Chương 32

Chương 32

Chỉ là ý nghĩ này chợt loé qua, Mặc Sĩ Tranh cũng không đi sâu nghiên cứu, nhưng Dung Nhạc có thể cảm nhận được, sau khi y nhắc đến biểu huynh Khúc gia, Mặc Sĩ Tranh thoạt nhìn tâm trạng biến kém.

Y kinh ngạc thầm nghĩ, du͙© vọиɠ độc chiếm của Mặc Sĩ Tranh không khỏi quá mạnh mẽ, chẳng phải y và Mặc Sĩ Tranh phải gọi Khúc Minh Hiên một tiếng biểu huynh sao, sao có thể sinh khí chứ? Được rồi, Khúc Minh Hiên là biểu huynh của hắn, chính mình sau này sẽ gọi là Khúc công tử hoặc là Khúc tướng quân là được.

Cho dù là bởi vì mối quan hệ hiện tại của chính mình với Mặc Sĩ Tranh như bằng hữu, hay là vì mối quan tâm nhân đạo của một thanh niên tốt ở thế kỷ 21, khi ở ngoài y sẽ luôn chủ động chiếu cố Mặc Sĩ Tranh, và lần này cũng không ngoại lệ.

Kỳ thật khi bắt đầu đến điểm hẹn, Dung Nhạc liền nhìn ra, rất nhiều người chỉ có lệ khi đối mặt với Mặc Sĩ Tranh, có người không thể không tới hành lễ, nhưng họ hành lễ xong thì sẽ lập tức rời đi.

Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cơ hồ y đã nhìn thấy gần hết tất cả những người tham gia tụ hội, nhưng cũng chỉ là mặt đối mặt chào hỏi, sau đó bọn họ bị vây quanh bởi những người vui vẻ.

Cho nên liền nhìn thấy kia một đám, này một nhóm, chỉ còn y và Mặc Sĩ Tranh là đơn.

Ngược lại Mặc Sĩ Tranh vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn có thể thoải mái vì y mà thấp giọng giới thiệu thân phận của những người này, người kia là xuất thân từ thế gia nào, người nào chính là quận vương thế tử, ngoài ra còn có cháu trai của đại thần trong triều, nhi tử công hầu, nhìn chung quanh toàn là con em quý tộc.

Bất quá dù như vậy, thân phận của Đoan vương thế tử cũng là tôn quý nhất trong giữa bọn họ. Dù sao, ngoài đương kim thánh thượng và các hoàng tử, không có ai còn có thể có thân phận cao hơn Đoan vương, Duệ vương và các thế tử.

Ngay cả nhị công tử Mặc Sĩ Đại này vẫn luôn được sủng ái cũng phải lùi lại một đoạn.

Dung Nhạc cũng rất hài lòng với trạng thái bị bỏ mặc này, y mừng rỡ vì không có ai đi lên xem náo nhiệt, nếu không y sẽ phải suy nghĩ xem nên giao lưu như thế nào.

Ở nơi tụ hội này có đặt bàn nhỏ kê đồ ăn với trái cây và các món khác trên đó, Dung Nhạc lấy một miếng bánh ngọt khoai từ mứt táo(1), mứt táo trong đó hẳn là mới làm thành, ăn có vị ngọt và còn hơi chát một chút, vừa ăn vào còn chưa phát hiện sự kinh diễm, nhưng sau khi ăn xong lại làm cho người ta nhớ đến hương vị kia, và còn muốn ăn tiếp.

(1: Raw 一块山药枣泥糕 nguyên văn là sơn dược mứt táo bánh ngọt, mà 山药: hán việt là sơn dược dịch là sơn dược, củ từ, của mài, khoai từ. 枣泥: Hán Việt là tảo nê: nghĩa nhân táo, mứt táo. Mà mình lại không tìm thấy loại bánh này, bạn nào biết thì cmt bảo nha.

Y ăn đến vui vẻ, thuận tay đưa một miếng cho Mặc Sĩ Tranh.

Mặc Sĩ Tranh ngẩng đầu nhìn y, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm y không chớp mắt. Dung Nhạc giơ tay lên không trung một lúc mới hiểu ý của đối phương.

Y có chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là đưa bánh mứt táo ở giữa ngón tay đến bên miệng Mặc Sĩ Tranh, sau đó nhìn đối phương há miệng, cắn miếng bánh vừa đủ một miếng vào miệng.

Bởi vì động tác này, bên miệng của Mặc Sĩ Tranh dính một ít bột gạo nếp trắng, hắn liền vươn lưỡi liếʍ môi một cái.

Dung Nhạc không biết vì sao đột nhiên cảm thấy tai mình nóng bừng lên, vội vàng thu tay lại. Khẽ vuốt ngón tay, phảng phất còn mang theo hơi ấm từ bờ môi mà vừa rồi không cẩn thận chạm tới.

Lần này, y rốt cuộc cũng yên tĩnh xuống, cuối cùng điểm tâm trên bàn cũng không còn soàn soạt nữa.

Nhưng vị đại gia này bên người cũng không nguyện ý, còn hỏi: “ Tại sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị?”

Dung Nhạc vội vàng lắc đầu, "Ta vốn không đói, nhìn thấy mấy khối điểm tâm mới mẻ nên tùy tiện thử.”

Mặc Sĩ Tranh chỉ vào một món điểm tâm cực kỳ tinh xảo nói: "Vậy thì ngươi nên nếm thử món này. Đầu bếp ở phủ chúng ta là tay nghề trong kinh thành, như vậy mà nói họ không thể làm ra tô thức thuyền điểm(3).”

(3: raw 苏式船点: mình cũng không hiểu nghĩa câu này nên mình vẫn để nguyên là “Tô thức thuyền điểm” nhé.

Dung Nhạc nhìn sang theo tay của hắn, thấy trên đĩa sứ trắng có vài điểm tâm cực kỳ tinh xảo, được tạo thành hình hoa, cỏ và con thỏ, rõ ràng rành mạch, trông rất sống động.

Không biết bông hoa kia được tạo ra như thế nào, cánh hoa được bao vây nhiều lớp, mỏng như giấy, như thể thổi hơi khí lên sẽ rung rung. Con thỏ rất sống động, có tất cả các loại thần thái, có con thì hai chân sau đứng thẳng dựng tai lên, có con thì nằm sấp trên mặt đất, có con thì quay lưng lại.

Nói là điểm tâm, nhưng lại càng giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn, đến nỗi Dung Nhạc không đành lòng ăn.

Chỉ là nếu như mấy món này là Mặc Sĩ Tranh đề cử cho y, thì y cũng phải nên nếm thử một ngụm. Y do dự cả buổi, vạn phần không đành lòng cầm con thỏ con lên bỏ vào trong miệng.

Vừa ăn vào thì lập tức mở to hai mắt. Ngô, khối điểm tâm này thế nhưng thực sự rất ngon! Hương vị rất tươi, như có thể vắt ra nước thịt bằng một ngụm đầu lưỡi.

Lúc này, y cũng không nhớ nổi điểm tâm được làm đến tinh xảo này đã tốn nhiều thời gian và công phu như thế nào, y chỉ nhớ rõ hương vị thơm ngon trên đầu lưỡi.

Dung Nhạc ăn đến nheo mắt thích thú, đợi nuốt xong khối điểm tâm này vào, mới hào hứng bừng bừng hỏi Mặc Sĩ Tranh: “ Điểm tâm đó ngươi đã từng ăn qua?”

Mặc Sĩ Tranh nói: "Trước khi ta mười tuổi cũng có thể nói là lớn lên ở trong cung.”

Hắn cũng thuận tay cầm một khối thuyền điểm* bỏ vào trong miệng, nếm thử hương vị, "Không bằng trong cung."

· Mình tra không biết bánh này, chỉ thấy bánh thuyền thôi, cũng không thấy in hình gì cả. Chương này edit các loại bánh khó quá.

Dung Nhạc khϊếp sợ, điểm tâm ăn ngon như vậy, xem bộ dáng của Mặc Sĩ Tranh có vẻ rất ghét bỏ? Bánh thuyền điểm mà y đã ăn qua ngon làm sao!

Dung Nhạc chỉ dựa vào tưởng tượng liền cảm thấy nước miếng trong miệng mình sắp chảy ra.

Mặc Sĩ Tranh phảng phất nhìn ra suy nghĩ của y và nói: " Có cơ hội sẽ mang ngươi đi nếm thử.”

Dung Nhạc nguyên bản chỉ toàn là điểm tâm trong đầu, kết quả bị một câu nói của Mặc Sĩ Tranh kéo về hiện thực.

Y chợt nghĩ đến cái kết của Mặc Sĩ Tranh trong nguyên tác, lúc đó hắn mưu quyền soán vị, chỉ kém một chút liền sẽ thành công, kết quả thời điểm cuối cùng lại bại trong gang tấc, bị nhân vật chính công một mũi tên xuyên tim.

Y nhanh chóng lắc đầu, "Không cần không cần, ta cảm thấy món này rất ngon. Đồ vật gì ở trong cung mà ta có thể dễ dàng nếm thử?”

Y sợ mình nói quá muộn sẽ gợi lên sự kích động muốn soán vị của Mặc Sĩ Tranh, lòng nóng như lửa đốt muốn tìm sang chủ đề khác.

Đúng lúc này có cung nhân đến, nói một lúc nữa sẽ thi đấu trên sân, chuẩn bị chọn ra tổng cộng 30 người cho hai đội.

Này giống như là buồn ngủ mà có người đưa gối, Dung Nhạc vội vàng nói: "Chúng ta cũng đi nhìn một chút đi?"

Mặc Sĩ Tranh sao cũng được gật đầu.

Dung Nhạc thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, may mắn là không tiếp tục chủ nói đề vừa rồi.

Chỉ là Dung Nhạc đẩy đi về phía sân thi đấu, y bỗng nhiên có sinh ra một chút nghi hoặc về cốt truyện trong nguyên tác.

Thời gian y ở cùng Mặc Sĩ Tranh không tính là ngắn, là một người nắm tính mạng của y trong tay, Mặc Sĩ Tranh cũng không cần ngụy trang trước mặt y, hắn hoàn toàn có thể lộ ra tướng mạo sẵn có của chính mình.

Nhưng mà kể từ khoảng thời gian này, y hầu như không nhìn thấy dã tâm nồng đậm trong mắt Mặc Sĩ Tranh, đối phương không hề giống như loại người có hứng thú với việc mưu triều soán vị.

Hơn nữa nếu thật sự muốn tạo phản, thì ít nhất phải có vũ khí | quân đội, binh lính | và giới đi. Nhưng Mặc Sĩ Tranh ngày thường đều ở trong tiểu viện, nơi thường đi chính là thư phòng, hơn nữa cũng sẽ ở không quá lâu, mỗi khi đến giờ ăn cơm đều cùng y dùng bữa.

Dù nhìn thế nào đi nữa y cũng cảm thấy Mặc Sĩ Tranh không thể nào đi vận chuyển những đồ vật | cấm | phi pháp này được.

*| Vạch đứng đấy là tác giả vốn viết thế. Mình cũng để theo tác giả.

Hay y đã nhìn nhầm người?

Dung Nhạc đánh giá bóng người trước mặt, bởi vì Mặc Sĩ Tranh đang ngồi, mà y lại đứng, cho nên từ góc độ của y, y chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh dài của đối phương tán lạc trên vai.

Cho dù chỉ là một bộ dáng ngồi, vẫn giống chi lan ngọc thụ như cũ, làm người ta mơ màng vô hạn.

Dung Nhạc không khỏi bắt đầu nghi ngờ chính mình, dù sao cũng chưa đọc xong tiểu thuyết trong nguyên tác, hơn nữa quyển sách kia đều đứng ở trên lập trường của nhân vật chính, cho nên có khả năng Mặc Sĩ Tranh cũng không phải là nhân vật phản diện?

Suy đoán này rất táo bạo, rất có khả năng lật ngược mọi kế hoạch trước đó của y.

Ý niêm trong đầu vừa mới toát ra, Dung Nhạc đã hít vào một hơi khí lạnh, nhanh chóng nhét lại vào sâu trong tâm trí. Y nghĩ thầm, Mặc Sĩ Tranh người này thật sự là đáng sợ, chẳng trách thuộc hạ của hắn đều ngoan ngoãn, cho dù bị hạ lệnh chết cũng không do dự trong chốc lát.

Bất quá y mới ở cùng Mặc Sĩ Tranh được hai tháng, thế nhưng cũng bắt đầu không tự chủ được mà nghĩ đối phương là người tốt.

Trên thực tế, nếu như Mặc Sĩ Tranh thật sự làm chuyện xấu, liền tính ở trước mặt y, chẳng lẽ y còn có thể nhìn ra sao?

Nghĩ đến thủ đoạn trước đây Mặc Sĩ Tranh đã khiến cho Liễu gia trở thành trò cười trong toàn kinh thành, bây giờ còn chưa lắng xuống, và Mặc Sĩ Đại cũng bị mất mặt, bị Đoan Vương đánh cho một trận, y chỉ cảm thấy bằng đầu óc của chính mình, vẫn là đừng nghĩ đến so sánh chỉ số thông minh với Mặc Sĩ Tranh.

Dung Nhạc và Mặc Sĩ Tranh ngồi trên thính phòng, thuận miệng định ra ước định cưỡi ngựa.

Bởi vì nam nữ đại phòng, cho nên những công tử không được chọn này ngồi đối diện với nữ quyến, nhưng cũng không ngồi cùng nhau.

Nữ tử thì có màn che chắn, nhưng nam tử lại trực tiếp lộ ra trước mắt mọi người.

Dung Nhạc và Mặc Sĩ Tranh dù sao thân phận vẫn còn đó, nên phải ngồi ở phía trước. Dung Nhạc vừa nghĩ không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình dưới tấm màn che đối diện, liền cảm thấy không được tự nhiên.

Ngồi ở đó không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn đặt tay lên đùi.

Mặc Sĩ Tranh ở bên cạnh thấy y khẩn trương, quay đầu hỏi y: "Làm sao vậy?"

Theo động tác của hắn, mái tóc đen theo trên vai xõa xuống mang tai, so với làn da của hắn thì hắc bạch phân minh.

Dung Nhạc có chút quẫn bách, thấp giọng nói: "Ở đây nhiều người như vậy, ta không phải là sợ làm mất mặt cho ngươi sao?”

Tuy rằng hiện giờ y vẫn không thích ứng với thân phận thế tử phi của chính mình, nhưng trong mắt người khác, y và Đoan vương thế tử thật sự là phải cùng nhau vui buồn.

Nếu là y có sai lầm gì, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ đến không phải là Trường Hưng hầu phủ, mà là Mặc Sĩ Tranh.

Mặc Sĩ Tranh lại cảm thấy Dung Nhạc ngoan ngoãn như vậy là rất ít thấy.

Tuy rằng Dung Nhạc ở trước mặt hắn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng với sự thân thiết trong mối quan hệ giữa hai người, Dung Nhạc sẽ thường xuyên lộ ra những biểu tình bướng bỉnh, hiếm khi ngồi ngoan ngoãn như thế này.

Chỉ là hắn không muốn Dung Nhạc ước thúc bản thân bởi vì ánh mắt của người khác, cho nên mới nói: “ Ngươi sợ cái gì?” Hắn đối với sự lo lắng của Dung Nhạc cũng chút buồn cười.

Với tính cách như vậy của Dung Nhạc, chẳng lẽ còn có thể làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục sao?

Hắn thuận tay cầm lấy một quả anh đào trên bàn, đưa đến miệng Dung Nhạc.

Dung Nhạc do dự một lúc, nhưng vẫn là tiến về phía trước ăn nó.

Quả anh đào tương đối nhỏ, động tác như vậy khó tránh khỏi sẽ đυ.ng phải Mặc Sĩ Tranh, Dung Nhạc nhìn vệt nước trên ngón tay bạch ngọc, mặt bỗng nhiên có chút nóng.

Bầu không khí giữa hai người hoà thuận vui vẻ, Tuyên Bình trưởng công chúa và Khúc phu nhân ngồi ở hàng phía trước nữ quyến chứng kiến hai người ảnh hưởng lẫn nhau, cũng hơi cảm thấy vui mừng.

Tuy nói Dung Nhạc là tử xuất giá, tính lên ủy khuất với Mặc Sĩ Tranh, nhưng xem ra mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

Mặc Sĩ Tranh rất ít khi ra ngoài kể từ khi bị thương, danh tiếng những năm đó sớm đã thành mây khói thoảng qua, tại đây tuyệt đại đa số thiên kim tiểu thư cũng chưa có thấy qua hắn, chỉ nghe qua Đoan vương thế tử là một người tàn phế, tính tình không tốt, hỉ nộ bất định.

Đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy người thật.

Mặc dù ở Bách hoa yến tụ họp những tuấn nam mỹ nữ như vậy, ngoại hình của Mặc Sĩ Tranh vẫn luôn được xưng là ngàn dặm mới tìm được một.

Ánh mắt của các nữ tử khuê các nhìn đến hắn đều luyến tiếc dời đi, có mấy tiểu thư có quan hệ tốt thì nhỏ giọng thì thầm: “ Đó là Đoan vương thế tử sao? Không nghĩ tới lại như vậy....”

Câu nói kế tiếp nàng không nói nên lời, nàng chỉ biết si ngốc mà nhìn về hướng kia.

Một vị tiểu thư khác đưa tay ôm mặt, mắt bốc lên hồng tâm: "Hắn có khuôn mặt như vậy, cho dù tàn phế, ta cũng nguyện ý gả cho hắn."

Một người nói tiếp: "Phải không? Chỉ cần nhìn khuôn mặt của hắn, tâm tình của ta mỗi ngày đều sẽ rất tốt.”

Dung Cẩm Hoa ở bên cạnh nghe được các nàng nói chuyện, không khỏi siết chặt ngón tay.

_____