Chương 14

Chương 14

Vì đã sớm nói ra với Mặc Sĩ Tranh, như vậy khi viết thư cũng không cần phải tránh mặt hắn.

Mặc Sĩ Tranh khi trở về phòng luôn luôn không muốn để người khác hầu hạ, hơn nữa Dung Nhạc cũng không có thói quen sai sử người hầu, trong khoảng thời gian này luôn luyện chữ, giấy và mực cũng không cần giả qua tay người khác làm.

Vì vậy, sau khi nghĩ xong, Dung Nhạc liền từ trên giường nhảy xuống, thay đôi giày vải thoải mái ở trong phòng, bước nhanh đến án thư ở bên kia, bắt đầu mài mực viết chữ.

Y có đôi khi lại thận trọng như phát, có đôi khi lại sơ ý chủ quan. Quyển sách kia vốn dĩ được đặt trên tủ đầu giường, khi xuống giường đi ngang qua là có thể thuận tay lấy đi, nhưng y lại quên mất thứ này ở sau đầu, trong đầu tràn đầy suy nghĩ không biết viết thư cho hai vị phu nhân kia ở Trường Hưng hầu phủ như thế nào.

Mặc Sĩ Tranh dừng lại, nhìn thấy áo choàng trên người Dung Nhạc đều xộc xệch, không sửa sang lại cho tốt liền chạy hướng ra bên ngoài gian, làn da trắng như sữa lộ ra dưới lớp áo trong màu trắng giao điệp ở cổ, lướt qua trong nháy mắt.

Hắn lại nhìn lướt qua tập tranh đã bị chủ nhân bỏ quên, rồi lẳng lặng cất vào ngăn tủ đầu ở đầu giường.

Hai bức thư, bức mà Dung Nhạc viết cho Hầu phu nhân quả thực hạ bút như có thần, viết rất chi tiết mọi thứ từ lúc đem y gả đến vương phủ cho tới hiện tại, y cũng không chê mệt, viết ước chừng được năm trang giấy. Cuối cùng còn viết ra một câu, vì đạt được tín nhiệm từ thế tử, y đã đem cho thế tử tơ lụa trang, xem như đây là một con đường rõ ràng về chuyện này.

Lúc này có thể nhìn ra việc luyện thư pháp của y trong khoảng thời gian này có hiệu quả rõ ràng, chữ viết nhỏ như vậy cũng có thể viết rất gọn gàng.

Còn về bức thư gửi cho Nhị phu nhân lại làm khó y. Cầm bút lên, không biết bắt đầu viết từ đâu.

Y thở dài, quyết định viết một bản nháp trước. Y không có ký ức của nguyên chủ, cho nên trong thư y không cần hồi tưởng cuộc sống ở Hầu phủ, đầu tiên là vấn an nhị phu nhân, sau đó nói y ở trong vương phủ mọi chuyện đều tốt, bất kể là thế tử hay vương phi đều đối với y không tồi, bảo nhị phu nhân không cần lo lắng cho y.

Số chữ trong thư không nhiều lắm, nhưng y đã sửa đổi nhiều lần liên tiếp, trong chốc lát lại cảm thấy viết quá mức lạnh nhạt, không đủ thân thiết, rồi lại cảm thấy viết quá thân thiết, không đủ kính trọng.

Bất quá chỉ là một tờ giấy mỏng, so với viết một xấp giấy dày cho Hầu phu nhân lại mất nhiều thời gian hơn.

Y thở dài, cuối cùng viết lạc khoản* ( viết tên) rồi bỏ vào phong thư.

Mặc dù y không có ký ức của nguyên chủ, nhưng khi y nghĩ đến, mẫu tử nguyên chủ hai người sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm, tình cảm thâm hậu, nếu là nguyên chủ ở đây, chắc hẳn cũng sẽ không nhẫn tâm để Nhị phu nhân lo lắng cho mình, cho nên tất cả khó khăn gặp phải đều được sơ lược đi, chỉ nói tin tốt, không nói tin xấu.

Ngoài ra, y còn có một tâm tư khác, y không thể xác định nội dung thư chính mình viết cho nhị phu nhân có bị tiết lộ hay không, nên đơn giản liền không viết bất cứ điều gì trong đó có thể khơi dậy sự không hài lòng của Hầu phu nhân.

Y đứng dậy, để cho Khổng Chiêu vẫn luôn đứng chờ ở ngoài phòng mang đến cho y một bà tử hồi môn.

Hầu phu nhân không thích Dung Nhạc, này cũng không phải là bí mật, mặc dù nắm nhị phu nhân trong tay, nhưng vị đương gia chủ mẫu này chưa hẳn là thật sự tín nhiệm Dung Nhạc.

Nếu Hầu phu nhân thực sự muốn nghe tin tức về vương phủ, nàng tuyệt sẽ không đặt hy vọng hoàn toàn vào Dung Nhạc, mà là sẽ xếp đặt tai mắt lưu lại vương phủ.

Bất quá tiếc nuối chính là, Khổng Chiêu và Khúc Viễn đã quản lý toàn bộ tiểu viện với một người quản bên ngoài và một người quản bên trong, muốn nghe ngóng tin tức khó như lên trời.

Dung Nhạc rất ít khi đi dạo ở những nơi khác trong vương phủ, cũng không biết nơi khác thế nào, nhưng ít nhất ở trong tiểu viện y hầu như không nhìn thấy hạ nhân tụ tập cùng một chỗ tán gẫu.

Người hầu trong tiểu viện tuy nhiều, nhưng người có thể đi vào phòng của y và Mặc Sĩ Tranh không có mấy người, ngay cả thư phòng cũng thuộc sự sở hữu riêng của Mặc Sĩ Tranh, phàm là có người dám tự tiện tới gần, trực tiếp bắt lấy đánh cho một trận rồi bán đi ra ngoài.

Cũng chính là nguyên nhân này, những người mà Dung Nhạc từ Hầu phủ mang đến tương đương với để đó không dùng đến. Khổng Chiêu đã an bài cho họ làm một số việc không quá quan trọng, hạ nhân thì bị phái đi vẩy nước quét nhà, nha hoàn bà tử thì bị phái đi làm một chút kim chỉ. Tuy rằng nhàn rỗi, nhưng có thể nhìn ra xác thực không được chủ nhân trọng dụng, liền tương đương với nuôi một ít người rảnh rỗi.

Một số người trong số họ là không có lòng cầu tiến gì, cảm thấy hoà lẫn như vậy cũng không tệ, nhưng có mấy người là được Hầu phu nhân phái tới, có nhiệm vụ trong người. Hiện tại trong lòng đương nhiên là không muốn lãng phí thời gian như vậy.

Vì vậy, khi có người đến đây nói, thế tử phi muốn truyền người đi về nhà mẹ đẻ, một số người ở phía sau lách vào phía trước, sợ bị tụt lại phía sau.

Trong mắt bọn họ, tuy rằng bọn họ đi theo Dung Nhạc đến vương phủ, nhưng vẫn tự cho mình là thân tín của hầu phu nhân.

Cảnh tượng như vậy cũng làm cho nha hoàn tới đây truyền lời càng hoảng sợ, tay chân luống cuống. Nàng ngày thường đều hầu hạ ở chính phòng của tiểu viện, đối với những người mà thế tử phi mang đến đều không quen thuộc.

Nhìn thấy những bà tử này châm chọc, cười lạnh một tiếng, tiểu nha hoàn tuổi còn nhỏ kia không biết phải làm sao, may mà những người này cũng biết làm như vậy là bôi đen đến Hầu phủ, vì vậy không bao lâu cuối cùng đã chọn ra một người.

Tiểu nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa người đi tới phòng chính.

Vương bà tử đi theo người xuyên qua mấy hành lang dài, đi đến nhà chính, đến trước cửa phòng, nha hoàn kia tiến lên vài bước, báo cáo với người canh cửa, sau đó chờ ở bên ngoài.

Sau khi thông báo xong, tiểu nha hoàn thối lui sang một bên, vốn tự có hạ nhân ở phòng chính dẫn ả đi vào.

Vương bà tử ở trong lòng nói thầm, bất quá chỉ là thế tử, nhìn qua như thế nào còn nghiêm hơn so với tiểu viện của Hầu phu nhân.

Khi bước vào phòng, ả không dám nhìn xung quanh, mà là hành lễ trước với Mặc Sĩ Tranh đang ngồi ở một bên, sau đó hành lễ với Dung Nhạc đứng ở trước bàn, chỉ là khi đối mặt với Dung Nhạc nhìn qua khó tránh khỏi có chút qua loa.

Dung Nhạc cũng không thèm để ý đến thái độ của ả, mà là đưa cho ả một bức thư dày cộp trên tay, cười nói: "Ta trong khoảng thời gian này không có thời gian hồi hầu phủ vấn an mẫu thân, đem bức thư này gửi về xem như tâm hiếu của ta”

Vương bà tử lập tức tỉnh táo tinh thần, trước khi đi đến vương phủ ả đã được Hầu phu nhân đề điểm qua, chẳng qua ả vốn tưởng rằng Đại công tử này không có tác dụng gì, kết quả lại thăm dò được tin tức sao?

Ả tự cho là mình cẩn thận liếc trộm nhìn Mặc Sĩ Tranh, nhìn thấy vị thế tử này đang lật xem một quyển sách trong tay, không nhìn về hướng bên này.

Sau đó, vừa thận trọng vừa hào hứng nhận lấy bức thư kia nhìn qua có vẻ hơi dày một chút.

Ả ngẩng đầu thoáng nhìn thấy nụ cười trên mặt Dung Nhạc, trong lòng thầm nghĩ, vị Đại công tử này không giống phế vật như ả nghĩ đâu. Mặc dù ả cũng hiểu được thủ đoạn như vậy hoàn toàn chính xác không sai, hiển nhiên còn trắng trợn táo bạo viết tin tức vào trong thư trước mặt thái tử. Chính là bởi vì quá bằng phẳng, ngược lại sẽ không làm cho người hoài nghi.

Ả cất thư đi và nói, " Kia lão nô sẽ phải hồi Hầu phủ đi?”

Dung Nhạc gật đầu, "Đi tìm Khổng Chiêu đi, vừa lúc mang theo tiểu tử Lý Nguyên kia cùng trở về.”

Hồi Hầu phủ vấn an trưởng bối đương nhiên là không thể về tay không, nhưng dù sao thì lần này trở về cũng không phải là một ngày trọng đại, cho nên chỉ tùy tiện mang theo một vài hộp điểm tâm và vải vóc.

Dù sao, Hầu phu nhân hẳn là cũng phải biết y nghèo khó.

Dung Nhạc mang thêm một bộ đồ trang sức cho nhị phu nhân. Y lật xem của hồi môn của mình, cũng không biết Hầu phu nhân nghĩ gì lúc đó, thế nhưng lại có một hộp trang sức.

Y lại không thể dùng thứ này, cũng không biết tốt hay xấu, nghĩ đơn giản đưa cho nhị phu nhân là được.

Chỉ là dù sao một cái hộp lớn cũng sẽ dễ làm người khác chú ý, cho nên y yêu cầu Lý Nguyên mỗi lần đều mang về một phần nhỏ.

Sau khi xử lý xong hai phong thư, y duỗi lưng một cái, phát hiện vẫn còn sớm, vì vậy y cho người gọi Lý thúc và Trần di tới.

Trần di phụng mệnh lệnh của y đi tra xét sổ sách của tiệm sách và tơ lụa trang, may mà hai người chưởng quầy kia đều không phải là hạng người có thủ đoạn gian dối, hơn nữa phỏng chừng cũng không phải là thân tín của Hầu phu nhân, nếu không cũng không có khả năng loạn đến thảm hại như vậy, muốn xem hai cửa hàng thu không đủ chi.

Sổ sách ban đầu giao lên đều là do Hầu phu nhân để cho người tùy tiện viết, chỉ là bề ngoài sáng sủa, nhìn qua sắc màu rực rỡ, trên thực tế căn bản chịu không nổi mảnh tra.

Lúc này hai vị chưởng quầy không nói hai lời đã giao sổ sách chính thức lên, nhưng Trần di xem qua lại cảm thấy càng tức giận.

Lúc đó nàng vừa mới kiểm tra xong, liền hùng hổ đến tìm Dung Nhạc, ném sổ sách lên bàn, cả giận nói: "Đưa hai cửa hàng đã làm ăn thua lỗ cho thiếu gia coi như của hồi môn, Hầu phu nhân thật sự là tính toán tốt!”

Trần di tuy nhiên tư lịch sâu, nhưng dù sao cũng xem như là hạ nhân của Hầu phủ, nói như vậy có thể coi là đại nghịch bất đạo. Trong lòng Dung Nhạc lại có chút ấm áp, y biết, Trần di là bất bình thay y.

Vì vậy y phải an ủi đối phương trước tiên, bớt giận lại, sau đó nghiên cứu cách giải quyết của hai cửa hàng làm như thế nào.

Giải pháp mà Trần di đưa ra rất đơn giản và thô thiển, " Trực tiếp đem tất cả số hàng còn dư lại trong tiệm đều bán với giá thấp, sau đó cho thuê cửa hàng, thì một tháng có thể kiếm được hơn chục lượng tiền thuê, còn hơn cứ thua lỗ như vậy.”

Dung Nhạc chưa biết quyết định phải làm gì vào thời điểm đó, nhưng lần ra ngoài này, thật ra đã làm cho y có chút ý tưởng.

Ban đầu chỉ là nghe Trần di oán giận vài câu, nhưng lần này y để cho Trần di nói tỉ mỉ tình huống của hai cửa hàng này một lần.

Trần di tuy không biết tính toán của y, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Các loại vải ở tơ lụa trang đều là những chất liệu quá hạn và cũ kỹ, sau đó còn có một số loại vải thô và vải bố, vật liệu may mặc tốt hơn một chút căn bản không có nhiều. Theo trưởng quầy kia nói, có một Cẩm Tú bố trang khác cùng trên con phố đó cũng là cửa hàng của hầu phủ, chẳng qua là sinh ý của người ta tốt, hơn nữa khách đều là đại quý nhân, vải toàn là chất liệu tốt, còn dư lại những cái bán không được mới để lại cho cửa hàng của chúng ta. Bất quá chính là khoản bên trên còn có rất nhiều sổ nợ, đều là biểu thiếu gia ghi nợ, nhưng chúng chưa hoàn trả một lần, cộng lại ít nhất cũng phải mấy trăm lượng. "

Dung Nhạc gật gật đầu, "Tiệm sách thì sao?"

Trần di thở dài nói: " Tiệm sách giá thị trường càng kém, một tháng chỉ có thể kiếm được 20 đến 30 lượng, đây còn là thời điểm thuận lợi, nếu tệ hơn nữa, thì sẽ phải thâm vốn đi giảm tiền công của trưởng quậy và tiểu nhị.”

Dung Nhạc dùng ngón tay chỉ vào cái bàn, nói: " Tơ lụa trang trước không cần quản, ta đã chuyển nó lên danh nghĩa của thế tử, ngươi đem chuyện này nói một tiếng với trưởng quầy. Sau này nếu biểu thiếu gia lại muốn đến lấy vải, làm cho hắn tự đi tìm thế tử, ta không có quyền lợi để cho hắn nợ.

"Về phần tiệm sách," y sờ sờ cằm, đột nhiên quay đầu hỏi Mặc Sĩ Tranh: " Ngươi cảm thấy ta cho thuê sách như thế nào?"

_____