Chương 30

Chương 30

Bách hoa yến được tổ chức trong biệt viện hoàng gia, lần này trưởng công chúa Tuyên Bình chính là người chủ trì.

Nhờ có sự kiện nào đó xảy ra vào năm tiên đế băng hà, không có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội của thánh thượng sống sót, hiện giờ chỉ còn lại hai huynh đệ là Đoan Vương và Duệ Vương, trong số các tỷ muội chỉ còn lại duy nhất tuyên bình trưởng công chúa còn sống.

Nguyên hậu của Thánh Thượng bệnh tật ốm yếu, mười năm trước liền qua đời, hiện tại trong cung trống không, các phi tần trong hậu cung đều để mắt tới phượng vị. Đặc biệt là bây giờ lại sắp đến lần nữa tuyển tú quý, nếu có thể được Thánh Thượng hạ chỉ chủ trì bách hoa yến, không thể nghi ngờ có ngụ ý khác.

(1: Nguyên hậu là hoàng hậu lúc trước của hoàng thượng.

Thánh thượng trước kia không phải không có tiền lệ để Tứ phi chủ trì Bách hoa yến, nhưng điều làm người không ngờ là vào thời khắc quan trọng như vậy, hắn thế nhưng lại tìm được Tuyên Bình.

Tuyên Bình vô luận lúc nào cũng là tiểu trong suốt, năm đó tiên đế còn tại thế, nàng bài vị ở giữa, không được coi trọng, về sau thánh thượng lên ngôi, cũng không thân thiện với vị muội muội này.

Hay là vì đây là tỷ muội còn sống duy nhất của thánh thượng, nên mới đem nàng ra. Bất quá trượng phu của nàng là xuất thân từ thế gia, thế nhưng thực ra là bạn tốt với rất nhiều phu nhân thế gia, những lúc rảnh rỗi lại hẹn cùng nhau đi ngắm hoa dạo chơi.

Còn lần này, Tuyên Bình, người vẫn luôn bị gạt ra ngoài rìa lại dễ dàng đảm nhận một công việc rất được mong đợi, tuy nhiên rất nhiều người lại cho rằng đây chính là một củ khoai phỏng tay, nhưng Tuyên Bình lại có ý nghĩ khác.

Nàng sống nửa đời vẫn luôn không được coi trọng, có thể sống tốt đến bây giờ là ỷ vào chính mình thức thời, cũng không nhúng tay vào chính sự. Muốn tiếp tục sống một cuộc sống nhàn nhã, đương nhiên nàng phải đặt ý nguyện của thánh thượng lên hàng đầu, nếu như thánh thượng giao Bách hoa yến cho nàng, nàng nhất định phải làm đến thập hoàn thập mỹ.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn tạm thời sống ở trong biệt viện, chính là bố trí hết thảy mọi việc cho tốt. Sáng sớm cùng ngày diễn ra Bách hoa yến, các phu nhân thế gia cùng nàng giao hảo liền tới hỗ trợ, cuối cùng cũng khiến cho nàng yên tâm phần nào.

Đi đầu chính là Khúc gia gia chủ phu nhân. Khúc gia gia chủ là một đảng với hoàng tộc mà thế nhân đều biết, bản thân lại là xuất thân từ thế tộc, bởi vậy Khúc phu nhân ở vị trí cao cả hơn các phu nhân, hiện giờ ngồi ở phía dưới bên trái trưởng công chúa Tuyên Bình, ngay cả Đoan vương phi cũng cách xa một đoạn.

Khi mặt trời lên cao, số người trong biệt viện càng ngày càng nhiều.

Vì có quá nhiều nam nữ chưa lập gia đình tại Bách hoa yến, vì để tránh quẫy nhiễu nữ quyến, cho nên nơi nhà trai và nhà gái tụ hội cũng không giống nhau, chính giữa cách xa nhau là một vườn hoa viên rộng lớn.

Tuyên Bình trưởng công chúa tự nhiên cũng là ngồi bên nữ quyến này, lúc này các tiểu thư cũng đi theo cạnh mẫu thân, nhìn chung quanh, hoặc là xinh đẹp, hoặc là đoan trang, hoặc là thanh lệ, hoặc là dịu dàng, không phải trường hợp cá biệt.

Mọi người đánh giá lẫn nhau, người vốn có chút quen biết liền nhìn nhau cười cười, chỉ là ở trước mặt nhiều người như vậy, những tiểu thư này thoạt nhìn có chút không muốn buông tha ra, mặc kệ tính cách ngày thường như thế nào, lúc này cả đám đều thành tiểu cô nương thẹn thùng.

Ngược lại các phu nhân lại càng thêm hào phóng, kể cả những người không quen biết cũng chào hỏi và khen ngợi nhau. Cũng có một số phu nhân hay nói, cố ý nhắc tin đồn thú vị gần đây trong kinh thành, dẫn tới mọi người cùng nhau đàm luận.

Nói đến chuyện phiếm, đương nhiên không thể không nhắc đến Liễu gia.

Vốn là một tiểu thế gia vọng tộc vì có một sủng phi, mà muốn bước tới vị trí thế gia vọng tộc trung lưu, nhưng tiếc rằng mí mắt của họ quá nông, đã thành trò cười của mọi người trà dư tửu hậu.

Có thể tham gia Bách hoa yến đại biểu cho địa vị của gia tộc ở Chu triều trong một mức độ nhất định, vốn dĩ lần này Liễu phi muốn xin một tấm thiệp mời cho con cháu nhà mình, nhưng tình cờ đến gần yến hội mở ra, lại xảy ra các loại truyện xấu.

Liễu phi ở trong cung cũng nghe được đồn đại, xấu hổ, gần nửa tháng không dám ra ngoài, nào còn có mặt mũi đi cầu ân điển của thánh thượng?

Vì vậy, những phu nhân này nói không chút nào kiêng kị, một đám cười nói yến yến, nhưng vẻ khinh thường trong mắt lại không thể giả dối.

Tuy nhiên, mọi người đều xem nhẹ, trong yến hội này, còn có một vị Liễu thị.

Trường Hưng hầu phu nhân chỉ cảm thấy mặt của mình sắp đông cứng lại, người xung quanh coi nhà mẹ đẻ nàng như trò cười, đằng sau vẻ mặt tươi cười ấy đều là trào phúng Liễu gia.

Nhưng nàng không cách nào phản bác, toàn bộ sự tình Liễu gia bọn họ đều sai, cách làm của Đoan vương thế tử nhiều nhất bị nói là chuyện bé xé ra to, nhưng điều thực sự khiến người ta chướng mắt vẫn là Liễu gia tham lam lợi nhỏ, thậm chí cả thể diện của thế gia cũng không thèm để ý.

Người khác sẽ không quan tâm Liễu Toàn Thị bị lừa gạt hay bị người sai khiến, bọn họ chỉ biết là thân tín của Liễu gia công tử, cho nên chuyện này đánh lên tiêu trí của Liễu gia, nên chỉ có thể khéo léo mỉm cười để bảo trì Cáo mệnh phu nhân, ngay cả khi nụ cười này là miễn cưỡng.

Dung Cẩm Hoa ngồi bên cạnh Hầu phu nhân, cũng hiểu được những lời này chói tai cực kỳ. Chẳng qua dù sao nàng cũng đã học qua lễ nghi, mặc dù cảm thấy đứng ngồi không yên, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ tỏ ra nhã nhặn lịch sự.

Đoan vương phi vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ có người nhắc tới Mặc Sĩ Đại, nhưng hiện tại phát hiện mọi người đều đang cười nhạo Liễu gia, nên cuối cùng ở một bên khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là còn chưa kịp thở ra hết hơi, một giọng nói đột nhiên vang lên trong tiếng cười của các phu nhân: "Cô cô đang nói chuyện gì? Cười đến vui vẻ như vậy?”

Thanh âm kia không dịu dàng dễ nghe như nữ tử bình thường, mà là hơi trầm thấp, còn mang theo chút ít hoặc nhân sa.

Trưởng công chúa Tuyên Bình vừa nghe thây thanh âm, vốn còn dùng tay chống hàm dưới, lười biếng dựa vào trên bàn, lúc này liền ngồi thẳng dậy, trong mắt mang theo ý cười, đối với người tới nói: “ Ngươi nói lần này không tham gia Bách hoa yến, nhưng cho ta hứng hỏng rồi.” Lời này nghe như có vẻ ghét bỏ, nhưng ngữ khí rõ ràng rất thân mật.

Đoan vương phi giương mắt nhìn lại, thấy một thân người nọ mặc cung trang màu đỏ, chiếc váy dài gần hai thước, dải lụa yên la sa đang buông thõng giữa hai cánh tay. Mặc lên mình bộ váy lộng lẫy, nếu là người khác chắc chắn sẽ gây rối mắt, nhưng mà mặc ở trên người vừa tới, nếu hợp lại sẽ bổ sung cho nhau.

Nàng có vóc người cao lớn đối với một nữ tử mà nói, nhưng dáng người đĩnh bạt, chỉ khiến người ta cảm thấy cao ngạo. Rõ ràng là một khuôn mặt diễm như đào lý, nhưng lại thêm một khí khái hào hùng bởi vì đuôi lông mày xếch lên.

Người tới trực tiếp ngồi ngay bên cạnh Tuyên Bình trưởng công chúa, nghiêng đầu vỗ tay một cái, cười nói: " Ta kỳ thật đúng là đến đây vì cố ý để gặp cô cô. Ngài càng không muốn gặp ta, ta càng phải xuất hiện trước mặt ngài.”

Đoan vương phi vừa nghe nàng nói, lại thấy cách ăn mặc của nàng như vậy, liền rõ ràng thân phận của người tới.

Vệ Dương công chúa, đại danh của vị điện hạ này mọi người đều biết.

Mẫu thân được sự sủng ái của thánh thượng, nhưng khi sự sủng ái lên đến đỉnh điểm thì hương tiêu ngọc vẫn(2), vì thế từ một mỹ nhân bình thường trở thành nốt chu sa trong lòng quân vương, ngay cả Vệ Dương công chúa cũng trở thành hài tử(3) mà thánh thượng yêu quý nhất.

(3: Trong raw dịch ra là hài tử nha, mình cứ để vậy.

(2: 香消玉殒: hương tiêu ngọc vẫn: nghĩa là chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh, chết sớm.

Vị công chúa này từ nhỏ đã quen kiêu ngạo, lớn lên lại càng tùy ý làm bậy, hiện tại nàng hơn 20 tuổi vẫn chưa thành hôn, lại nuôi một đám mỹ nữ tuấn nam ở trong phủ tìm hoan mua vui. Bất quá bởi vì nàng không dính đến chính sự, mà còn có thể nói chuyện ở trước mặt thánh thượng, cho nên rất ít người chỉ trích cuộc sống riêng tư của nàng vì điều này.

Tuy nhiên rất nhiều danh môn quý nữ và phu nhân thế gia mặt ngoài có chút phản cảm với sự phóng đãng của nàng, nhưng không thể nói sau lưng các nàng có bao nhiêu hâm mộ nàng được tiêu sái tự do.

Hơn nữa vì thân phận siêu nhiên của nàng, phàm là nơi có nàng ở, một số phu nhân cũng không thể không biểu hiện ra thân thiện đối với nàng.

Giống như hiện giờ, không đợi Vệ Dương mở miệng, thì sớm đã có người lại nhắc tới chuyện của Liễu gia rồi.

Vệ Dương công chúa xua tay nói: "Đây không phải là chuyện cũ trong kinh sao? Ta nhớ rõ gần đây chuyện thú vị nhất là Khúc tướng quân bắt được một đám con cháu nhà cao cửa rộng ở trong biệt viện thành nam đi.”

Nàng chớp chớp đôi mắt, phảng phất lúc này mới nhìn thấy Đoan vương phi, nhẹ nhàng liếc qua đi một cái, lông mi dài dày đen như lông quạ, đuôi mắt hơi nhếch lên, tròng mắt trở nên sáng ngời rạng rỡ, quả nhiên hoạt sắc sinh hương: " Nha, Cửu thẩm cũng ở đây, nhìn ta, chính là cái miệng này của ta sẽ không nói chuyện.”

Đoan vương đứng thứ 9 trong số con nối dõi của tiên đế, theo lý thuyết Vệ Dương phải gọi Đoan vương phi là cửu thẩm mới chi ý thân cận, nhưng mà nếu thật sự như thế, nàng cũng sẽ không nói tới biệt viện thành nam này.

Huống chi mặt sau không chỉ nhắc tới Đoan vương phi, lại thêm "sẽ không nói chuyện”, không ai có thể đoán được hàm nghĩa trong lời nói của nàng.

Đoan vương phi nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, nhưng móng tay dưới bàn đã cắm sâu vào lòng bàn tay.

Nếu muốn nói đến vấn đề biệt viện thành nam, cũng đã sớm truyền khắp trong vòng quyền quý ở kinh thành.

Nhưng vì dù sao nhị công tử Đoan vương cũng có quan hệ với tông thất, nên mọi người chỉ nói vài câu trong tối, cũng không đem sự tình nói ra bên ngoài, sợ không cẩn thận dính đến một thân tanh. Ai có thể ngờ rằng người đầu tiên nhắc đến lại là công chúa Vệ Dương?

Mọi người đều rõ ràng là thánh thượng đều rất coi trọng Vệ Vương, cho nên hành vi này của Vệ Dương, trong mắt mọi người trở thành Vệ Dương là bởi vì thánh thượng không thích Đoan Vương, cho nên mới cố ý nhắm vào Mặc Sĩ Đại.

Vì vậy những phu nhân này lại bắt đầu do dự, có nên đi theo Vệ Dương trào phúng, hay là bỏ qua chuyện này mà chuyển đề tài lần nữa? Hơn nữa dù sao ở đây có rất nhiều thiên kim chưa xuất giá, ở trước mặt các nàng nhắc tới vấn đề hiệp kỹ là không thích hợp.

Không đợi những phu nhân này tìm cách đứng thành hàng như nào, Tuyên Bình trưởng công chúa trước tiên sẵng giọng với Vệ Dương: "Đại nhi chính là đường đệ của ngươi, đúng là không có bộ dáng của một tỷ tỷ.”

Này xem nhìn như đang nói đến Vệ Dương, nhưng thật ra là chặn miệng Đoan vương phi, lại còn vừa lúc xác nhận chuyện ở biệt viện kia, nhân tiện nhẹ nhàng vạch trần.

Công chúa vẫn có thể sống sót sau khi trải qua cung biến, tự nhiên không phải là vô hại như người ta vẫn tưởng.

Đoan vương phi tức đến mức đau thấu gan, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Ở trước mặt hai vị công chúa này, căn bản nàng không có cách nào tự cao tự đại. Các nàng là hoàng tộc chính thức, mà nàng bất quá chỉ là một vị kế phi.

Vệ Dương cũng không để bụng, ngược lại là cười nói: "Nhắc mới nhớ, một vị đường đệ khác của ta cũng nên đến rồi đi.”

Vừa dứt lời, liền có một thị nữ đến bẩm báo, Đoan vương thế tử phu phu đã đến.

Đoan vương phi đang ngồi đó, chủ cảm thấy cơ thể bốc lên một tia ớn lạnh, mọi người xung quanh dường như đang lén lút quan sát nàng và thấp giọng cười nhạo nàng.

Rõ ràng cùng đi ra khỏi Đoan vương phủ, vốn nên cùng nhau tham gia yến hội, nhưng Mặc Sĩ Tranh lại cố tình tránh mặt nàng, không muốn đi chung đường với nàng. Nàng chỉ có thể mang Mặc Sĩ Đại một mình đến.

Những lời nói lúc trước của Vệ Dương, đã trực tiếp vạch trần chuyện mà nàng muốn trấn áp xuống, mà hành động này của Mặc Sĩ Tranh, càng khiến chuyện hắn và Đoan vương phi bất hoà trở nên nổi bật.

Nàng chỉ cảm thấy sự nhẫn nhịn và hoà thuận của chính mình đối với Mặc Sĩ Tranh đều uổng phí, nàng hao phí nhiều tinh lực như vậy, kết quả lại nuôi dưỡng ra bạch nhãn lang.

Ngồi đây, mặc bộ quần áo của vương phi, nhưng nàng lại không có chút tự tin nào.

Nàng mờ mịt nghe Khúc phu nhân nói," Vợ chồng son này xem lễ nghi nặng hơn, còn đặc biệt nới một tiếng với công chúa.”

Tuyên Bình trưởng công chúa cười nói: “ Dù sao mẫu thân của Tranh nhi dù sao cũng là nữ nhi của Khúc thị.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương này vẫn là nội dung cốt truyện làm chủ, dù sao áng văn này liên quan đến cung đấu triều đình, không thể không có vai phụ nào diễn, Cung đấu một chọi một rất là nhàm chán. Đương nhiên phải quần ẩu a.

Ngoài ra, giới tính của Vệ Dương công chúa (?) Nhắc nhở đã quá rõ ràng rồi đi~

_____