Chương 2

Hứa Thiện Ý ngạc nhiên nhìn người ngăn mình lại: “Cái gì?”

Hứa Thiện Ý cảm thấy rất khó hiểu và ngạc nhiên, hiện tại cô rất hoài nghi nam sinh bên cạnh chính là hotboy, cho nên cô cần phải tránh xa cậu, như vậy cô mới không bị người ta đánh chết, mới có thể an toàn.

Nhưng đến cùng là tại sao cậu lại như thế này?

Bọn họ không quen biết, tại sao cậu muốn cản cô, còn hỏi cô đi đâu?

Tay của Chu Cận vẫn chưa thu hồi lại, cậu hạ giọng: “Ngồi xuống!”

“Nhưng mình.....” Hứa Thiện Ý không muốn ngồi cùng bàn với cậu, bởi vì hoài nghi cậu là vị hotboy kia cho nên nếu như cô không muốn chết thì không thể ngồi cùng bàn với cậu nữa.

Nhưng cô còn chưa kịp từ chối thì ở cửa phòng học đã vang lên tiếng chủ nhiệm lớp. Đồng thời, dưới tình huống cô không kịp phản ứng, Chu Cận đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt cổ tay của cô, cưỡng ép kéo cô ngồi xuống.

Ý nghĩ muốn đổi chỗ của Hứa Thiện Ý thất bại.

Sau khi cô Lâm đi vào, đầu tiên là mỉm cười chào mọi người, sau đó gọi tên Hứa Thiện Ý, cô ấy cười nói: “Học kỳ này lớp chúng ta có một bạn học nữ chuyển tới, mọi người hoan nghênh bạn ấy một chút, kế tiếp bạn ấy sẽ tự giới thiệu với mọi người.”

Hứa Thiện Ý không thể đổi lại vị trí, ở dưới tầm mắt của mọi người, căng thẳng đứng lên, đỏ mặt nói: “Chào mọi người, mình là học sinh mới chuyển tới, mình tên Hứa Thiện Ý, hy vọng những ngày về sau có thể cùng mọi người học tập thật tốt, cùng nhau tiến bộ.”

Sau khi cô tự giới thiệu, một bộ phận học sinh bình thường trong lớp đều lộ ra nụ cười thân thiện.

Chỉ có mấy nữ sinh trước đó cứ nhìn chằm chằm, trừng mắt tức giận với cô, biểu cảm của bọn họ, muốn bao nhiêu phẫn nộ thì có bấy nhiêu phẫn nộ, giống như có thể xé nát người khác bất cứ lúc nào.

Chủ nhiệm lớp không phát hiện những chi tiết nhỏ đó, cô ấy rất hài lòng với học sinh mới này, nhanh chóng kêu Hứa Thiện Ý ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói về việc học.

Hứa Thiện Ý cẩn thận ngồi xuống, cố gắng nhích lại gần cửa sổ, tránh cho cô và bạn bên cạnh ngồi quá gần nhau.

Người khác có thể không cảm giác được nhưng cô lại có cảm giác rất rõ ràng, những nữ sinh ngồi một góc ở đằng sau dùng ánh mắt nhìn cô càng ngày càng nặng nề.

Cô bất lực nghĩ, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ giống nguyên chủ, chết trong tay những người này sao?

Vậy cô có thể gọi cảnh sát cứu mình trước hay không?

Cảnh sát sẽ tin cô sao?

Nếu sau khi cô báo cảnh sát mà những nữ sinh đó không động tay với cô thì có phải cô bị xem là báo án giả không?

Hứa Thiện Ý càng nghĩ càng sợ, cơ thể nhịn không được mà run lên.

“Cậu lạnh sao?” Bên cạnh vang lên một giọng nam trầm thấp.

Nghe vậy, Hứa Thiện Ý cẩn thận quay đầu nhìn bạn cùng bàn, thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm, lại một lần nữa cô bị đôi mắt đen và khuôn mặt có vẻ đẹp thịnh thế của cậu mê hoặc.

Cô ngây người một chút.

Nhưng cô đã nhanh chóng phục hồi tinh thần, cô nhớ mình không thể tiếp xúc với cậu, bằng không cô sẽ bị đánh chết, cô không muốn chết.

Hứa Thiện Ý vội vàng lắc đầu, cũng quyết đoán cùng cậu phân rõ giới hạn: “Không không không, mình không lạnh, mình không có chuyện gì, cậu không cần lo cho mình cũng không cần để ý tới mình, càng không cần nói chuyện với mình, cậu tốt nhất xem mình là không khí đi, cảm ơn.”

Cô nói xong lập tức cúi đầu, bất lực nghĩ xem mình phải làm gì kế tiếp, hoàn toàn không có tâm tư để học.

Chu Cận thấy cô như vậy, cậu chau mày, có chút đau đầu.

Một tháng trước.

Mỗi buổi tối cậu đều mơ thấy mình đã trưởng thành, còn có thêm một người vợ hiền lành, dễ thương.

Đương nhiên sau khi tỉnh lại biết đó chỉ là mơ, cậu cũng không để trong lòng.

Nhưng cả một tháng đó, mỗi buổi tối cậu đều mơ thấy mình có vợ, hơn nữa dung mạo của người vợ lúc nào cũng khắc sâu trong đầu cậu, cuối cùng cũng khiến cho cậu có cảm giác khó hiểu.

Nhưng cậu vẫn cứ khịt mũi coi thường những giấc mơ này, hoàn toàn không tin nó có khả năng biến thành sự thật.

Cậu cũng chỉ cảm thấy hơi khó hiểu thôi, vì sao mỗi tối đều mơ thấy cùng một người. Mơ thấy cô quá nhiều lần khiến cho cậu có chút chờ mong nhìn thấy cô ở trong mơ, mỗi ngày cậu đều đi ngủ sớm một chút để có thể sớm mơ thấy cô.

Dù cho cậu chậm rãi phát hiện mình có hơi tẩu hỏa nhập ma nhưng cậu vẫn cho rằng tất cả đều là mơ mà thôi.

Không nghĩ tới ngày hôm nay vừa đến lớp học, cậu liếc mắt một cái đã nhìn đến cạnh cửa sổ, thấy được một hình bóng vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Xa lạ vì trước kia ở lớp cậu chưa gặp qua người này. Mà quen thuộc là bởi vì người vợ tương lai mà cậu mơ thấy vào mỗi tối thế nhưng giống y như đúc với nữ sinh ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Chu Cận không biết chuyện này là như thế nào, cậu không thể khống chế mà đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, không muốn di chuyển.

Giờ phút này, thấy cô tránh né cậu, còn yêu cầu cậu không cần nói chuyện với cô, Chu Cận luôn luôn kiêu ngạo, chưa từng có người nào nói chuyện như thế với cậu khiến cậu có chút khó chịu.

Sắc mặt cậu trầm xuống.

________

Không khí giữa hai người bọn họ im lặng đến lạ.

Hứa Thiện Ý hoàn toàn không để ý đến cậu, hiện tại cô đang suy nghĩ người bên cạnh chính xác là hotboy, những nữ sinh đằng sau đang dùng ánh mắt hung dữ để nhìn cô, cô khẳng định cảm giác của mình không sai.

Sau khi tan học, nếu cô không muốn chết thì nhất định phải nghĩ cách để chạy đi thật nhanh.

Cô mãi lo suy nghĩ, thấm thoát đã đến thời gian ăn trưa.

Hứa Thiện Ý không muốn là người cuối cùng ra khỏi lớp học nên khi thấy giáo viên vừa rời đi, lập tức thu dọn tập sách, sau đó đeo cặp, nhanh chóng chạy qua từ bên người giáo thảo, xen lẫn trong đám người vội chạy ra khỏi lớp.

Nhìn cô dùng một loạt động tác rất nhanh để chạy trốn khiến cho Chu Cận có chút kinh ngạc, cuối cùng cậu lười biếng mà thu dọn đồ, đứng lên đi ra khỏi lớp.

Mấy nữ sinh vẻ mặt hung dữ ở trong góc lớp, lúc nãy muốn ngăn Hứa Thiện Ý lại, nhưng trăm triệu không ngờ tới tốc độ của cô rất nhanh chóng, hơn nữa tầm mắt của bọn họ đã bị thu hút bởi bóng dáng chuẩn bị rời đi của Chu Cận.

Vì thế mấy nữ sinh đó quyết định tạm thời tha cho Hứa Thiện Ý, sau đó bọn họ lén lút đi theo sau Chu Cận.

________

Bên kia, sau khi chạy ra khỏi lớp học, bởi vì chưa tới giờ tan học nên cửa trường còn đang khóa mà đúng lúc cô cũng đói bụng, nên đi theo đám người cùng nhau vào nhà ăn.

Cô nghĩ ở đây đông người, không tin mấy nữ sinh kia dám trực tiếp động tay ở đây.

Hứa Thiện Ý nghĩ không sai, sau khi tới nhà ăn, ở đây nhiều người, xác thật không ai làm phiền đến cô.

Nhưng cô lại quên làm thẻ cơm, không có thẻ cơm thì không thể ăn cơm, sau khi biết những yêu cầu để làm thẻ cơm, cô dò hỏi mọi người xung quanh nơi làm thẻ, chuẩn bị đi làm một cái.

Nơi làm thẻ cơm rất gần, ở bên trong nhà ăn, nhưng lúc Hứa Thiện Ý đến, không gặp được người nào, chỉ thấy một tấm bảng treo trên cửa: “Nghỉ trưa.”

Cô lại nhìn giờ làm việc bên cạnh, là hai giờ chiều, lúc đó nhà ăn đã không còn cơm, cô cũng phải đi học.

Hứa Thiện Ý sờ bụng đói, chẳng lẽ hôm nay cô phải đói cả ngày?

Cô nhìn các bạn học xung quanh, cô không quen một ai. Cô nhát gan lại có chút ngại ngùng, ngại tìm một người lạ mượn thẻ cơm, sợ người ta từ chối thì sẽ rất khó xử.

Vào lúc cô đang phiền não vì không còn cách nào khác, đột nhiên có thứ gì đó đánh lên đầu cô, nhẹ nhàng, nhưng lại có chút xíu trọng lượng, cô nhịn không được đưa tay lên sờ đầu, sau đó chạm đến đóa hoa sơn chi màu trắng, còn rất thơm.

Cô cầm hoa kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt lại ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vừa cao vừa đẹp, đang đứng ở bậc thang phía sau cô, từ trên cao nhìn cô.

Vẻ mặt của cậu nghiêm túc, trầm giọng hỏi cô: "Chưa làm thẻ cơm?"

Hứa Thiện Ý không nghĩ tới ở chỗ này vẫn gặp được Chu Cận, cái người mà cô không nên gặp, cô hốt hoảng siết chặt hoa sơn chi, lắc đầu, mạnh mẽ nói với cậu: "Không, không, không, mình làm rồi."

Nói xong cô xoay người muốn đi.

Nhưng đi chưa được mấy bước, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền tới, giây tiếp theo, cánh tay cô bị bàn tay mạnh mẽ của cậu nắm chặt, giọng điệu của cậu mang theo vài phần trêu chọc, vang lên từ phía sau: “Chạy cái gì? Cậu ngồi cùng bàn với tôi, hôm nay tôi đón gió tẩy trần cho cậu!”

Nói xong, cậu kéo cô lên lầu, trên lầu có rất nhiều gian hàng nhỏ tinh xảo.

Hứa Thiện Ý bị bắt đi lên vài bậc thang cùng cậu, vì nguyên nhân này, cô đột nhiên cảm giác xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, đồng thời cô cũng cảm nhận được những ánh mắt tìm tòi từ bốn phương tám hướng, trong đó có rất nhiều ánh mắt giống như những con dao nhỏ đang cứa trên người cô, làm trán cô không ngừng đổ mồ hôi.

Cô sợ tới mức nhanh chóng dùng bàn tay khác gạt tay Chu Cận, vội vàng nói: "Cậu buông mình ra, chúng ta không quen biết, mình không cần cậu đón gió tẩy trần."

Chu Cận chau mày, nhưng không buông tay cô ra.

Nói cho cùng, cô gái này rất giống người vợ trong mơ của cậu, mà hôm nay cô mới tới nên không có thẻ cơm, cậu là một người đàn ông, không thể thấy cô đói bụng mà một chút phản ứng cũng không có.

Cho nên vài phút sau, Hứa Thiện Ý ở trước ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, bị Chu Cận kéo lên nhà ăn ở lầu hai, đi vào bên trong một tiệm cơm mà cậu thường đi.

Người ở đây ít hơn rất nhiều nhưng vài nam sinh ở trong tiệm nhìn thấy Chu Cận kéo Hứa Thiện Ý vào lập tức bắt đầu ồn ào.

Một nam sinh mập mạp hoảng sợ: “Đây là tình huống gì? Thế mà anh Chu lại tay trong tay với nữ sinh?”

Nam sinh gầy gầy bên cạnh càng khϊếp sợ: "Em cho rằng anh Chu không thích con gái, vả lại, khi nào mà cậu ấy lại quen biết một em gái xinh đẹp như vậy?"

Một nam sinh mang kính đang cúi đầu chơi điện thoại nhưng giờ phút này nghe được tình huống có chút không thích hợp, cậu ta ngẩng đầu nhìn một chút, thấy Chu Cận đang nắm tay một nữ sinh xinh đẹp đến quá đáng, tuy rằng cậu ta kinh ngạc, nhưng lại nói: “Thì ra anh Chu thích con gái như vậy, không tồi, rất thích hợp với cậu.”

Hứa Thiện Ý bị bọn họ nói đến mặt đều đỏ lên, cô cúi đầu, đột nhiên không biết đáp lại như thế nào.

Chu Cận kéo cô đi qua, đứng đối diện với bàn dài mà ba nam sinh kia ngồi, đập một cái lên bàn, trầm giọng: “Các cậu rất rảnh?”

Ba nam sinh đối diện lập tức thu hồi ánh mắt đánh giá trên người Hứa Thiện Ý, sau đó xua tay lắc đầu: “Không có, bọn tôi sai rồi, cậu đừng nóng giận.”

Hứa Thiện Ý cẩn thận nhìn nam sinh kế bên, cậu rất hung dữ, cô có chút sợ hãi muốn rời đi nhưng lại lo sợ làm cậu không vui, cậu đánh cô thì làm sao bây giờ?

Cô sợ đau nhất, cũng sợ bị đánh.

Nghĩ đến đó, cô không dám di chuyển.

Lúc này, một tờ thực đơn được đẩy đến trước mặt cô, cậu một tay chống cằm ngồi bên cạnh, nghiêng đầu híp mắt nhìn chằm chằm cô: “Muốn ăn gì thì tự mình chọn.”

Ánh mắt cậu thâm trầm nhìn chằm chằm góc nghiêng của cô.

Thật xinh đẹp, giống y như đúc vợ trong mơ của cậu.