Chương 21

Chương 21

Ánh mắt của Dung Cẩm Hiền vô cùng sắc bén, nhìn thoáng qua có thể thấy được ngọc bội ở thắt lưng trên người của Dung Nhạc không phải lấy từ Trường Hưng hầu phủ, nương của hắn cũng sẽ không cam lòng tặng một thứ quý giá như vậy cho con tiểu thϊếp.

Hắn đứng ra dễ dàng như vậy, bởi vì là vui đùa, cho nên sẽ không ai nói hắn khinh nhục huynh trưởng, nếu Dung Nhạc cự tuyệt, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy chơi không nổi.

Dung Nhạc nhìn về phía vị đệ đệ tiện nghi này, thấy Dung Cẩm Hiền mặt mang ý cười, phảng phất thực sự là chỉ muốn chơi một trò chơi đơn giản với y. Nhưng sự lạnh lẽo bên dưới làn da chợt loé lên, như muốn cảnh cáo y không cho phép y cự tuyệt.

Dung Nhạc đột nhiên nóng nảy, y là người ăn mềm không cứng, tuyệt đối sẽ không cúi đầu vì cường quyền của mình.

Y giống như khó xử, nói với Dung Cẩm Hiền, "Ngọc bội này là đính ước chi vật thế tử đưa cho ta...... Thật sự không tốt khi lấy nó ra làm tiền đặt cược."

Nụ cười trên mặt của Dung Cẩm Hiền nhất thời như đông cứng.

Lời nói này thật sự là ngoài dự đoán, nguyên bản Dung Nhạc sau khi vào nhà đã phản bác lại lời nói của Lâm Cao Văn, để lại ấn tượng cho mọi người là y không thích người khác nhắc đến thân phận thế tử phi của mình.

Tuy nhiên, không ai nghĩ tới, chính y lại lôi Đoan vương thế tử ra chắn thương.

Nhưng không thể không thừa nhận, lý do này thực sự rất tốt.

Lần này, nếu Dung Cẩm Hiền vẫn lại không thuận theo mà không buông tha, bất quá liền bị nói.

Ngay cả khi mọi người biết hôn ước của Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc đến tột cùng là như thế nào, thì họ cũng không thể nói ra tình hình thực tế một cách trắng trợn, đặc biệt là Trường Hưng hầu phủ với tư cách là một phương đuối lý.

Chẳng lẽ Dung Cẩm Hiền muốn mở miệng trào phúng y và Mặc Sĩ Tranh không có cảm tình, không cần giả bộ ư? Trong mắt mọi người, thế nhưng Dung Nhạc là thế thân Dung Cẩm Hoa gả vào vương phủ.

Dung Cẩm Hiền chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp phải một cái đinh mềm như vậy, tức khắc cứng lại, Mặc Sĩ Đại thấy thế thì vội vàng đứng ra: "Nếu Dung công tử là ta mời đến, tự nhiên tiền đặt cược kia cũng là ta phải ra.” Hắn nhìn Dung Nhạc: " Thắng tính ngươi, thua tính ta.”

Trịnh Tam, người trước đó bị Lâm Cao Văn điểm danh lập tức không làm: "Nhị công tử, theo như lời ngươi nói, tiền của ta cũng nên là ngươi đặt đi..... Người trong phòng này ai cũng đều không phải ngươi mời sao?

Mặc Sĩ Đại vừa cười vừa mắng, "Không phải các người đều muốn đến thưởng mai sao? Sớm biết như vậy, ta đã không đi tìm cha mượn ám hương tiểu trúc, còn không duyên cớ bị người giáo huấn một trận.”

Có người cười lên ha hả: "Đoan Vương điện hạ cam lòng giáo huấn ngươi sao? Đừng giả bộ đáng thương trước mặt chúng ta. Nếu như ngươi yêu cầu, chỉ sợ rằng ám hương tiểu trúc này ngày sau sẽ đổi tên thành của ngươi.”

Trong lúc nhất thời mọi người cười hi hi ha ha, Dung Nhạc lại đặc biệt không thoải mái trong lần đàm luận lần này.

Đây là lần đầu tiên y trực giác cảm nhận được, trong lòng những đệ tử trong kinh này, công tử chân chính của Đoan vương phủ mới thực sự là Mặc Sĩ Đại, mà không phải là thế tử Mặc Sĩ Tranh hữu danh vô thực.

Hầu như tất cả mọi người đều ngầm đồng ý, người trước mặt này sẽ là người thừa kế của Đoan Vương.

Dung Nhạc nghĩ, bất quá mình chỉ là người xa lạ, chỉ là cùng Mặc Sĩ Tranh ở với nhau một thời gian ngắn, đỡ chức danh thế tử phi, đã cảm thấy khổ sở như vậy. Còn Mặc Sĩ Tranh thì sao? Vốn là thiên chi kiêu tử lại bị ngã xuống, nếm trải thói đời lạnh nóng, khi nghe và nhìn thấy những điều này, là có loại tâm tình gì?

Trong khi một vài người đang trò chuyện và cười nói, Mặc Sĩ Đại để Dung Nhạc ngồi ở bên bàn cờ, nói: " Dung công tử không biết đã từng chơi gieo xúc xắc chưa, như vậy đi, vòng đầu tiên ta hướng dẫn y, làm quen với các quy tắc. "

Vị công tử ban đầu đề nghị kia trêu chọc nói: "Không hổ là người một nhà, này liền đi lên giúp nhau.”

Dung Nhạc cảm thấy ngữ khí tùy tiện của đối phương khiến người không thoải mái, nhưng nếu muốn phản bác lại cũng không đứng dậy được, y đang nghĩ cách để trêu chọc trở lại, lại có người so với y mở miệng nhanh hơn, " Nếu đã là người một nhà, đương nhiên là phải che chở rồi.”

Nhưng Dung Tích vẫn luôn ngồi ở một bên lập tức đi tới, cười đề nghị: " Không bằng nhị công tử và nhị ca một tổ, còn ta và đại ca một tổ, chúng ta bốn người tỷ thí một chút.”

Trịnh Tam vì sợ thiên hạ sẽ không loạn, còn là người đầu tiên đứng dậy tán thưởng, "Đây chính là người trong nhà đánh người trong nhà đi, haha."

Những người khác đều là vẻ mặt nóng lòng muốn thử, mà ngay cả trên mặt Lâm Cao Văn cũng toát ra vẻ chờ mong.

Dung Cẩm Hiền và Mặc Sĩ Đại không muốn phá sự hứng thú của người khác nên chỉ có thể đáp ứng.

Dung Nhạc quay đầu nhìn về phía Dung Tích, thấy Dung Tích gật đầu với mình, tuy trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm, nhưng không thể không nói xác thực đã ổn định hơn rất nhiều. Nhân vật chính Dung Tích rất có khí chất của nhân vật chính, nếu hắn đã nói ra như vậy chứng tỏ khẳng định hắn đã nắm chắc.

Mặc dù thua, đối với y mà nói cũng không bị tổn thất gì.

Với Dung Tích đứng ở bên này, y cũng có thể đại khái đoán được nguyên nhân. Dung Tích hiện tại còn kém trở mặt với Hầu phu nhân ở bên ngoài, hắn lần này có thể tới hội thơ, chắc có lẽ là hắn tự nguyện đến, nói không chừng là Dung Cẩm Hiền dùng thân phận huynh trưởng cưỡng chế hắn, nếu không làm sao có thể cam tâm tình nguyện lẫn vào giao hảo trong hội của Dung Cẩm Hiền.

Lần này nếu không phải là y đến, chỉ sợ người bị coi khinh xa lánh và đứng mũi chịu sào chính là Dung Tích.

Nói trắng ra là, Dung Tích đứng về phía này, chính là mượn thân phận đại ca là y cho Dung Cẩm Hiền tự tìm phiền phức.

Mặc dù bị nghi ngờ là lợi dụng, nhưng Dung Nhạc cũng không thực sự quan tâm.

Quy tắc của trò gieo xúc xắc hơi phức tạp, theo Dung Nhạc thấy thì có chút giống như cờ phi hành, căn cứ ném ra năm cây gỗ có màu sắc và hoa văn tạo thành thải khác nhau, đối phương di chuyển quân cờ theo thải đi đến điểm chung.

Dung Nhạc thực sự không quen với kiểu chơi xúc xắc kiểu này.

Người hiện đại, trừ khi họ thường xuyên ** hoặc là học ma thuật, nếu không thì ai nhàn rỗi không có việc gì làm học cách tung xúc xắc như thế nào.

**: Raw là tự để hai sao như vậy nha.

Hơn nữa, là người mới tiếp xúc trò gieo xúc xắc, còn phải phân biệt quý thải và tạp thải gì đó, mỗi loại thải phải đi vài bước .... Y tình nguyện trở về để Mặc Sĩ Tranh dạy làm thơ còn hơn.

Vì vậy, trong tổ của mình, Dung Nhạc tương đương với một người công cụ chuyên di chuyển các quân cờ, còn chuyện khác đều Dung Tích làm.

Mọi người có thể thấy rằng Dung Nhạc là một người chơi mới, cho nên Mặc Sĩ Đại thực sự ngượng ngùng cùng với Dung Cẩm Hiền khi dễ huynh đệ. Dung Cẩm Hiền chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt giả vờ vui vẻ nhưng trên thực tế trong lòng chỉ sợ là muốn bóp chết hai người con của tiểu thϊếp ở trước mặt này cho xong việc.

Tưởng chắc chắn sẽ thắng, lúc đầu hắn đúng là đã dồn ép đối thủ, nhưng không biết có phải người chơi mới gặp may hay không, mấy lần kế tiếp, Dung Tích để Dung Nhạc ném năm cây gỗ, ngay cả ném ra cũng được rất nhiều quỷ thải.

Những quân cờ của họ lập tức chạy đến trước mặt hắn.

Cuối cùng, nhìn ván cờ chỉ còn một bước nữa là thắng, Dung Cẩm Hiền quả thực gần như nôn ra máu.

Xung quanh có những người đang xem cuộc vui cũng không nghĩ là chuyện lớn cười ha ha:, "Dung công tử không phải luôn nói rằng mình chơi trò gieo xúc xắc không ai địch lại, ngược lại lần này lại thua trong tay huynh đệ mình.”

"""Thủ túc tương tàn” này thực sự là hay!”

Trong đám ăn chơi trác táng này cũng có vài người coi trời bằng vung, cộng với bản thân gia thế tốt, mặc dù là Dung Cẩm Hiền, hay tương giao với chuẩn thế tử Mặc Sĩ Đại, cũng là cái gì dám nói thì mới nói, cái gì dám giỡn thì mới giỡn.

Nói thật, nếu tính ra, tông thất không quyền và con cháu huân quý ở trong kinh còn không bằng những hậu bối của đại thần hàn môn nắm quyền có mặt.

Lúc trước đã sớm đặt ra tiền cược, Dung Cẩm Hiền và Mặc Sĩ Đại còn không đến mức tự vả mặt, vì thế mà lưu loát đem ngọc bội trên thắt lưng cởi xuống, nguyện thua cuộc.

Mặc Sĩ Đại còn tốt, nhưng Dung Cẩm Hiền thì có chút đau lòng, ngọc bội kia là hắn khi đến Liễu gia, cữu cữu đã đưa lễ vật cho hắn, là noãn ngọc hiếm thấy, dù trong mùa đông lạnh giá, xúc tu cũng rất ấm.

Dung Nhạc không biết có phải vì quá hận Mặc Sĩ Đại từ kí ức kiếp trước hay không, liền trực tiếp lấy đi ngọc bội của Dung Cẩm Hiền, cười nói: " Đa tạ nhị ca bỏ những thứ yêu thích.”

Hắn vốn là tuổi còn nhỏ, trong một tình huống vui chơi như vậy, không ai sẽ trách thái độ tật xấu của hắn.

Dung Nhạc liền cầm Ngọc bội của Mặc Sĩ Đại, nhìn lưu vân trăm phúc trên đó, không còn cách nào khác, dù nhìn thế nào cũng không cảm thấy hàn mai nghiêng cành thuận mắt.

Bất quá cũng là y thắng, ngu sao mà không lấy, vì thế tiện tay nhét vào trong tay áo.

Thấy sắc trời không còn sớm, nhóm người này cũng không có dấu hiệu muốn nghỉ, ngược lại là không khí càng cuồng nhiệt, Dung Nhạc không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với những người xa lạ đó, nên đã lén lút đi tìm Mặc Sĩ Đại, nói rõ sắc trời đã tối, phải trở về tiểu viện để chiếu cố Mặc Sĩ Tranh.

Mặc Sĩ Đại vội vàng nói: "Là ta không phải, thế nhưng lại không nghĩ đến điểm này. Dung công tử mấy ngày nay phí tâm, ta nghe nương đề cập qua, từ khi ngươi đến vương phủ, nàng yên tâm không ít.”

Hắn gọi gã sai vặt, để người lấy áo choàng đến, vốn định tự tay phủ áo choàng cho Dung Nhạc, nhưng Dung Nhạc dứt khoát cự tuyệt.

Hắn lơ đễnh, ngược lại cười nói: " Cả ngày ở trong tiểu viện chỉ sợ Dung công tử cảm thấy buồn, nếu rảnh rỗi thì có thể đến tìm ta.”

Dung Nhạc thầm nghĩ việc thọc gậy bánh xe của hắn không khỏi quá rõ ràng, ngoài mặt thì nói vài câu tốt đẹp, đa tạ hắn đã mời.

Chờ đến lúc y ngồi trên xe ngựa hồi phủ, y từ trong tay áo lấy ra ngọc bội, ném cho Lý Nguyên: "Đến tiệm cầm đồ."

____