Chương 8

Đường Lật thu lại dao găm không nói một lời. Cơ thể cậu bé cứng đờ ngay sau đó. Sau đó, cậu bé nhớ lại những gì mình vừa làm và đột nhiên cảm thấy nổi da gà khắp người. Cậu bé không dám quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc, huống chi là cùng Thẩm Ngọc nói chuyện.

Nỗi sợ hãi nảy sinh từ tận đáy lòng dâng lên tận đỉnh đầu.

Hơn một năm sau khi cha mẹ bỏ đi, Đường Lật không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai, cậu bé cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì hay bàn tán về mình như thế nào, thậm chí ngay cả khi cậu bé đâm người đàn ông ghê tởm đó vào bệnh viện và khiến dì mình khóc như mưa, mắng cậu bé là kẻ gϊếŧ người, cậu bé cũng không thèm quan tâm những người đó.

Nhưng bây giờ, mỗi khi nghĩ đến Thẩm Ngọc nhìn thấy một bộ mặt khác của cậu bé và nghe được thấy hai tay săn ảnh kể về quá khứ của cậu bé, cậu bé gần như bị choáng ngợp và cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi tràn ngập trong cậu bé. Cậu cảm thấy như thể toàn bộ trái tim bị đào ra rồi ném vào trong nước lạnh như băng.

Cái lạnh thấu xương khiến cơ thể Đường Lật run lên một chút.

Dù sao thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, không thể ngừng suy nghĩ về những điều mình quan tâm, cũng không thể ngừng cảm giác sợ mất đi chúng.

“Đường Lật.”

Giọng nói không mặn không nhạt của Thẩm Ngọc vang lên sau lưng, cậu không còn gọi Tiểu Lật Tử một cách ân cần nhẹ nhàng nữa mà trực tiếp gọi tên đầy đủ của cậu bé.

Đường Lập dường như nhận ra điều gì, cậu bé trầm lặng hạ mi mắt, quay người đối mặt với Thẩm Ngọc, nhưng lại rụt rè, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngọc.

“Tới đây.” Thẩm Ngọc nói.

"..." Đường Lập do dự một chút, sau đó đi tới.

Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi phát ra trong trung tâm thương mại, chú Trương và dì Trần đều căng thẳng đến mức không dám thở ra, ánh mắt cứ đảo quanh giữa Thẩm Ngọc và Đường Lật.

Ngay cả quản lý Phó là người ngoài cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, ông xoa xoa tay, bất an lùi về sau vài bước, sợ Thẩm Ngọc tức giận sẽ liên lụy đến bản thân vô tội.

“Tiên sinh.” Chú Trương cúi xuống nói vào tai Thẩm Ngọc: “Về nhà chúng ta sẽ nói chuyện đó.”

Thím Trần vội vàng nói: “Đúng vậy.”

Đứa bé vẫn còn cầm dao trên người, lại rất xúc động. Nhỡ may Thẩm Ngọc nói gì không cẩn thận lại kích động cậu bé rồi xảy ra gì đó thì phải làm sao?

Chú Trương và dì Trần càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, vô thức tiến về phía trước hai bước, đứng giữa Thẩm Ngọc và Đường Lật.

Đúng lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy Đường Lật thì thầm: "Thật xin lỗi."

Nghe vậy, chú Trương và dì Trần đứng ở giữa đồng thời sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Thẩm Ngọc - người đang được bảo vệ phía sau họ đã lên tiếng: "Biết sai rồi ư?”

Đường Lật gật đầu, đôi mắt u ám nhìn xuống sàn nhà, nắm tay buông thõng bên hông dần dần nắm chặt, cậu bé mạnh mẽ ép ra một câu từ miệng mình, khó khan mở miệng: “Con biết sai rồi.”

“Lại gần thêm một chút.” Thẩm Ngọc lại nói.

Lần này Đường Lật không chút do dự, đi qua chú Trương thúc và dì Trần, đứng ở trước mặt Thẩm Ngọc, nhưng lại cúi đầu, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, che mất tầm mắt của cậu bé.

Lúc này Thẩm Ngọc không nhìn rõ vẻ mặt Đường Lật, chỉ biết sắc mặt cậu bé tái nhợt, môi mỏng mím chặt, cằm sụp xuống.

“Ngẩng đầu lên.” Thẩm Ngọc tiếp tục nói.

Chú Trương và dì Trần bên cạnh nghe vậy đều sợ hãi, sợ Đường Lật sẽ lấy dao găm đâm vào người Thẩm Ngọc mà không suy nghĩ, bọn họ thực sự bị lời nói của Đường Lật dọa cho hốt hoảng.

Thời nay, có đứa trẻ mười tuổi nào có thể nói những lời độc ác như vừa rồi chứ?