Chương 23

Chương 23

Ngay sau khi Khúc Đan trở về vương phủ, liền báo cáo tất cả mọi chuyện xảy ra ở Ám hương tiểu trúc của ngày hôm nay cho Mặc Sĩ Tranh.

Hắn và Khúc Viễn đều có tính cách giống nhau, đều là người trầm mặc ít nói, nhưng làm người ổn trọng, khi báo cáo thì hầu như không mang cảm xúc riêng tư, mà là thực sự cầu thị, miêu tả tất cả những gì họ nghe thấy và nhìn thấy nói ra từng chữ một.

Cho nên chuyện Dung Nhạc bị làm khó dễ, tất cả Mặc Sĩ Tranh đều đã biết.

Kỳ thật khi hắn để cho Dung Nhạc thay hắn đi tham gia hội thơ, hắn đã nghĩ tới khả năng sẽ phát sinh tình huống.

Nhưng là hắn cũng không nghĩ đến, Dung Nhạc chẳng những không có nén giận, ngược lại là đánh trả đến thập phần xinh đẹp.

Dung Nhạc bộc lộ tài năng như vậy, cùng với Dung Nhạc bình thường mà hắn dò xét cơ hồ không giống như là cùng một người.

Mà khi nghe đến Mặc Sĩ Đại nịnh bợ Dung Nhạc, hắn cũng chỉ là cười nhạt một tiếng: “ Thật sự là không biết Mặc Sĩ Hoằng Duệ coi trọng cái gì ở hắn, đủ ngu xuẩn sao?”

Mặc Sĩ Hoằng Duệ đúng là tên húy của Đoan vương.

Mặc Sĩ Tranh gọi thẳng tên phụ thân, đúng là bất hiếu, nếu là người bị phát hiện, chỉ sợ vị trí thế tử này sẽ lập tức bị lấy đi.

Nhưng mà hắn phảng phất không quan tâm, những người khác trong thư phòng cũng làm như không nghe thấy xưng hô ngỗ nghịch này.

Trên thực tế không chỉ có Mặc Sĩ Hoằng Duệ, Mặc Sĩ Tranh cảm thấy một nhà ba người kia không có ai thông minh cả.

Hắn bị thương năm mười ba tuổi, đến nay đã bảy năm, nhưng mà thánh thượng chưa bao giờ nghĩ đến phế bỏ đi thế tử này của hắn, thay thành Mặc Sĩ Đại.

Tất cả mọi người đều cho rằng đó là do mẫu thân hắn họ Khúc, là chất nữ của đương kim thái hậu.

Đương kim thái hậu từng có một nữ, nhưng chưa được một tuổi đã chết non. Không đến một năm lại sinh ra mẫu thân của Mặc Sĩ Tranh, vì thế bị thái hậu cho rằng nữ nhi của mình chết đi đầu thai trở về, đối với vị chất nữ này coi như của mình, mà ngay cả thánh thượng cũng đem nàng thành muội muội của mình mà yêu thương.

Lúc đó thái hậu đang được sủng ái, vì vậy nữ hài này cũng tùy theo nhận lấy sự chiếu cố của tiên hoàng, tuổi còn nhỏ đã được phong làm huyện quân.

Sau khi Khúc thị nữ qua đời, Thái hậu và Thánh thượng yêu ai yêu cả đường đi, đối với Mặc Sĩ Tranh chiếu cố rất nhiều, cho dù từ sau khi hắn bị thương, không thể tự do di chuyển, ý định của họ vẫn không thay đổi.

Nhưng Mặc Sĩ Tranh biết rõ, nếu sự yêu thích này của Thái hậu là xuất phát ra từ nội tâm, như vậy thì sự chiếu cố của Thánh thượng chỉ có năm phần là thật.

Tất cả mọi người đều biết thánh thượng không thích Đoan vương, cho nên hắn không được Đoan vương thích, hơn nữa bản thân còn là đương thế tử tàn tật, còn không phải là chuyện rất bình thường sao?

Mặc Sĩ Hoằng Duệ càng biểu hiện ra sự coi trọng đối với Mặc Sĩ Đại, thánh thượng càng sẽ không phong vị trí thế tử này cho hắn.

Hắn cưới một vị nam thế tử phi, trừ bỏ ngoài hai người trong cuộc là hắn và Dung Nhạc ra, thì vô luận là Trường Hưng hầu phủ hay Đoan vương phủ đều vui sướиɠ, nhưng người vui vẻ nhất chỉ sợ là vị kia ở trong hoàng thành.

Thân thể của hắn lại không tốt, nam phi lại không thể sinh hạ con nối dõi, chờ hắn lên vương vị, Đoan Vương Phủ sẽ tuyệt hậu, vừa vặn hợp tâm ý của thánh thượng.

Thánh thượng có thể không vui sao?

Cho nên thánh thượng chỉ cần ngôi vị hoàng đế được ngồi vững chắc, thế tử vị này người sẽ không động.

Mặc Sĩ Hoằng Duệ muốn phế hắn chỉ có hai cách, một là hắn chết, hai là soán vị.

Mặc Sĩ Tranh ánh mắt lạnh lùng, cái gọi là hoàng gia vô phụ tử, nhưng Mặc Sĩ Hoằng Duệ chưa từng nghĩ tới trước một biện pháp. Đây cũng không phải hổ dữ không ăn thịt con sao, mà là Đoan vương người này có dã tâm rất lớn, vài thập niên trước cũng đã đặt mục tiêu lên ngôi vị cửu ngũ.

Sở dĩ gã chịu đựng là vì mình tàn tật đã chiếm vị trí thế tử, không phải là bởi vì Mặc Sĩ Hoằng Duệ không hài lòng với việc là một vị vương nhàn rỗi hay sao?

Nói cái gì mà một người đắc đạo chó lên trời, nếu Đoan Vương thật sự thành công, chỉ sợ người đầu tiên bị vứt bỏ như chó chính là hắn.

Tâm tư Mặc Sĩ Tranh lập tức thay đổi, nhưng sắc mặt vẫn là lãnh đạm như cũ, đối với Khúc Đan nói: "Tiếp tục."

Vì vậy, Khúc Đan đã nói về chuyện Dung Nhạc đã thắng được chiếc ngọc bội.

Mặc Sĩ Tranh không khỏi lộ ra một nụ cười trên khóe miệng, hắn vốn muốn đem chuyện này áp xuống, nhưng sau đó lại đổi ý, "Tùy y đi.”

Dù Mặc Sĩ Đại được sủng ái như thế nào, thì trên thực tế hắn chẳng qua cũng chỉ là nhị công tử Đoan Vương Phủ, không có thực quyền gì trong tay. Hết thảy hắn đều phải dựa vào Đoan vương.

Đương nhiên, Mặc Sĩ Tranh nếu muốn dàn xếp ổn thoả cũng rất dễ dàng, chỉ cần chuộc lại miếng ngọc bội kia, cất nó đi là được.

Nhưng Mặc Sĩ Tranh lại không muốn làm như vậy, hắn càng muốn đâm chuyện này với Mặc Sĩ Đại, để cho Mặc Sĩ Đại xem, không phải ai cũng ăn theo ý của chính mình.

Góc tường của hắn không dễ đào như vậy.

Nếu Mặc Sĩ Đại biết ngọc bội của mìn tốt như thế bị không thèm ngó tới, ném tới tiệm cầm đồ, chỉ sợ biểu hiện trên mặt sẽ rất thú vị đi.

Hắn biết Dung Nhạc là vì hắn mà bị khinh thường, hắn đối với điều này cũng đã sớm thành thói quen, nhưng là đến trên người Dung Nhạc lại làm hắn cau mày, vì thế nghĩ trở về sớm một chút.

Vào phòng, Dung Nhạc đang nhìn thư trong tay, tập trung đến mức không nghe thấy cả tiếng xe lăn.

Khi đến gần hơn, mới phát hiện ra Dung Nhạc không phải chuyên tâm, mà là phẫn nộ.

Đôi má như là nhiễm son phấn, đôi mắt chói loá phảng phất như có thể phun hoả.

Mặc Sĩ Tranh phát hiện có chút không đúng, khi nhìn Dung Nhạc tức giận bậc lửa như vậy, thế mà hắn lại cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui.

Thầm nghĩ như vậy càng làm cho làn da của y rất đẹp, đôi mắt sáng hơn....

Nhưng nhìn thấy tay của Dung Nhạc run lên vì tức giận, cuối cùng hắn cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề và cầm lấy bức thư trên tay lên.

Một bức thư nhìn có vẻ hoà ái từ ái kỳ thật đều trải rộng những lời nói sắc bén.

Không biết ngày thường vị Hầu phu nhân bộc lộ mũi nhọn như thế nào, không hiểu che giấu, hay là bởi vì đối mặt với Dung Nhạc con của tiểu thϊếp không có quyền thế, cho nên mới không khách khí như thế.

Những cái gọi là sỉ nhục kia đối với hắn chỉ giống như mưa bụi, không đau cũng không ngứa, cho nên hắn mới dùng thái độ không sao này để trấn an Dung Nhạc.

Khi nghe thấy Dung Nhạc chỉ trích, Mặc Sĩ Tranh thế nhưng phát hiện mình không chút nào ngoài ý muốn, trong nháy mắt kia tâm hồ của hắn giống như nước đọng tĩnh lặng.

Chỉ là khó tránh khỏi sẽ có một tia mất mát, quả nhiên, tưởng tượng một người có thể vẫn luôn một mực ở bên hắn là không thể.

Một người tàn tật như hắn vậy sớm muộn gì cũng sẽ khiến người ta thất vọng, bị bỏ rơi, bị xa cách, không phải là chuyện bình thường sao?

Hắn nhớ chính mình lúc trước thế nhưng ngắn ngủi trong một tháng lại thật sự làm bạn với Dung Nhạc, mà muốn dỡ trái tim xuống, giờ chỉ cảm thấy mình khi đó quá ngu xuẩn.

Đôi mắt hắn càng càng thêm u ám, thanh âm nhỏ nhẹ mà dụ dỗ Dung Nhạc.

Chỉ cần đối phương có một tia muốn rút lui, hắn sẽ không cần phải giữ lấy kỳ vọng đó nữa, sớm chặt đứt sự trói buộc cảm xúc này, hắn mới có thể càng cường đại hơn.

Người vô dục vô cầu đều không sợ.

Hắn khẽ thở dài trong lòng, một tháng này cùng Dung Nhạc ở chung, hắn thập phần rất nhẹ nhõm, nhưng hắn sẽ không thể vì thế mà mềm lòng. Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ ở trong đầu, làm thế nào để khiến người có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn biến mất.

Sau đó, hắn liền nghe thấy lời nói cự tuyệt của Dung Nhạc.

Hắn nhất thời giật mình tại chỗ.

Hắn nghe Dung Nhạc lảm nhảm về tơ lụa trang, rồi đau khổ nói, làm như thế nào để có thể để Hầu phu nhân ngừng chủ ý đến y, còn có “Nữ giới” đáng chết kia, có phải về sau thực sự sẽ phải biết một ngày một lần không?

Mặc Sĩ Tranh bỗng nhiên cảm thấy bản thân vừa mất mát vừa thoải mái đối với phản ứng vừa rồi của đối phương, mới là kẻ ngốc thật sự.

Dung Nhạc không biết rằng chỉ trong thời gian ngắn, ở trước mắt y đã đi một vòng sống chết.

Y nhìn sườn mặt của Mặc Sĩ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, cảm thấy thập phần hổ thẹn.

Nói không dễ nghe là, sau khi y đến thế giới này, nguyên nhân vì sao lại cố gắng ôm đùi của đối phương như vậy, còn không phải là lợi dụng Mặc Sĩ Tranh sao?

Nhưng hắn là đang làm gì vậy?

Y rõ ràng là dựa vào Mặc Sĩ Tranh để đạt được mục đích của mình, lại không muốn chịu đựng tình huống tiêu cực xảy đến cùng lúc.

Đây là lần đầu tiên y phát hiện, y thế nhưng lại là một người ích kỉ như vậy.

Y thở dài, ngước mắt lên nhìn Mặc Sĩ Tranh, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải chịu đựng xấu hổ, nhỏ giọng nói với Mặc Sĩ Tranh: “ Ta xin lỗi.”

Mặc Sĩ Tranh ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên tai y đỏ bừng như mã não.