Chương 31
Tuyên Bình trưởng công chúa và Khúc phu nhân kẻ xướng người hoạ, sớm đã có người nghe thấy.
Nhất thời, các phu nhân vốn cực kỳ nhạy cảm với chính sự đều bắt đầu nháy mắt với nhau.
Lúc trước Mặc Sĩ Tranh bị đối xử lạnh nhạt sau sự kiện ngã ngựa, một mặt là vì vết thương ở chân không cách nào chữa trị khỏi, mọi người đều cảm thấy một thế tử tàn tật không đáng giá kết giao, còn một mặt là hắn từ đó bị Đoan vương bỏ qua, hơn nữa thánh thượng và Khúc gia cũng không quá thân thiện.
Người ta nói người đi trà lạnh, nhưng trên thực tế là người chưa đi, trà đã lạnh. Bên này Mặc Sĩ Tranh đang nằm trên giường tu dưỡng, những gia đình kia cũng bắt đầu xa lánh hắn.
Vị Đoan vương thế tử này im lặng ở trong phủ nhiều năm, thỉnh thoảng lại có tin đồn hắn hỉ nộ bất thường, mọi người đều coi hắn là kẻ ngoài mạnh trong yếu, cũng không biết khi nào thì sẽ bị phế. Bởi vậy khi hắn vẫn là thế tử, càng bị giày vò trầm trọng. Tuy nhiên, hiện tại nghe ý tứ của Tuyên Bình trưởng công chúa và Khúc phu nhân, có vẻ như thập phần yêu thương hắn.
Những phu nhân này không khỏi có một vòng tâm tư dạo qua, đây có phải là đại biểu cho ý tứ của thánh thượng hay không?
Mục đích của Đoan vương phi tham gia Bách hoa yến lần này, chính là muốn chọn một vị hôn thê ưu tú cho Mặc Sĩ Đại. Vì thế, ngay cả Mặc Sĩ Đại vẫn đang bị thương chưa khỏi, liền bị nàng đưa đến.
Nàng muốn làm lơ với Mặc Sĩ Tranh, nhưng lại cảm thấy nan kham, nhưng cũng biết rằng nếu tiếp tục im lặng, sẽ chỉ biết lãng phí cơ hội tham dự yến hội này. Nàng không muốn bị bài xích khỏi chủ đề này, vì vậy nàng đã cố gắng chèn vào trong đó, “ Tranh nhi đứa nhỏ này luôn luôn hiếu thuận, cưới được Nhạc nhi cũng là một hài tử tốt ngoan ngoãn, họ vừa mới đến thỉnh an trong chốc lát, vừa lúc công chúa trông thấy.”
Nàng cảm thấy những lời này đã khen Mặc Sĩ Tranh, biểu hiện sự quan tâm của mẹ kế đối với đại nhi tử của mình, mà còn cùng Tuyên Bình trưởng công chúa đáp lên lời nói, nói được thập phần khéo léo.
Nhưng không đợi nàng đắc chí, Vệ Dương đã cười ha hả: “ Cửu thẩm nói thật hùng hồn, ở đây còn nhiều tiểu thư như vậy còn chưa xuất giá đâu, sao có thể để cho đường đệ đến đây? Liền tính nếu muốn gặp, thì không cần phải vội vào lúc này đâu.”
Nếu Đoan vương phi còn không nhìn ra được Vệ Dương đang nhắm tới mình, thì sẽ không sống uổng phí nhiều năm như vậy.
Chỉ là những lời trước đó là do chính mình nói ra, lại bị người nào đó bắt được khuyết điểm, chỉ có thể tự trách mình. Vì thế nàng đành phải ngượng ngùng nói: "Ta nghĩ công chúa còn chưa gặp vợ chồng trẻ bọn họ, hẳn là rất nhớ bọn họ, nhất thời không nghĩ nhiều như vậy."
Kỳ thật tử xuất giá ở Chu triều có địa vị khá xấu hổ.
Giống như ở Bách hoa yến này, chia làm hai bên nam nữ, nhưng sự tồn tại của con trai đã gả ra thì có chút không hợp nhau. Bởi vậy theo lý mà nói, bọn họ cũng được coi như là phu nhân, nhưng lại là nam tử, mặc dù đã xuất giá, nhưng ngồi chung cùng các nữ quyến thì lại không hợp lễ nghĩa.
Mà nếu ngồi về phía nhà trai bên này, bởi vì trên người cõng thân phận “ Phu nhân”, nên sẽ càng khó chịu hơn.
Vốn dĩ, khi Tuyên Bình trưởng công chúa gửi thiệp mời đến Mặc Sĩ Tranh, cũng không nghĩ tới người cháu trai này thực sự sẽ đến tham dự yến hội, hơn nữa còn mang theo cả thế tử phi đi cùng.
Hiện giờ bị Đoan vương phi nói như vậy, làm như không thấy lại có chút bất cận nhân tình.
Khúc phu nhân ngồi ở dưới tâm tư tỉ mỉ, nghe vậy ha hả cười nói: "Ta nghe nhi tử không biết cố gắng nói, tình cảm vợ chồng trẻ này rất tốt. Dù sao thì Bách hoa yến này là để cho người ta dạo chơi, ngược lại không cần để ý quá nhiều quy định cứng nhắc như vậy, để bọn họ đi dạo chơi trong hoa viên cũng tốt. Đều là người một nhà, lúc nào cũng có thể gặp đi?”
Lời nói này cực kỳ thoả đáng. Vừa đưa ra một bậc thang cho Tuyên Bình trưởng công chúa, vừa chỉ ra quan hệ hai bên thân thiết, không cần thiết phải cố đến gặp.
Tuyên Bình thập phần bội phục sự khéo léo của Khúc phu nhân, đều nói thú thê đương với thú hiền(1), lợi ích của một vị hiền thê đối với trượng phu của mình cũng không đơn giản như vậy.
(1: 娶妻当娶贤: dịch ở(1) nghĩa là cưới được một người vợ đức hạnh.
Đừng nhìn thấy Khúc gia là một đảng kiên định với hoàng gia, đối với bất kỳ người nào Khúc phu nhân đều cũng tích thủy bất lộ. Bản thân nàng nhìn như dịu dàng, và chính vì sự dịu dàng như nước này, làm cho người ta không tự chủ được muốn thân cận với nàng.
Tuyên Bình trưởng công chúa vì thế gật đầu nói: "Đúng vậy, không biết bọn tiểu tử này đang chơi trò gì."
Vệ Dương ở bên cạnh nói: "Ở biệt viện chơi có ích lợi gì? Ở nơi lớn như vậy, chỉ là đấu thơ đi rượu thôi. Nếu thật sự thú vị, qua vài ngày nữa đến săn thú mới thú vị.”
Tuyên Bình trưởng công chúa vươn ngón tay có sơn móng tay điểm lên trán nàng một cái: “ Nữ hài tử đánh nhau hung ác như vậy, ai dám lấy ngươi?"
Cảm xúc chợt lóe lên trong mắt Vệ Dương, và biến mất trước khi bị người phát hiện. Nàng thản nhiên cười, "Ta vốn là không muốn lập gia đình, phụ hoàng cũng không quản ta.”
Tuyên Bình cũng chỉ nói như vậy, mọi người đều biết Vệ Dương ly kinh phản đạo(2), ngay cả thánh thượng cũng không quan tâm, làm sao có người dám quản đến nàng?
(2: 离经叛道: nghĩa là trái ngược với luân lý, không theo khuôn phép.
Lúc này, mọi người đã đến đông đủ, vì thế Tuyên Bình trưởng công chúa đứng dậy đưa các nữ quyến đi đến sân bóng của biệt viện hoàng gia.
Vốn dĩ Vệ Dương còn thiếu chút hứng thú, không phải những năm trước nàng chưa từng tham gia Bách hoa yến. Những công tử này vì để thể hiện sự ôn tồn lễ độ của mình, vì thế bọn họ mặc kệ bình thường như thế nào, một đám ở trên yến hội cầm quạt xếp trong tay, nếu không thì sẽ đeo ngọc tiêu(3) ở bên hông, ngâm thơ đối nhau, mỗi lần đều phải khen nhau một chút: “Thơ hay, thơ hay ”.
(3: 玉箫 raw dịch là ngọc tiêu, mà tiêu là sáo, mình vẫn để là ngọc tiêu nha.
Vệ Dương không hiểu thơ có một đống bằng trắc không thông thì đến tột cùng hay ở nơi nào.
Bách hoa yến ba năm trước còn xấu hổ hơn, không biết là ai đề nghị lưu thương khúc thủy, vì thế dẫn một con suối nhỏ ở trong biệt viện, để cho chén rượu xuôi dòng đi, chén rượu dừng ở trước mặt ai, thì phải lấy uống rồi làm thơ.
Vệ Dương đang đi được nửa đường thì chạy, ai lại muốn xem một đám thế gia tử giả bộ lẫn nhau? Đặc biệt khi biết đối phương là người như thế nào. Vài người trong đó rõ ràng là những công tử ăn chơi được lén lút truyền đi, ngày thường đều thanh sắc khuyển mã(4), nhưng hôm nay tất cả lại trở thành thơ “ Tài tử”.
(4: Thanh sắc khuyển mã(声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc: Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì thú vui. Nghĩa là chỉ cách sống ăn chơi dâʍ ɭσạи.
Vì vậy từ đó về sau, nàng đã không đến tham gia trong hai năm liên tiếp, vì sợ bị làm bẩn mắt. Lần này, cũng bởi vì người nào đó khích tướng nên mới đáp ứng đến đây.
Lại không ngờ rằng, lần này thi đấu văn lại đổi thành đấu võ.
Vệ Dương ngồi trên thính phòng(5), nhìn về sân bóng ở phía dưới, trận đấu còn chưa bắt đầu, cảm xúc trong lòng liền dâng trào.
(5: 观众席: thính phòng, phòng dành cho thính giả, khán phòng.
Lúc này các nữ quyến này đều ngồi trong màn che, tuy rằng màn lụa có chút ảnh hưởng đến tầm mắt của các nàng, nhưng dù sao cũng phải chú ý nam nữ đại phòng.
Trong đám con cháu quý tộc bọn họ hôm nay tham gia yến hội, không có một trăm thì cũng phải tám mươi người, mà trên sân bóng cả hai đội cũng chỉ có thể có hai mươi bốn người, cho dù thêm cả dự bị, không không thể quá ba mươi vị trí.
Vì vậy, để giành lấy các vị trí, những công tử thế gia này đã sớm cạnh tranh một hồi.
Bách hoa yến trước đây đều chú ý về tài văn chương và tài hoa, ai ngờ năm nay lại thay đổi quy củ? Một ít công tử thở dài buồn bã thấy chính mình học thuộc lòng thơ từ trước đều vô dụng, còn một số công tử ăn chơi thấy thì cười thầm, cảm thấy rằng chính mình thắng người trên một bậc nên vui vẻ hơn.
Kết quả so sánh thật sự, những người này đều trợn tròn mắt.
Nhóm người này phần lớn thường chơi ném thẻ vào bình rượu, thật muốn tỷ thí “ Bắn” kỹ trong sáu nghệ của quân tử, liền kéo cung cũng không xong.
Bởi vì Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc đã kết hôn, cho nên không cần phải tranh giành vị trí với họ, vui vẻ ngồi một bên và làm người xem.
Dung Nhạc nhìn những người này mặc những bộ trang phục, kéo cung bắn bia, vì để cho chính mình được chọn, thậm chí còn xoay người lên ngựa, liền bắn hồng tâm, như là đuổi khổng tước để phối ngẫu*( câu này nguyên văn mình không hiểu lắm, nguyên văn: như là theo đuổi phối ngẫu công khổng tước).
Tuy nhiên, y không thể không thừa nhận, hành động lần này đích xác thập phần tiêu sái.
Vốn y và Mặc Sĩ Tranh câu được câu không nói chuyện, nhưng khi nhóm người này bắt đầu cưỡi ngựa bắn tên, liền ngậm miệng lại, trong mắt tràn đầy thưởng thức và khao khát.
Mặc Sĩ Tranh điểm điểm đầu gối, trong mắt mang theo một chút ý cười liền biến mất.
Hắn bỗng nhiên nói: "Nếu ngươi thích cưỡi ngựa, trở về ta dạy cho ngươi được không?"
Dung Nhạc dời tầm mắt từ trên người khác vòng trở về, ánh mắt sáng lấp lánh: “ Có thật không?” Y gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Nhưng là ta chưa từng tiếp xúc qua, có thể sẽ học được rất chậm.”
“Không sao.” Ánh mắt Mặc Sĩ Tranh từ trên tay y đảo qua một vòng, sau đó nói, “ Học được cũng tốt cho cuộc tham gia xuân thú.”
Săn thú ... Ngay khi từ này nói ra, Dung Nhạc càng thêm kích động.
Nam giới nào sẽ không quan tâm đến một hoạt động thể hiện sự đối đầu của sức mạnh nguyên thủy nhất?
Nhưng sau khi hết hưng phấn, Dung Nhạc lại nhớ đến thân thể của Mặc Sĩ Tranh. Mặc dù trong nguyên tác biết được Mặc Sĩ Tranh thành thạo cung mã, hơn nữa tuy nói là tàn tật, nhưng chỉ là Mặc Sĩ Tranh đi đường có chút khó khăn, không ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa.
Nhưng từ khi gả vào vương phủ, ở với Mặc Sĩ Tranh lâu như vậy, mỗi lần nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh, đối phương luôn ngồi trên xe lăn.
Hơn nữa với vẻ mặt đó của Mặc Sĩ Tranh, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy có chút ốm yếu, căn bản không để cho người liên tưởng đến việc cưỡi ngựa săn thú phải đòi hỏi thể lực cao.
Vì vậy, tuy rằng thực sự rất chờ mong, nhưng Dung Nhạc vẫn hỏi Mặc Sĩ Tranh trước, “ Thân thể của ngươi ổn chứ?” Sự lo lắng trong lời nói rất rõ ràng.
Mặc Sĩ Tranh trong lòng cảm thấy buồn cười, lẽ nào biểu hiện thường ngày của mình, thực sự khiến Dung Nhạc nghĩ mình là một con búp bê sứ mỏng manh?
Dung Nhạc ngồi xổm bên cạnh hắn và nói chuyện với hắn, hai tay đặt ở trên tay vịn của chiếc xe lăn.
Mặc Sĩ Tranh do dự một chút, nhưng vẫn là vươn tay vỗ vỗ y, nói: "Cưỡi ngựa mà thôi, không cần lo lắng.”
Tay hắn có chút lạnh, Dung Nhạc tức khắc run lên, chỉ cảm thấy làn da hai người tiếp xúc dường như có dòng điện xẹt qua.
Y che đậy mà xoa xoa lỗ tai, trong lòng nói thầm, có phải thời tiết hơi hanh khô không, động tĩnh điện này vào tay y khiến tay có chút tê rần.
Bọn họ thì đang nói chuyện ở bên này, những người bên kia rốt cuộc cũng chịn xong người tham gia trận bóng.
Dung Nhạc tình cờ nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên khi thấy cả Dung Cẩm Hiền và Mặc Sĩ Đại đều được chọn. Y thầm nghĩ quả nhiên thực sự không thể xem thường bất cứ ai.
Đừng nhìn thấy hai vị ăn chơi trác táng lén lút này, nhưng lại giả dạng một bộ chính nhân quân tử.
Nếu không phải Khúc Minh Hiên mấy ngày trước dẫn người đến bắt Mặc Sĩ Đại ra khỏi quán kỹ, chỉ sợ Đoan vương và Đoan vương phi cũng vẫn luôn chẳng hay biết gì, càng không cần phải nói những người khác trong kinh.
Y nhìn bộ dáng mây trôi nước chảy của Mặc Sĩ Đại, phảng phất được chọn là một chuyện rất dễ dàng, trong lòng không khỏi nghĩ ác ý, giả bộ tốt như vậy, không biết vết thương trên lưng bị đánh có nứt ra không.
Thật tiếc mùa xuân mọi người lại không cởϊ qυầи áo ra, hơn nữa hôm nay Mặc Sĩ Đại mặc một thân quần áo sẫm màu, nhìn không thấy máu có chảy ra hay không. Bất quá một lúc nữa ở trên sân chắc sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Ba mươi người được chọn được chia thành hai đội đỏ và xanh theo kết quả bốc thăm. Những người còn lại thì lập tức tự động trở thành người xem, muốn đi đến trước thính phòng.
Dung Nhạc nhìn một vòng, như thể mới phát hiện ra một điều, " Biểu huynh Khúc gia không tới tham gia bách hoa yến sao?”
Y nhớ rõ Mặc Sĩ Tranh đã nói qua, Khúc Minh Hiên đến nay vẫn chưa lấy vợ, hơn nữa hắn đã 25 tuổi, chẳng lẽ Khúc gia gia chủ không vội vàng sao?
Mặc Sĩ Tranh thản nhiên trả lời: “ Hắn có chừng mực.” Nhưng trong lòng lại dâng lên một ý niệm, tại sao hôm nay Dung Nhạc lại cứ nghĩ đến chuyện của người khác?