Chương 15

Chương 15

“Thuê sách?” Mặc Sĩ Tranh vốn đang ở một bên làm phông nền thì ngẩng đầu, dời tầm mắt từ cuốn sách về phía y.

Dung Nhạc nói như một lẽ đương nhiên: "Đúng vậy, nếu cửa hàng có thể cho thuê, tại sao sách lại không thể?"

Mặc Sĩ Tranh cảm thấy y nghĩ quá kỳ quái, lắc đầu nói: "Thuê sách không phải là mua sách, giá tiền cũng không nên quá đắt, nếu có người thuê sách trở về liền sao chép lại, rồi lại lấy về trả, sau này sẽ không bao giờ thuê lần thứ hai nữa, người kiếm tiền như thế nào ?”

Dung Nhạc nói: "Lợi nhuận nhỏ nhưng tiêu thụ mạnh a, nếu định ba văn, năm văn một ngày, thì 100 người có thể kiếm được gần một nửa xâu tiền, một tháng 30 lượng vẫn luôn có đi." Hơn nữa muốn cho thuê sách ra bên ngoài, phần chính đương nhiên sẽ là các loại tiểu thuyết chí quái, những người nhân thủ kia là đọc sách bộ tứ thư ngũ kinh, tại sao sẽ lại không đến cửa hàng của y thuê lần nữa.

Dung Nhạc sờ sờ cằm, y còn vẫn nhớ khi còn đi học, tiệm sách nhỏ cho thuê sách bên ngoài trường học rất rầm rộ.

Y vui vẻ nên đã định ra chuyện này trước, để cho Trần di chuyển lời tới hai vị chưởng quầy của hai cửa hàng, ngày mai gặp mặt ở trong phủ.

Trần di đáp ứng, sau đó Dung Nhạc mới bắt đầu hỏi Lý thúc về chuyện của điền trang.

Lý thúc là một người trầm mặc ít nói, người là phụ thân của Lý Nguyên, tuổi tác xấp xỉ với Trần di, nhưng thoạt nhìn già dặn hơn nhiều.

Sau khi thái tổ Chu triều đã đánh hạ giang sơn vì để khôi phục nhân khẩu, đã thi hành trọng nông ức thương, nghỉ ngơi lấy lại sức. Cho nên mặc dù kinh tế phát triển như hiện tại, thương nhân nếu là kiếm được tiền, việc đầu tiên phải làm là đi mua ruộng đất.

Cho nên trong số của hồi môn mà Hầu phu nhân chuẩn bị cho Dung Nhạc, những mảnh ruộng này là đồ thật nhất.

Điền trang bình thường là do gia phó quản lý, chỉ là không dễ bồi dưỡng được thành một gia phó trung thành, những gia phó này có thể coi là tài sản của gia tộc, nên đương nhiên Hầu phu nhân sẽ không có khả năng đưa cho Dung Nhạc.

Còn một phương pháp khác là chiêu mộ nông dân để canh tác trên đồng ruộng, và định ra thuế ruộng ngay từ đầu. Những người nông dân như vậy được gọi là tá điền. Bởi vì ruộng đồng của các quan lại quý tộc không cần nộp thuế, hơn nữa có một số gia tộc có lương tâm sẽ che chở nông dân ở một mức độ nhất định, cho nên có một sô nông dân cũng vui vẻ làm tá điền.

Lúc trước, Dung Nhạc đã để cho Lý thúc đi xem tình hình ở điền trang.

Lý thúc là người thành thật, hễ gặp chuyện là sẽ nói ra từng điều một, "Bởi vì ruộng đất ở điền trang không tốt lắm, tá điền có thể thu được sẽ không cao, bất quá quản sự định ra chính là giao năm phần lương thực thực, nói sẽ làm kho lúa đầy vào cuối năm.

Năm phần lương thực? !

Dung Nhạc nhãn cầu sắp rớt ra ngoài, nói thẳng là muốn một nửa đi!

Y không dám tin nói: "Những tá điền đó có thể đáp ứng sao?"

Lý thúc vội vàng nói: “ Ngài yên tâm, những tá điền đó rất hài lòng. Chúng ta tính cũng không quá cao, có một số thế gia vọng tộc còn muốn tăng lên bảy phần.”

Vẻ mặt Dung Nhạc khó tả.

Mặc dù mỗi ngày đều phải giao tiếp với những nha hoàn người hầu kia ở trong vương phủ, nhưng Dung Nhạc xác thực không có cái giá trị gì của một chủ nhân. Hơn nữa y chưa từng thấy qua những sự tình như vả miệng, trượng trách* này ở tại trong tiểu viện, gặp phải những hạ nhân này thì cũng chỉ hành lễ đối với y, mà sẽ không phải là nói một lời không đúng liền quỳ xuống, cho nên tới giờ y chỉ cảm thấy họ như cấp dưới hơn.

*: Trượng trách này chắc là bọn hạ nhân làm sai thì bị phạt gậy.

Tuy nhiên những lời nói của Lý thúc hôm nay đã khiến y nhận thức sâu sắc, chỗ mà y đang ở xác thực không phải là hiện đại, mà là coi tính mạng của con người chỉ nhỏ như kiến.

Bảy thành lương thực, này mẹ nó đây không phải là Chu Bái Bì** sao? Thu năm thành lương thực mà vẫn có thể trở thành người tốt.

**: Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Quả thực là coi mạng người như cỏ rác.

Bất quá Lý thúc lại nói tiếp: "Năm nay mưa xuân còn chưa xuống, nghe lão nông trong điền trang nói, có thể là một năm hạn hán, thu hoạch sẽ không tốt lắm."

Dung Nhạc xoa trán, “Vậy thì để cho quản sự đem thuế giảm xuống còn ba thành đi.” Không lấy một thành nào là không có khả năng, tất cả hộ gia đình đều có tá điền, nếu quá mức khác loại, chẳng phải sẽ bị người hận vô cớ sao?

Chỉ là y cũng muốn làm cho những người nông dân có cuộc sống tốt hơn trong phạm vi khả năng của mình.

Y hỏi: "Đã đi xem kho lúa chưa?"

Lý thúc gật đầu nói: "Đã đi. Lương thực từ hai năm trước đều ở trong đó. Ta đặc biệt mở ra mấy túi để kiểm tra rồi."

Vì vậy Dung Nhạc để cho Lý thúc nói về chuyện giảm thuê đất với quản sự, nếu quản sự trước mắt không có vấn đề gì, thì không cần động đến. Dù sao hiện tại trong tay y cũng không có người nào dùng được.

Đợi đem hai việc này ổn thỏa tốt, mới để Lý thúc và Trần di về nghỉ ngơi, Dung Nhạc cầm bút đến, phát hiện mực trong nghiên mực đã không còn nữa.

Y giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, hỏi: “ Có phải nên đi ăn cơm rồi không ?"

Mặc Sĩ Tranh đặt quyển sách trên tay xuống, liếc mắt nhìn y: "Ta đã để người đi làm rồi."

Dung Nhạc mỉm cười, "Ta đây nên cảm ơn vì đã không sai sử ta tối nay sao?"

Khi y cười trên má sẽ có một lúm đồng tiền nhỏ, tuy không rõ ràng, bất quá luôn khiến người ta có cảm thấy khuôn mặt niết rất thích.

Mặc Sĩ Tranh chống lại du͙© vọиɠ muốn đưa tay ra, trong lòng kinh ngạc, rõ ràng chỉ kém chính mình hai tuổi, vì cái gì gương mặt đối phương vẫn còn trẻ con như thiếu niên.

Phòng bếp nhỏ trong tiểu viện xem như đã có kinh nghiệm, trong khoảng thời gian này thấy món ăn của Dung Nhạc nấu đều là món xào thanh đạm, hoặc là rau trộn dưa, hơn nữa đều bị hai vị chủ nhân ăn hết sạch, vì thế tất cả những món ăn được bày ra đều là những món ăn như vây.

Mặc Sĩ Tranh duỗi đũa ra như thường lệ, Dung Nhạc nhìn một bàn rau xanh, sắc mặt tái đi.

Đám người này đang nghĩ cái quái gì vậy, ngày thường y làm chính là đều như vậy sao? Chẳng lẽ y không làm thịt heo xào chua ngọt, thịt kho đông pha, sườn thịt kho tàu sao?

Tám món ăn, chỉ sợ một món cũng không có thịt?

Ah, ngươi nói cá hấp kia sao, thực xin lỗi, ở đây cá không được coi là thịt đối với y.

Dung Nhạc ôm thêm một tia hy vọng xem thêm một chén súp nữa, nhìn vào bên trong thì thấy, súp nấm thập cẩm. Nêm nếm lại, nhưng quá chính tông, phải nói là sư phó trong phòng bếp nhỏ rất không tồi, cho nhiều loại nấm khác nhau vào súp, hương vị không bị lẫn lộn, mà có thể cảm nhận được hương thơm khác nhau của từng loại nấm.

Nhưng các ngươi không thể để một món súp gà gia vị sao? ! !

Dung Nhạc vô cùng thống khổ khi ăn bữa cơm này, không có ớt cay, không có thịt, không có đồ chua ngọt, y thực sự rất khổ sở.

Bởi vì đồ ăn không hợp khẩu vị, y chỉ ăn hai bát cơm, đặt đũa xuống thì thấy, vị ngồi đối diện này ăn ít hơn, vốn là có thể ăn được một bát, nhưng hôm nay lại còn thừa nửa bát.

Y kinh ngạc nói: "Đồ ăn không hợp khẩu vị?"

Mặc Sĩ Tranh lấy chiếc khăn tay để một bên lau miệng, khẽ gật đầu.

Dung Nhạc trong lòng rất kinh ngạc, bữa ăn này rõ ràng là khẩu vị của Mặc Sĩ Tranh.

Y chỉ có thể bất đắc dĩ thầm nghĩ, sở thích của đối phương thực sự là thay đổi thất thường.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong thì là thời gian tiêu thực luyện chữ, chỉ là Dung Nhạc vừa mới mài mực xong thì Khúc Viễn bước vào. Hành lễ với y trước, sau đó đứng im lặng ở chỗ không xa, vừa nhìn chính là muốn báo cáo sự tình với Mặc Sĩ Tranh, lại ngại có mặt của y ở đây.

Dung Nhạc cũng không phải là không có mắt, vì vậy y đặt bút lông trên tay xuống, "Hôm nay mệt mỏi, ta đi vào phòng tắm nghỉ ngơi một chút."

Phòng tắm nằm trong một gian phòng khác, cách nhà chính vài bức tường, thoáng một cái đã đến, thì hạ nhân đã vội vã đun nước nóng.

Dung Nhạc cũng là lần đầu tiên khi tắm mới phát hiện, tắm trong cung điện không phải là một cái thùng gỗ lớn trong phòng như trong phim cổ trang, mà là có một phòng tắm chuyên môn và hồ đặc biệt.

Y ngâm mình trong nước, chỉ cảm thấy dường như tất cả những sự mệt mỏi trong ngày trong làn nước nóng.

Mơ mơ màng màng, y suýt nữa ngủ quên bên trong, đến khi trên người chợt lạnh, mới từ trong mông lung bừng tỉnh, thiếu chút nữa thì tự trượt vào trong nước.

Y không khỏi nghĩ mà sợ, tắm mà cũng tự đem mình chết đuối, như vậy quá là xui xẻo.

Tùy tiện lau khô nước trên người, mặc áo trong, mới trở về phòng ngủ, quả nhiên Khúc Viễn đã rời đi.

Y thập phần mệt mỏi mà đi đến trước giường, đang cúi xuống trải chăn, thì chợt nghe thấy tiếng của Mặc Sĩ Tranh ở phía sau hỏi: " Ngươi không tò mò Khúc Viễn đã nói gì với ta sao?"

Trong đầu y đột nhiên ong ong vang lên tiếng cảnh báo, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã làm chuyện gì không nên làm? Mặc Sĩ Tranh hỏi như vậy có phải là đang thử y hay không?

Y vội vàng xua tay, lúc này khát vọng sống sót tràn ngập, "Không, không, không, ta một chút cũng không hiếu kỳ!"

Mặc Sĩ Tranh nói: "Nhưng là hôm nay ngươi làm việc cũng không làm sau lưng ta.”

Dung Nhạc thầm nghĩ, chúng ta cũng không cần thành thật với nhau a, ta chỉ là một người ôm đùi trong suốt mà thôi.

Y nói thập phần kiên quyết: " Đây là ta tự nguyện! Nhưng là thế tử làm gì cũng đừng nói cho ta biết, ta sợ ta không quản được miệng làm phiền toái cho ngươi.”

___

Tác giả có lời muốn nói: A, muộn rồi, mình không lưu bản thảo, sau khi tan tầm hiện mã ORZ