Cũng may Đường Lật không gây ra hành vi gì quá đáng, lúc này cậu bé giống như một học sinh ngoan khi nhận lời khiển trách của giáo viên chủ nhiệm, cậu bé im lặng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc không chút do dự nhìn cậu bé một hồi lâu, sau đó bật cười, đưa tay chạm vào tóc Đường Lật: “Thật tốt khi con biết mình đã sai.” Sau đó cúi đầu kiểm tra tay Đường Lật.
.
Mặc dù vết thương trên lòng bàn tay trông vẫn có chút đáng sợ như cũ nhưng sau khi được bác sĩ Lưu điều trị, máu bị rỉ ra đã đông lại.
Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm, dúi một tấm thẻ vào tay Đường Lật: “Đi trả tiền đi, lần sau đừng làm như vậy nữa.”
“…”
Đường Lật kinh ngạc đến mức mở to mắt, ánh mắt chăm chăm nhìn chiếc thẻ ngân hàng trên tay.
Thẩm Ngọc: “Mật khẩu là ngày sinh nhật của con, tấm thẻ này từ nay sẽ thuộc về con, coi như quà gặp mặt của ta.” Tấm thẻ vốn là của nguyên chủ nhưng nhưng Thẩm Ngọc lại thừa lúc bác sĩ Lưu kiểm tra cho Đường Lập, bảo quản gia Trương ra ngoài sửa lại mật khẩu đồng thời chuyển hai ngàn vạn vào đó.
Sửng sốt hồi lâu, Đường Lật mới mở miệng: “Phải trả tiền cái gì?”
“Tiền gậy bóng chày.” Thẩm Ngọc thở dài, bất đắc dĩ chỉ vào nhân viên nhà thi đấu đứng gần đó: “Con cầm lấy gậy rồi, không định thanh toán tiền sao?”
Đường Lật nhìn về phía Thẩm Ngọc chỉ tay, thấy một cô gái mặc quần áo lao động đang rụt rè nhìn bọn họ, vẻ mặt sợ hãi đến sắp khóc.
Thẩm Ngọc nói: “Đi.”
Đường Lật dần dần hiểu được ý tứ của Thẩm Ngọc, trong nháy mắt, sự tuyệt vọng và sợ hãi trong mắt cậu bé bị quét sạch, thay vào đó là những tia sáng nhỏ xíu chiếu sáng như đốm sáng trên bầu trời đầy sao.
Cậu bé nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc hồi lâu, đôi mắt nóng bỏng lướt qua làn da của Thẩm Ngọc, như muốn khắc sâu dung mạo của Thẩm Ngọc vào tâm hồn mình.
Sau đó cậu bé biến mất trong nháy mắt.
Thẩm Ngọc cười khổ lắc đầu.
Trong khi chờ đợi, dì Trần không khỏi phàn nàn: “Thưa cậu, sau này tốt nhất đừng để Đường Lật mang theo dao bên mình. Một đứa trẻ như vậy sao có thể chơi thứ nguy hiểm như thế chứ?”
Thẩm Ngọc nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với nó."
Dì Trần vội xua tay nói: "Thưa cậu, cậu đừng nói nữa, lát nữa tôi sẽ kiếm cớ nhắc nhở nó. Dù đứa trẻ còn nhỏ nhưng có thể nó sẽ gặp rắc rối, nếu có ý định tấn công thì có lẽ sẽ ra tay mạnh hơn cả người lớn.”
Thẩm Ngọc có thể hiểu được mối quan tâm của chú Trương và dì Trần.
Trước kia cậu sợ Đường Lật xuất hiện hơn bất cứ người nào khác, nhưng chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề gì, nếu hôm nay vì sợ hãi mà đuổi Đường Lật đi, có lẽ hơn mười năm sau, Đường Lật vẫn sẽ cầm dao tìm tới cửa.
Chuyện này vốn thuộc về số phận... cậu thực sự không thể nói chắc chắn được.
Thay vì đưa Đường Lật đến một nơi khác để thả mình, thà để Đường Lật trưởng thành dưới mắt cậu, ít nhất cậu có thể đích thân tham gia vào cuộc sống của Đường Lật, đun con ếch trong nước ấm để thay đổi suy nghĩ của Đường Lật. (Nước ấm nấu ếch xanh – ngụ ý chỉ nếu để con ếch vào nước sôi nó sẽ lập tức phản ứng nhưng nếu để nó vào nước ấm thì nó sẽ từ từ thích nghi và không phản ứng mạnh)
Lại nói lùi lại một bước, ít nhất vừa rồi Đường Lật thất thố như vậy là để bảo vệ cậu.
Sau khi tự an ủi như vậy, cuối cùng Thẩm Ngọc cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Bọn họ dành phần lớn thời gian trong ngày để mua sắm trong trung tâm thương mại và nhân tiện ăn trưa, khi họ trở về nhà với đầy đủ đồ thì trời đã chạng vạng.
Những người sống trong khu biệt thự nghe được tin Thẩm Ngọc đi đâu đó, họ đã tụ tập thành từng nhóm đợi trước cổng rất lâu, nóng lòng chờ đợi Thẩm Ngọc trở về.