Chương 13

Chương 13

Mặc Sĩ Tranh hai mắt nặng nề, hắn nhìn chăm chú Dung Nhạc bằng ánh mắt đen như mực, làm y thật sự không chịu nổi.

Lấy ra thì lại mất mặt, nhưng nếu như y lại giấu đi như vậy, thì có khi sẽ bị mất mạng.

Y chỉ có thể tuyệt vọng lấy tập sách nhỏ ra từ phía sau, vạn phần không tình nguyện đưa tới trước mặt Mặc Sĩ Tranh.

Mặc Sĩ Tranh nhìn vào cuốn sách nhỏ không có bìa, nhận ra mình phản ứng quá độ. Nếu thật sự là cái gì không thấy người, Dung Nhạc cũng sẽ không vui vẻ lấy ra như vậy.

Nhưng hắn vẫn rất tò mò, thứ này có gì mà giấu giếm.

Hắn đưa tay, muốn nhận lấy nó, nhưng kéo lấy lần thứ nhất lại không động, ngón tay của Dung Nhạc nắm chặt bên kia. Vốn dĩ tập sách mỏng, nên lập tức bị xước, nhăn nheo, nếu là khí lực mạnh một chút, thì có thể trực tiếp bị xé mở.

Hắn nhướng mày, trên tay không có dùng sức, mà là nhìn thẳng về phía Dung Nhạc.

Rốt cuộc, Dung Nhạc trong lòng vẫn là có chút sợ hãi đối với Mặc Sĩ Tranh, vì vậy chỉ có thể chậm rãi buông ra.

Mặc Sĩ Tranh cầm tập sách trong tay và mở ra, ánh mắt vốn là lộ ra sự kinh ngạc, ngay sau đó liếc nhìn Dung Nhạc với ánh mắt ý vị sâu xa.

Dung Nhạc lấy tay che mặt, từ mặt đến mang tai đỏ bừng giải thích, “Cái này... không phải ta chủ động mua!” Y nhanh trí tìm lý do, “Đây là lão bản đưa!”

Nói xong, y còn gật đầu như thể chắc chắn, chỉ là bộ dáng như thiêu đốt đỏ bừng ở cổ của y thực sự không có sức thuyết phục.

Việc y và Lý Nguyên ra ngoài sớm đã có người báo cho Mặc Sĩ Tranh, thậm chí những thứ y mang về cũng bị người kiểm tra trước, rồi mới được hạ nhân cất đi.

Vì vậy, Mặc Sĩ Tranh biết rõ y mua đều là những món đồ nhỏ từ các quầy hàng trên đường, vốn dĩ là không đáng nhiều tiền, người đứng đầu cũng sẽ không lấy Xuân cung đồ.

Bất quá hiện giờ nhìn bộ dáng của Dung Nhạc như vậy, hắn vẫn là đừng nên vạch trần.

Hắn chỉ là như đang suy tư điều gì mà nhìn tập tranh trong tay, nguyên lai Dung Nhạc là thích như này.

Con cháu quý tộc giống như hắn, sẽ có chuyên gia tới giáo tập loại kiến

thức này khi lên 11-12 tuổi. Sách tranh dùng để mở mắt cũng tinh mỹ cực kỳ, bất quá phần lớn là về nam và nữ.

Mà quyển sách trên tay hắn hiện tại lại là long dương đồ(1).

(1: Long dương đồ là là sách viết và vẽ về truyện người lớn về quan hệ giữa nam và Nam.

Điều này làm cho hắn không khỏi sinh ra một ít suy đoán về sở thích của Dung Nhạc.

Hắn nhớ tới những ngày này, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đối phương đều vì hắn mà mỗi ngày đều chuẩn bị ba bữa cơm, sửa sang lại quần áo và vật phẩm trang sức, mỗi đêm lên giường đầu dính gối là ngủ, một chút cũng không tránh ngại.

Còn đem bảng chữ mẫu hắn đưa trở thành bảo bối, mỗi ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm đều lấy ra học vẽ lại.

Trước khi bị thương và tàn tật, hắn đã từng bởi vì tướng mạo mà được người truy phủng, lúc đó Đoan Vương cũng vui vẻ dẫn hắn ra ngoài để tăng thể diện. Chỉ là sau khi phát sinh sự kiện ngã ngựa kia, sự tổn thương ở chân của hắn vô vọng hồi phục như ban đầu, những người hâm mộ ban đầu kia cũng biến mất không thấy.

Lòng người dễ thay đổi này không khỏi làm lòng hắn nguội lạnh.

Không nghĩ tới qua đi nhiều năm, hắn lại vẫn gặp được một người như Dung Nhạc, người đối với hắn sinh ra hảo cảm vì tướng mạo của hắn.

Tư vị trong lòng hắn ở khoảnh khắc ngắn này rất khó diễn tả.

Mặc Sĩ Tranh đặt tập tranh sang một bên, ho nhẹ một tiếng, như không có việc gì thản nhiên đổi chủ đề, " Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Dung Nhạc nhìn lén Mặc Sĩ Tranh qua kẽ tay, thấy hắn cuối cùng cũng bỏ quyển sách nhỏ đáng ghét kia xuống, lúc này mới lấy tay che trên mặt xuống, nhưng trên mặt vẫn đỏ một mảnh.

Y dùng ngón tay moi chăn dưới thân, cúi đầu nói: "Của hồi môn của Hầu phủ có hai nhà mặt tiền cửa hàng, ta hôm nay cố ý đi xem xem, phát hiện sinh ý không tốt lắm.”

Y qua loa nói qua sự tình của tiệm sách, mà đem tình cảnh nguyên vẹn của tơ lụa trang nói cho Mặc Sĩ Tranh: “... Nếu cứ tiếp tục như thế này, cửa hàng của ta sẽ thu không đủ chi, những số tiền trong tay đó sớm muộn gì cũng phải bồi thường toàn bộ đi vào, ta liền nghĩ, có thể mượn thân phận thế tử được không?”

Mặc Sĩ Tranh hứng thú: "Ngươi muốn mượn thế nào?"

Dung Nhạc nói: "Ta không cần thế tử làm gì, ta chỉ là nghĩ, có thể biểu hiện ra ngoài là ta đã chuyển cửa hàng cho thủ hạ của thế tử không, như vậy thì cửa hàng cùng ta sẽ không quan hệ, những người không liên quan đó tự nhiên sẽ vô pháp đến sinh sự.”

Đây là muốn kéo da hổ làm kiêu ngạo, sử dụng tên của Đoan Vương Phủ?

Mặc Sĩ Tranh không phải là không muốn, chỉ là..... "Cái này đối với ta thì có lợi gì?”

Dung Nhạc gọn gàng dứt khoát: “ Phân cho thế tử một phần lợi.” Coi như phí bảo hộ.

Mặc Sĩ Tranh giả vờ suy nghĩ, " Không khỏi quá ít."

Dung Nhạc thử thăm dò hỏi: “ Nếu không thì hai thành?”

Mặc Sĩ Tranh trầm mặc không nói.

Dung Nhạc do do dự dự, “ Sẽ không muốn ba thành đi?” Có đen như vậy không? !

Mặc Sĩ Tranh nhìn y nhăn mặt lại, thật sự không nhịn được ý cười. Hắn quay đầu lại ho nhẹ một tiếng, đưa nắm tay lên chặn trước miệng, che đi khoé môi khẽ nhếch lên.

Quay đầu lại, đã là vẻ mặt nghiêm túc: “ Liền làm theo lời ngươi nói."

Hắn kỳ thật cũng không thèm để ý đến ba thành lợi kia.

Mặc dù mẹ đẻ của hắn mất sớm, nhưng là tiên Vương phi lưu lại không ít người đắc dụng, hơn nữa thân phận của kế vương phi cũng không bằng tiên vương phi, mấy năm kia vừa mới vào phủ vì đứng vững gót chân đã tốn không ít tinh lực để đoạt sự sủng ái, vừa muốn chải chuốt sự vụ trong phủ, vừa muốn bồi dưỡng tâm phúc.

Thật vất vả vừa mới có manh mối, lại có thai. Thời buổi này tỉ lệ tiểu hài tử chết non rất cao, cho dù hoàng thân quý tộc cũng vậy, hài tử thân thể mỏng manh, nếu không cẩn thận có thể sẽ chết.

Vì vậy kế vương phi đặt toàn bộ tâm trí của mình vào đứa con trai này, rốt cuộc đợi Mặc Sĩ Tranh khi lên bảy tám tuổi, nàng không còn phải lo lắng mỗi ngày nữa, Mặc Sĩ Tranh cũng lớn lên hiểu chuyện, không phải là người mà nàng có thể bắt nạt được nữa.

Của hồi môn của tiên vương phi đều ở trong tay Mặc Sĩ Tranh, kế vương phi dù có tham lam cũng không thể nhúng tay vào. Hơn nữa từ sau khi bị thương, hắn lại đang âm thầm phát triển không ít sản nghiệp, sản nghiệp hiện giờ của hắn chỉ sợ còn nhiều hơn so với Trường Hưng hầu.

Một gian tiểu điếm được ba thành lợi, đối với hắn mà nói thì chỉ như chín trâu mất một sợi lông, chỉ là hắn cảm thấy vẻ mặt đau lòng của Dung Nhạc rất thú vị mà thôi.

Về phần Liễu gia, trong lòng Mặc Sĩ Tranh đã vẽ một sơ đồ cây về thế thế gia nổi lên ở trong kinh. Tuy nhiên Liễu gia không tính là một đại thế gia gì, nhưng Trường Hưng hầu cũng chỉ là một huân quý bình thường, có thể cầu hôn đến đích nữ của Liễu gia cũng coi như là rất có thể diện.

Hiện giờ Liễu gia đang có danh tiếng, bởi một vị tiểu thư Liễu gia bị chọn vào trong cung cách đây hai năm, và đang được thánh sủng. Vì thế mọi người mới cho Liễu gia vài phần tình mọn, chỉ là chân chính dán đi lên cũng đều rơi vào những tiểu thế gia, những đại thế gia chân chính lại là khinh thường khen ngợi họ.

Hắn nghĩ đến danh tiếng con trai trưởng của Liễu gia, chỉ sợ cho dù người đứng sau tơ lụa trang đổi thành Đoan Vương Phủ của bọn hắn, bằng tính tình ăn chơi trác táng của người nọ cũng sẽ dám hồ nháo.

Hắn không sợ người nọ không nháo, mà sự tình nháo càng lớn càng tốt.

Tuy nói ngắn ngủi mấy câu đã cấp ra ba thành lợi, nhưng dù sao cũng không phải là chân kim bạch ngân, không có cảm giác thực sự gì. Tuy rằng ban đầu Dung Nhạc có chút đau lòng, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu không phải là ôm đùi thế tử, chỉ sợ rằng toàn bộ cửa hàng đều lỗ, ngược lại cảm thấy chính mình đã kiếm được lời.

Y lắp bắp nói: " Kia về này ta liền nói chủ nhân của cửa hàng là ngươi?”

Mặc Sĩ Tranh buồn cười nói: "Nếu Hầu phu nhân muốn nhìn thế nhà của ngươi thì sao?”

Dung Nhạc mở to hai mắt, " Khế ước mua bán nhà tự nhiên là bị thế tử thu lại, ta làm sao dám loạn cầm đồ của thế tử?”

Nhìn vẻ mặt thuần lương của Dung Nhạc, Mặc Sĩ Tranh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của đối phương thực sự không tệ.

Hắn dùng ngón tay gõ vào tay vịn của xe lăn, " Không phải là ngươi đã quên vì sao Hầu phu nhân đem ngươi gả tới Đoan vương phủ đi?”

Câu nói này đột nhiên đem bầu không khí hòa hợp vốn có giữa hai người đến mức đóng băng.

Dung Nhạc gãi gãi đầu, không rõ ràng lắm Mặc Sĩ Tranh sao lại nói điều này, vì vậy hỏi: “Không phải ta đã thẳng thắn với ngươi rồi sao?” Lời vừa mới nói ra miệng, y liền phản ứng lại ý tứ của Mặc Sĩ Tranh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “ Vậy ngươi cảm thấy là ta nên nói chuyện gì với Hầu phu nhân?”

Hầu phu nhân cử y đến đây để làm gián điệp, với tư cách là một quân cờ, đương nhiên y phải vì đối phương mà hảo hảo tìm hiểu tin tức. Hiện giờ y đã đến vương phủ hơn nửa tháng, một lần tin tức cũng không có truyền đi, khẳng định Hầu phu nhân bên kia công đạo không tốt.

Tuy rằng ngữ khí không tốt, nhưng Mặc Sĩ Tranh quả thực đang nhắc nhở y.

Mặc Sĩ Tranh thầm nghĩ, coi như không phải là một khối gỗ mục, đôi mắt hắn rủ xuống: “ Về chuyện của ta ngươi cứ việc nói ra.”

Nói gì? Nói rằng hắn mỗi ngày đều ở trong thư phòng, đến giờ cơm liền trở về phòng ăn cơm, so với hạ nhân đưa cơm còn đúng giờ hơn sao?

Nói buổi tối hắn sẽ ở trong phòng dậy y viết chữ, hai người ở chung sau một canh giờ liền cùng chung chăn gối ngủ sao?

Lúc này, Dung Nhạc mới phát hiện, cho dù y báo cáo tất cả những gì trong nửa tháng này mà y đã thấy ở vương phủ cho Hầu phu nhân, cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Bởi vì từ trước tới nay Mặc Sĩ Tranh chưa bao giờ để lộ ra bất cứ chuyện gì trước mặt y.

Điều này làm cho y rốt cuộc có trực quan hiểu được sự đa nghi của Mặc Sĩ Tranh, cho dù ngay từ đầu y liền hướng đối phương quy hàng, giải thích thân phận, cũng tại những ngày tiếp theo biểu hiện đầy đủ ra chính mình thức thời, Mặc Sĩ Tranh vẫn như cũ không tín nhiệm y.

Tuy có chút mất mát, nhưng ở trong dự liệu, nếu Mặc Sĩ Tranh dễ dàng công chiếm như vậy, hắn đã không phải là nhân vật phản diện cuối cùng trong nguyên tác.

Hiện giờ tình tiết vừa mới bắt đầu, còn năm sáu năm nữa mới diễn ra trận chiến tranh giành quyền kế vị, việc y cần làm trong khoảng thời gian này là phải đảm bảo mạng nhỏ của chính mình.

Nước chảy đá mòn, chày sắt biến thành kim châm, y cũng không tin khi ngày qua ngày đều chiếu cố hắn như vậy, Mặc Sĩ Tranh vẫn có thể hạ tâm sắc đá đối với y, nói hạ độc chết liền hạ độc chết!

Chỉ là lời nói của Mặc Sĩ Tranh đã bị gạt qua một bên, ngược lại Hầu phu nhân bên kia mới thật là có vấn đề.

Mặc Sĩ Tranh nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình nên truyền đi một ít tin tức, trước tiên phải ổn định nhân tâm của Hầu phu nhân.

Y do dự một hồi, hơn nữa y đến vương phủ lâu như vậy, lẽ ra y phải viết một phong thư cho Nhị phu nhân báo tin bình an.

_____