Chương 22
Dung Nhạc làm chuyện này cũng không phải muốn tỏ vẻ tâm ý gì đối với Mặc Sĩ Tranh, chỉ là đơn thuần chán ghét Mặc Sĩ Đại mà thôi.
Bình thường tới xem, y là thế tử phi của Mặc Sĩ Tranh, thân cận với Mặc Sĩ Đại thì liên quan đến chuyện của Mặc Sĩ Đại sao?
Nhưng Mặc Sĩ Đại biết rõ thân phận của y, cả ngày đều muốn lấy lòng của y, lúc gần đi còn nói ra lời kia, kẻ đần mới tin đó không phải là lời để châm ngòi.
Dù là đối với Đoan vương phủ hay Trường Hưng hầu phủ, y cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng gì, người khác không cần thiết phải đặt tâm tư đến trên người y.
Mặc Sĩ Đại đơn giản chính là muốn để cho tất cả mọi người bên cạnh Mặc Sĩ Tranh tránh xa hắn, vì thế mới không tiếc hi sinh sắc tướng.
Nhưng y chỉ cảm thấy buồn nôn.
Vây long ở chỗ nước cạn bị tôm đùa giỡn, nhưng cũng không phải ai cũng có thể giẫm lên được.
Rõ ràng đã đoạt đi sự coi trọng và sủng ái của Đoan Vương, lấy đi hào quang của Mặc Sĩ Tranh, bề ngoài giả làm một đệ đệ tốt, trên thực tế vẫn luôn hất bát nước bẩn lên người Mặc Sĩ Tranh, đồng thời còn muốn đuổi đi người tốt của Mặc Sĩ Tranh.
Độc ác như vậy thật sự làm cho người không thể chịu nổi.
Dung Nhạc chỉ cảm thấy sự tức giận với những việc đã xảy ra ngày hôm nay trở thành một con cá nóc.
Nhưng mà cẩu nhật ông trời cũng không có buông tha cho y như vậy.
Đến khi y trở về đến vương phủ, trước tiên vào phòng tắm tẩy rửa một thân phong trần đã, sau đó thay áo ngủ mặc ở nhà, y lại nhận được một tin tức, bà tử ban đầu giúp y hồi Hầu phủ truyền tin đã trở về.
Dung Nhạc nhìn thoáng qua y phục đang mặc trên người, y phục không chỉnh tề như vậy cũng không thể gọi bà tử tới, chỉ có thể khoác thêm một kiện ngoại bào.
Bà tử hồi Hầu phủ kia ở lại vài ngày, Dung Nhạc còn tưởng rằng đối phương sẽ không trở lại, nhưng không ngờ sẽ có hồi âm.
Ngay khi bà tử bước đến nói toàn là lời hay: "Hầu phu nhân, ngài là từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở trước mặt nàng, nàng đối xử với ngươi bình thường giống như thân sinh tử. Hiện giờ ngươi đã thành tử xuất giá, trong lòng phu nhân cũng không chịu nổi. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể để đại công tử ở trong vương phủ chăm sóc thế tử, lúc rảnh rỗi nhớ hồi Hầu phủ gặp cha mẹ. "
Dung Nhạc nghĩ thầm thân phận tử xuất giá này của mình như thế nào tới, mọi người cũng biết, ở đây không cần phải đánh bài tình cảm, tốt hơn hết là trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện.
Bất quá lão bà tử kia chỉ nói lời tình cảm, sau đó liền lấy ra một phong thư, "Đây là phu nhân yêu cầu ta đem cho đại công tử, không cần miệng lưỡi vụng về của ta truyền lời lại giữa mẫu tử hai người.”
Dung Nhạc gật gật đầu, để ả đặt phong thư xuống và thưởng một cái hầu bao.
Khi bà tử đi ra ngoài, y có chút ghét bỏ mà cầm phong thư này lên, trong lòng suy đoán vị Hầu phu nhân này còn có thể nói với y cái gì.
Tuy rằng không muốn mở lá thư ra khi nhìn thấy nó, nhưng là y biết rõ không thể hành động theo cảm tình, mặc dù chán ghét, y vẫn là chịu đựng không kiên nhẫn mà mở phong thư ra.
Sau đó y khuỵu xuống vì tức giận.
Lúc trước ở hội thơ, Lâm Cao Văn kia đã mắng y không tuân thủ nữ tắc, y có thể trực tiếp mắng lại, nhưng khi đối mặt với Hầu phu nhân, y có thể làm gì?
Trên phong thư Bề ngoài là bày tỏ tình mẫu tử, nói mẫu thân ở trong phủ đối với y thập phần tưởng niệm, nhưng thực chất là đang cảnh cáo y, Nhị phu nhân vẫn ở trong Hầu phủ, để cho y biết vào vương phủ đừng có thể trở mặt.
Mặt ngoài cho rằng thế tử sức khỏe không tốt, để y thông cảm chiễu cố nhiều hơn, nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn, nhưng thật ra là đang nhắc nhở y thế tử Mặc Sĩ Tranh chỉ là hữu danh vô thực, sớm muộn gì cũng bị phế, đừng hy vọng ôm đùi hắn.
Mặt ngoài thì nói vương phủ không giống như trong nhà, bảo y phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thật ra là để cho y giúp nàng thu thập thông tin tình báo một cách nhanh chóng, nhớ rõ đừng để lộ thân phận.
Càng đừng nói, cuối thư, còn đặc biệt chỉ ra y đã là tử xuất giá, là thế tử phi, phàm là muốn làm lễ nghi cáo mệng phu nhân, cũng tận tình khuyên bảo y mỗi ngày sao chép một lần “ nữ giới”, mỗi ngày tam tỉnh bản thân.
Ngươi bận rộn đi, ta ăn chanh.
Tay Dung Nhạc run lên vì tức giận, mắt thấy sắp chọc thủng một lỗ trên giấy viết thư kia, lại có người từ tay y rút thư đi.
Trong tiềm thức y muốn lấy lại, nhưng tốc độ lại chậm hơn đối phương, y vội vàng muốn cướp lại, quay đầu liền nhìn thấy sườn mặt của Mặc Sĩ Tranh.
Nếu y nói không muốn ai nhìn thấy bức thư này, thì Mặc Sĩ Tranh khẳng định là người đầu tiên.
Nhưng mà Mặc Sĩ Tranh đã đọc xong lá thư nhanh như gió, sau đó đặt ở một bên, hời hợt nói: “ Không cần để ý."
Bốn chữ này lập tức làm nổi bùng lửa giận của Dung Nhạc: "Không cần để ý? Ngươi đương nhiên là không cần để ý! Bị chửi không tuân thủ nữ tắc cũng không phải là ngươi! Người bị uy hϊếp bức bách cũng không phải là ngươi! Người bị vũ nhục coi khinh cũng không phải là ngươi! Ta....”
Kể từ khi y đến đây, chưa đầy một tháng, nhưng y lại sống một ngày giống như một năm, lúc trước ở công ty làm kế hoạch văn án đều không giống ở nơi này mỗi ngày phải hao phí rất nhiều đầu óc.
Thư hôm nay giống như một cái **, để cho sự bất an, sợ hãi, mâu thuẫn mà y vẫn luôn dồn nén trong lòng đều bị kích phát nói ra.
**Trong raw để sao như vậy nha. Mình cũng chưa hiểu là gì =)))
Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Mặc Sĩ Tranh, y đột nhiên mất đi sức tức giận, bởi vì ngay cả bản thân y cũng biết, bất quá là y giận chó đánh mèo.
Mới trải qua được một tháng mà thôi, liền phải hỏng mất, mà người trước mặt này, từ sau khi hắn bị thương, đã sống trong sự châm chọc mỉa mai ước chừng đã bảy năm.
Y giật mình phát hiện một người trưởng thành đã sớm trải qua sự vùi dập của xã hội, thậm chí còn không có nhiều thiếu niên kiên cường hơn so với mình.
Y lấy tay che kín mặt, "Thực xin lỗi, bộ dạng này của ta .....” Thật sự là quá khó coi.
Mặc Sĩ Tranh dường như không quan tâm đến sự chống đối của y vừa rồi, mà nói, " Hiện tại ngươi muốn thay chủ ý còn chưa muộn.”
Dung Nhạc chậm rãi đưa tay xuống, vành mắt có chút hồng, nhìn về phía Mặc Sĩ Tranh giống như một con thỏ bị khi dễ, “Ta thay đổi chủ ý gì?” trong mắt một mảnh mờ mịt.
Mặc Sĩ Tranh nói: "Sở dĩ ngươi bị vũ nhục là do ta. Chỉ cần ngươi phân rõ giới hạn với ta, thì mọi chuyện sẽ được dễ dàng giải quyết." Ngữ khí của hắn chẳng những thập phần bình thản, mà thậm chí còn có chút ân cần.
Có lẽ cuối cùng cũng đã phát tiết một trận, chỉ số thông minh của Dung Nhạc chiếm lĩnh lại được đỉnh cao, nghe xong lời của Mặc Sĩ Tranh, phản ứng đầu tiên của y là trợn tròn mắt.
Thoạt nhìn y có vẻ đặc biệt ngu xuẩn hay không? Đặc biệt dễ lừa gạt?
Dù là chủ quan hay bị động, ngay từ lúc y trở thành thế tử phi, y cùng Mặc Sĩ Tranh đã bị cột vào cùng một chỗ.
Không nói đến cái khác, nếu Mặc Sĩ Tranh bị phế đi thế tử, y cũng sẽ không thể làm thế tử phi, cái này gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Để phân rõ giới hạn, điều duy nhất y có thể làm là hòa li với Mặc Sĩ Tranh.
Tuy nhiên, không nói đến phía Mặc Sĩ Tranh, chỉ là Hầu phu nhân cũng sẽ không đồng ý cho y làm như vậy. Quân cờ là y này đã không phát huy được tác dụng, nếu là cứ như vậy thì không lý do sẽ tổn thất mất, Hầu phu nhân có thể tìm cơ hội như thế nào, lần nữa cử gián điệp đưa vào Đoan Vương phủ một lần nữa sao?
Về phần bản thân y, hiện giờ cùng một chỗ với Mặc Sĩ Tranh, mặc dù sẽ có người nói sau lưng là y ngu ngốc, nhưng ít ra mặt ngoài còn muốn khen ngợi y là một người tình thâm nghĩa trọng với Đoan vương thế tử.
Nếu y thực sự dứt bỏ Mặc Sĩ Tranh, y sẽ trở thành một kẻ xấu thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại. Một Đoan vương thế tử phi là tử đã xuất giá, lại không có thanh danh tốt, sau này còn đường ra nào?
Càng đừng nói điều này tương đương với việc đắc tội với Boss cuối, Mặc Sĩ Tranh nếu có thể buông tha y còn cảm thấy kỳ quái.
Dung Nhạc rầu rĩ không vui nói: " Hiện giờ ngươi và ta cùng chung một con thuyền, không cần nói những lời đó nữa."
Khi y nói xong lại bắt đầu lên tinh thần: " Hầu phu nhân đã đề cập đến “ Nữ giới” ở cuối thư, hẳn là bởi vì nguyên nhân ta đã tặng tơ lụa trang cho ngươi đi. Như vậy, về biểu huynh tiện nghi của ta sẽ đừng nghĩ tới có thể đến chiếm tiện nghi của ta, vì thế chịu vũ nhục này thì có là gì?
Y hừ lạnh một tiếng, Hầu phu nhân có thể giáo huấn y bằng lời nói, nhưng tổn thất lại là vải vóc thật của tơ lụa trang.
Y coi như bị người ta tát một cái, để đổi lấy nguồn lợi nhuận ổn định từ tơ lụa trang trong tương lai.
Vẫn luôn bị uy hϊếp không phải tác phong của y, truyện có liên quan đến nhị phu nhân, có phải nên đệ thường nhật trình không?