Chương 34

Chương 34

Một miếng trái cây của Dung Nhạc thiếu chút nữa nghẹn lại trong cổ họng, ho khan một lúc lâu, rồi đưa tay vỗ ngực.

Động tác của y có chút lớn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Dung Nhạc thoáng cái nhận được rất nhiều ánh mắt như vậy, có chút xấu hổ, bên tai khẽ đỏ lên. Bàn tay còn lại đang đặt trên bát trái cây bắt đầu len lén rút lại.

Mặc Sĩ Tranh ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng, trên người mang theo một cổ nghiêm nghị chi ý, khiến những người đó không thể không dời tầm mắt.

Sau đó Mặc Sĩ Tranh đặt tay sau lưng Dung Nhạc thuận khí, phân phó tùy tùng hầu hạ bên cạnh mang nước đến.

Hành động này phảng phất giống như thể hắn đang ôm Dung Nhạc vào trong ngực. Đây là lần đầu tiên hai người họ thân mật như thế, Mặc Sĩ Tranh hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai Dung Nhạc lại gầy đến vậy.

Bàn tay chạm đến nơi đó, đều có thể cảm nhận rõ xương bướm nhô ra và xương sống lõm ở giữa. Theo phần lưng trượt xuống, chạm đến eo, hắn kinh ngạc phát hiện eo của đối phương mảnh đến không ngờ.

Dung Nhạc bởi vì động tác của hắn mà không nhịn được uốn éo thân mình một chút.

Trên người cậu ngứa ngáy nhiều, đặc biệt là ở trên lưng, Mặc Sĩ Tranh vừa rồi chạm vào một cái, y liền run lên, thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt bàn.

Lúc này Mặc Sĩ Tranh mới rốt cuộc nhận ra hành động của mình dường như hơi lỗ mãng. Mặc dù bề ngoài mà nói thì hai người họ đích thật là phu phu đã thành hôn, nhưng ít ra ngày thường họ ở chung lại càng giống như bằng hữu hoặc là đồng minh hơn.

Hắn thu tay về, mà lúc này tùy tùng cũng bưng nước lên. Mặc Sĩ Tranh vội vàng lấy tay ra, đi rót một chén nước cho Dung Nhạc.

Dung Nhạc không nghĩ nhiều, vừa rồi y ho nên cổ họng rát, chỉ cảm thấy có nước bị tắc trong khoang mũi, thấy Mặc Sĩ Tranh đưa nước đến, liền trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Lại thuận một lúc lâu, mới không khó chịu như vậy.

Ngay sau khi y dần bình phục, tự nhiên sẽ phải đi tìm đầu sỏ gây tội làm y thành như vậy.

Dung Nhạc có chút giận dỗi mà nhìn về phía Mặc Sĩ Tranh, phát hiện người này lúc này đang bị trận bóng hấp dẫn, đang nhìn chằm chằm vào sân bóng ở phía dưới, liếc nhìn không sai.

Y thực sự không nhịn được, kéo tay áo của đối phương, lại đổi lấy ánh mắt nghi hoặc của Mặc Sĩ Tranh.

Dung Nhạc thấy xung quanh còn có những người khác, vì thế hướng bên người Mặc Sĩ Tranh đυ.ng đυ.ng, tựa như là đang ghé vào trên người đối phương, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: “ Người vừa rồi mới vừa nói là có ý gì?"

Mặc Sĩ Tranh cảm thấy hô hấp của Dung Nhạc đang trùm kín tai mình, theo đối phương nói chuyện, nhiệt khí không ngừng phả vào vành tai và một bên cổ của mình.

Trong lòng hắn khẽ động, khi hắn quay đầu lại thì thấy đôi mắt của Dung Nhạc đang mở to vì tò mò. Hắc bạch phân minh, xem xét đến cùng. Đối phương giống như có chút rối rắm, bộ dạng đang cố gắng suy nghĩ có chút nhíu mày cũng rất thú vị.

Mặc Sĩ Tranh không khỏi khẽ cười một tiếng: "Ngươi cảm thấy phương diện kia của hắn có dùng tay ra không?”

Lời này vừa hỏi, Dung Nhạc suy nghĩ một lúc, sai đó phát hiện đúng là không có.

Trong sự việc lần trước, có vẻ như là Mặc Sĩ Tranh dùng thủ đoạn, khiến Mặc Sĩ Đại mất mặt lớn. Nhưng nếu Mặc Sĩ Đại có thể quản được thân dưới của mình, thân không lui tới chỗ tối, quán chơi gái, mại da^ʍ, thì không có khả năng bị Khúc Minh Hiên bắt lại, xét đến cùng, vấn đề chính là bản thân hắn.

Nếu một nam nhân, chỉ có thể suy nghĩ bằng nửa thân dưới của mình. Thân tự hỏi, thực sự không biết còn có thể làm gì khác.

Hơn nữa Dung Nhạc vốn dĩ không có hảo cảm đối với Mặc Sĩ Đại vì sự xum xoe bừa bãi của hắn, hiện giờ thấy hắn mất mặt chỉ cảm thấy hả hê.

Bất kể nói thế nào, y và Mặc Sĩ Tranh là đều người cùng một doanh trại.

Đây cũng là chỗ mà Dung Nhạc cảm thấy mình không thể nói lý với Mặc Sĩ Đại.

Mặc Sĩ Đại thậm chí còn không nghĩ đến, phần cuộc hôn sự này ban đầu là như thế nào, sự thật là Dung Nhạc đã gả cho Mặc Sĩ Tranh, bọn họ hiện ở trong mắt mọi người đã là phu thê. Hai người nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu Dung Nhạc muốn sinh hoạt tốt ở trong vương phủ, thì điều đầu tiên là phải dựa vào “phu quân”

của mình, mặc dù Mặc Sĩ Tranh là một thế tử không được sủng ái.

Và một khi y có liên quan gì đến Mặc Sĩ Đại, không quan tâm đối phương cuối cùng có thể thành công thượng vị hay không, đây chính là thúc tẩu lσạи ɭυâи. Tử xuất giá vốn là đã kém hơn một bậc rồi, nếu lại truyền ra loại chuyện gièm pha này, vô luận là Trường Hưng hầu phủ hay là Đoan vương phủ đều gánh không nổi người, hai phủ nhất định sẽ tát chết y trước.

Dựa vào cái gì mà Dung Nhạc lại mạo hiểm lớn như vậy để tiếp thu hảo ý của Mặc Sĩ Đại? Chỉ vì thân phận là nhị công tử Đoan Vương? Hay là bản chất phong lưu của hắn?

Mặc Sĩ Đại không khỏi tự đánh giá mình quá cao.

Dung Nhạc gãi gãi mặt, “Nhưng ngươi ở bên ngoài nói như vậy có phải không tốt lắm hay không?” Vừa rồi Mặc Sĩ Tranh nói câu kia tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng cũng không cố ý hạ thấp, cho nên mọi người xung quanh hẳn là đều nghe được.

Mặc Sĩ Tranh nhìn thấy ngón tay y để lại hai vết đỏ trên mặt, vô ý thức muốn vươn tay đi xoa, tay nhấc lên được một nửa mới phản ứng lại, động tác này không khỏi quá mức ái muội, vì thế liền thu trở về.

Chỉ nói: "Chúng ta hôm nay tới tham gia Bách hoa yến, không đến cùng Vương phi, chẳng phải đã tỏ rõ thái độ rồi sao?"

Cuối cùng hắn chỉ là đang chỉnh cổ áo bị lệch của Dung Nhạc, rồi nói tiếp: " Chuyện ta và Vương phi bất hoà mọi người đều sớm biết, cho dù bọn họ nghe được thì sao?”

Mặc Sĩ Tranh ánh mắt thâm trầm, hắn cho tới bây giờ chưa từng cậy vào Đoan vương. Hơn nữa từ khi hắn bị thương, những tin đồn tiêu cực về hắn trong bảy năm qua không hề biến mất, và hắn cũng chưa bao giờ để ý đến nó. Hiện giờ, hắn cần gì phải để ý đến cái nhìn của người khác.

Những người khác không thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ có thể nhìn thấy động tác, mấy vị thế gia tử ngồi ở sau bọn họ nháy mắt với nhau, trong mắt hiện lên sự khinh thường, kinh ngạc và hiếu kỳ.

Đối với những con cháu quyền quý này mà nói, thế hệ con cháu xuất giá đồng nghĩa với việc bọn họ đã từ bỏ quyền thừa kế trong nhà, điều này tương đương với một quy tắc bất thành văn.

Bởi vậy cho dù Chu triều cho phép tồn tại nam thê, nhưng trên thực tế, lại có nhiều huynh đệ kết nghĩa cùng chung sống trong dân gian, ngược lại thế gia vọng tộc có địa vị càng cao, thì hiện tượng lấy nam thê càng ít thấy.

Khi biết tin Trường Hưng hầu phủ đã gả thứ trưởng tử đến vương phủ, đại bộ phận trong kinh đều là ôm tâm thái chế giễu.

Những tiểu tâm tư của Trường Hưng hầu phủ quả thực ở trong mắt mọi người vừa xem là hiểu ngay.

Phải nói, Hầu phu nhân đã tính toán sai từ lúc bắt đầu. Nếu là nàng để cho Dung Cẩm Hoa thực hiện hôn ước gả đến vương phủ, tuy có vẻ hơi ngu xuẩn, nhưng ít nhất mọi người sẽ nghĩ rằng đây là một người phúc hậu, cái gọi là dệt gấm trên hoa thì dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết thì khó. Cứ như vậy, Hầu phủ đã truyền một danh tiếng tốt, Dung Cẩm Hiền với tư cách là đích trưởng tử duy nhất sẽ là người thừa kế chắc chắn, những đại thế gia đó nói không chừng sẽ gả nữ nhi cho.

Nhưng chiêu thức của Hầu phu nhân lại là để cho con tiểu thϊếp thế hôn, xem như bỏ đá xuống giếng một cách trắng trợn táo bạo. Ở trong mắt mọi người, Trường Hưng hầu phủ trở thành một gia tộc không danh phận. Cho dù là giải trừ hôn ước, vẫn tốt hơn là so với chuyện treo đầu dê bán thịt chó trước mặt.

Còn không phải cảm thấy nữ nhi từ hôn không dễ gả đi ra ngoài, lúc này mời dùng hôn chiêu?

Nhưng mà những phu nhân nhà cao cửa rộng này lại không phải kẻ ngốc, nếu như Hầu phu nhân và Dung Cẩm Hoa có thể sử dụng loại thủ đoạn này sau khi đoan vương thế tử bị thương, sau này nếu nhà bọn họ có chuyên gì gì xảy ra sẽ khó bảo toàn, đối phương sẽ không lần nữa bỏ rơi vị hôn phu, chính mình chỉ lo thân mình.

Tuy nói mọi người đều hy vọng gia tộc của mình bền lâu, không muốn hướng hư tưởng, nhưng điều này chẳng khác nào cái gai khiến mọi người cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến.

Một số thế gia vọng tộc này còn khá trẻ, còn không thấy rõ những chuyện loanh quanh lòng vòng này. Theo quan điểm của họ, nếu bị vị hôn thê của mình ghét bỏ, còn nhét tới một tử xuất giá vàng thau lẫn lộn, cho nên bọn họ rất muốn chọc cho tức chết.

Cho nên khi nhìn thấy quan hệ giữa Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc không lạnh nhạt như họ nghĩ, ngược lại rất thân mật, làm cho bọn họ cảm thấy thập phần khϊếp sợ.

Vị Đoan vương thế tử này như thế nào không ấn tới theo kịch bản?

Bọn họ mờ mịt đánh giá Mặc Sĩ Tranh, không khỏi bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ người này là đoạn tụ? Cho nên cưới một tử xuất giá chính là tâm ý của hắn.

Chẳng qua là vẻ ngoài của Mặc Sĩ Tranh thực sự rất lừa gạt, rõ ràng vừa mới nảy sinh ý nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt giương khi sương tái tuyết kia, bọn họ đều lập tức quên đi hết tất cả ý tưởng lúc trước.

Những người này xem trận thi đấu bóng không chăm chú như nữ quyến ở đối diện, dù sao bọn họ vốn cũng có cơ hội thể hiện mình trên sân, kết quả lại bị người phía dưới đánh bại, lúc này mới ngồi ở trên thính phòng.

Đợi đến lúc trận đấu phía dưới sắp kết thúc, rốt cuộc bọn họ cũng dời ánh mắt đi qua.

Lúc này hai đội xanh đỏ đang giằng co điểm số, còn mười lăm phút nữa mới kết thúc, hai bên đều muốn ghi bàn trở lại, tuy nhiên cuối cùng đội đỏ cũng chớp được cơ hội, nhưng bị thủ môn đối diện cản lại.

Trong các tiểu thư thế gia có người dịu dàng đoan trang lịch sự, tự nhiên cũng có những người nhiệt tình như hoả, thích cưỡi ngựa và bắn tên, các nàng rất nghiêm túc khi xem trận đấu, lúc này thấy quả bóng kia bị thất bại, thất vọng chi tình bộc lộ trong lời nói.

Không khỏi nói ra: “ Quả bóng kia vốn là có thể đá lên, chỉ cần hướng sang bên cạnh một chút, tuyệt đối sẽ không bị ngăn lại.”

Tiểu thư ủng hộ đội xanh không làm, phản bác lại: " Này không phải chứng minh thực lực của đội đỏ không bằng đội xanh, nếu không thì tại sao bọn họ lại không đá vào được?"

Ai cũng là kiều tiểu thư tâm cao khí ngạo, khi gặp chuyện như vậy phản ứng đầu tiên không phải là một điều nhịn chín điều lành, mà muốn cái nhau phân thắng bại. Thoáng chốc, những nữ hài này liền ngươi một câu ta một câu mà đứng lên.

Mặc dù Tuyên Bình trưởng công chúa là người chủ sự Bách hoa yến, nhưng lại không câu nệ những thiên kim này. Bản thân Vệ Dương vốn là người không yên, sớm đã chạy đến đi bên cạnh, vì vậy nàng cùng các phu nhân nói, nên để các tiểu hài tử chính mình tự chơi.

Dù gì đây cũng là biệt viện hoàng gia, hơn nữa khắp nơi đều có người hầu cung nữ ở một bên trông coi, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện.

Lại không nghĩ rằng, cuộc gặp lén lút giữa nam nữ mà nàng lo lắng lại không phát sinh, ngược lại là nhóm tiểu thư này lại cãi nhau.

Tuyên Bình trưởng công chúa chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, lướt nhìn vẻ mặt của các phu nhân có đang ngồi, cười nói: "Dù sao tuổi trẻ khí thịnh, cãi nhau một chút không chừng cũng có thể trở thành bằng hữu."

Thấy nàng không để trong lòng, các phu nhân cũng cười cười. Chỉ là sau lưng vẫn phái nha hoàn bên người vội vàng đi xem tình huống.

Vì vậy chờ đến khi trận bóng phía dưới phân ra thắng bại, cuộc cãi vã của các tiểu thư ở trên vẫn chưa kết thúc. Nguyên bản là kế tiếp người trẻ tuổi nhận thức lẫn nhau, thời điểm các vị trưởng bối bàn bạc hôn ước, nhưng lúc này thấy sắc trời đã không còn sớm, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng ít nhất các công tử trên sân đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các các tiểu thư.

Bách hoa yến nhìn như long trọng, nhưng lại cho Dung Nhạc cảm giác đầu voi đuôi chuột, vội vội vàng vàng liền kết thúc.

Trở lại trên xe ngựa, Dung Nhạc nhịn không được nói ý nghĩa của mình với Mặc Sĩ Tranh. Mặc Sĩ Tranh ung dung nói: “ Thế lực của thế gia rắc rối khó gỡ. Nguyên bản để thánh thượng kiềm chế bọn họ, không thể không một bên trọng dụng huân quý, một bên mở khoa cử, nhưng một hồi liên hôn thì có thể sẽ đem những người này kéo đến bên kia thế gia. Ngươi nói thánh thượng có thể thích Bách hoa yến hay không?”

......

Tác giả có lời muốn nói: Thế tử thật là có mưu mô, vẫn luôn trộm chiếm tiện nghi của Nhạc Nhạc!

.....