích thú.

Xúc cúc(2) ở Chu triều trông tương tự như bóng đá, mỗi đội có 12 cầu thủ thi đấu với nhau, mỗi đội có một thủ môn và một khung thành, họ cần sút bóng vào khung thành đối phương, sút trúng thì ghi một điểm.

(2: bóng đá ở thời cổ đại.

Chỉ là quy tắc cổ đại chưa đủ hoàn thiện, vì vậy người trên sân không chỉ đá bằng chân, mà đôi khi còn phải trợ giúp bằng tay và các bộ phận khác trên thân thể.

Để thuận tiện cho việc di chuyển của những công tử quý tộc này, họ đều thay bộ kỵ trang tay áo bó thích hợp cho vận động. Tóc búi cao, mỗi người một vẻ anh hùng.

Xúc cúc là cuộc đối kháng giữa những nam nhân, ngay khi từ đầu, những công tử ca này còn có chút tâm lý bao phục, cho rằng muốn tạo ấn tượng tốt với các thiên kim xem trận đấu, không nên quá thô lỗ.

Nhưng thi đấu càng lúc kịch liệt, trong lòng mọi người đều nghĩ đến chiến thắng, cho nên cũng không còn nghĩ tới thể diện, thủ đoạn càng thêm kịch liệt.

Mặc Sĩ Đại và Dung Cẩm Hiền vừa lúc là một đội, đội của họ thực lực không tồi, mở màn liền ghi một bàn thắng, đưa tới từng đợt tiếng hoan hô.

Vốn định ghi thêm vài bàn nữa trong một hiệp, nhưng đối thủ đã trở nên nghiêm túc lên vì thua.

Dung Nhạc biết rõ càng trì hoãn càng lâu, đối với Mặc Sĩ Đại càng bất lợi, đối phương thoạt nhìn thành thạo khi mới vào sân, nhưng giờ đã nửa canh giờ trôi qua kể từ khi trận đấu bắt đầu, vị nhị công tử này của Đoan vương đừng nói dẫn bóng, mà ngay cả động tác cũng không hề lưu loát như vậy.

Cuối cùng, sau khi phạm một lỗi khác, chẳng những không giữ được bóng dưới chân mà ngược lại để đối phương chớp thời cơ cướp bóng và ghi điểm, đội của họ hướng trọng tài làm thủ thế tạm dừng và đem hắn thay trong trận.

Vốn dĩ dựa vào thân phận của hắn, tất cả mọi người đều không muốn nảy sinh xung đột với hắn, nhưng dù sao đây cũng là một trò chơi tập thể, nếu thua trước mặt những nữ quyến này, trước mặt người trong lòng của mình sẽ rất mất mặt. Vì thê tử tương lai, nhị công tử Đoan vương thì có là gì?

Những công tử có thể thi đấu đã cố gắng hết sức để thể hiện mình, vì vậy khi có người ra sân, vui mừng nhất là đội viên dự bị được thay thế người ban đầu.

Bọn họ cho rằng không còn chỗ để phát huy, kết quả không nghĩ tới thực sự có cơ hội lên sân thể hiện mình một chút.

Dung Nhạc nghe được một công tử phía sau nói: "Ta trong thời gian ngắn như vậy đã bị thay ra, nhị công tử Đoan vương không được nha.”

Trong đầu y không khỏi nổi lên ý nghĩ biếи ŧɦái, từ "không được" thực sự khiến người ta phải miên man bất định.

Sau đó, y chợt nghe những lời nhận xét bình đạm của người bên cạnh: “ Xác thực không được.”

______