Chương 3

Hứa Thiện Ý bị cậu nhìn chằm chằm, mặt càng lúc càng đỏ hơn, cô không được tự nhiên duỗi tay kéo tóc từ sau lỗ tai ra, muốn lấy tóc che lại khuôn mặt để tránh ánh mắt của cậu.

Nhưng tóc của cô mới vừa che khuất mặt, người bên cạnh đã duỗi cánh tay thon dài tới, tay của cậu nắm một ít tóc của cô, đặt ở giữa ngón tay mà nhìn.

Hành động của Chu Cận chọc cho mấy nam sinh kia khϊếp sợ nhìn về phía cậu, nhớ lại lời cậu vừa mới nói, bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn, không dám lên tiếng.

Hứa Thiện Ý cũng cảm giác được hành động của Chu Cận, cô hoảng sợ, thất thố rụt về hướng bên cạnh, trong mắt mang theo sợ hãi cùng phòng bị: “Cậu...... cậu muốn làm gì?”

Ngón tay Chu Cận cứng lại, nhanh chóng thu hồi tay, nhíu chặt mày.

Chết tiệt, cậu vừa nhìn thấy tóc của cô, nghĩ tới lúc cùng vợ ở trong mơ, cô dựa vào l*иg ngực của cậu, cậu thích nhất là ngắm mái tóc đen dài này.

Cậu ho nhẹ một tiếng: “Trên tóc cậu có sâu.”

“A? Thật hả?” Hứa Thiện Ý hoảng sợ ngồi trên ghế không dám động, cô rất sợ sâu, giờ phút này cô không hoài nghi cậu, ngược lại bị cậu dọa sợ đến mức khuôn mặt hồng nhuận đều trở nên trắng bệch.

Thấy cô bị dọa thành như vậy, cậu có chút không đành lòng, vội vàng lấy khăn giấy không có sâu trong tay, sau đó ném vào thùng rác, nói: “Đã vứt, trên đầu cậu không có.”

Lúc này Hứa Thiện Ý mới nhẹ nhàng thở ra nhưng cô vẫn cảm thấy trên tóc hơi dơ, nếu cô sống ở trường, chốc lát cô nhất định đi gội đầu. Đáng tiếc cô không sống ở trường, cô chỉ có thể chờ đến khi về nhà.

“Chọn món.“ Lần nữa cậu lại đẩy thực đơn đến trước mặt cô, trầm giọng nhắc nhở: “Còn một tiếng rưỡi nữa tới giờ học, cậu muốn đến trễ thì tiếp tục kéo dài.”

Ba nam sinh đối diện thấy thế thì biết đại ca của họ hôm nay muốn mời em gái xinh đẹp này ăn cơm, nhưng nói không rõ nên mới thành ra tình huống trước mắt.

Nam sinh mập mạp lập tức cười tủm tỉm, mở miệng nói: “Em gái, nhanh gọi cơm đi, tụi anh sắp chết đói rồi.”

“Đúng đó, hôm nay anh Chu mời chúng ta ăn cơm, em đừng tiếc tiền thay cậu ấy, muốn ăn gì thì gọi, cậu ấy rất giàu.” Nam sinh gầy phụ họa.

Nam sinh đeo mắt kính liếc nhìn màn hình điện thoại, sau đó giả bộ đáng thương nhìn về phía Hứa Thiện Ý: “Thời gian không còn nhiều, em gái làm ơn mau gọi cơm đi, anh Chu đã quyết định mời em nếu em không ăn thì tụi anh cũng sẽ đói.”

Chu Cận rất vừa lòng với lý do của bọn họ, đặc biệt là diễn xuất của nam sinh đeo kính.

Quả nhiên, Hứa Thiện Ý ngượng ngùng, không muốn làm trễ bọn họ, biết mình thoát không được nên cô căng da đầu gọi cho mình một bát mì trứng.

Sau khi chọn xong, cô cẩn thận đẩy thực đơn về lại cho người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mình chọn rồi, cảm ơn cậu.”

Chu Cận nhận lấy thực đơn, trầm giọng: “Ngoan như vậy từ sớm thì tốt rồi.”

Hứa Thiện Ý nghe xong thì càng ngượng ngùng nhìn cậu.

Cô cúi đầu đến khi mì được bưng lên, sau đó phát hiện trên mặt mì trứng còn có thịt.

Cô kinh ngạc kêu người phục vụ lại: “Đợi một chút, hình như em không gọi thịt.”

Người phục vụ dừng lại, mỉm cười nhìn về phía Chu Cận bên cạnh: “Thịt là cậu ấy đòi thêm.”

Sau đó, người phục vụ rời đi.

Hứa Thiện Ý lấy hết can đảm nhìn về phía bên cạnh, phát hiện cậu cũng đang nhìn cô, mặt cô đỏ ửng lên, tay cô khẩn trương nắm góc áo, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần gọi thêm thịt cho mình, mình không thích thịt.”

Cô không thích ăn thịt, hơn nữa cô và cậu không quá thân thiết, hôm nay ăn mì của cậu làm cô khá ngượng ngùng, lại ăn thêm thịt, cô sẽ không được tự nhiên.

“Không thích ăn?” Chu Cận cầm đôi đũa sạch, trực tiếp gắp thịt từ trong chén cô để lên trên cơm cà ri của cậu, “Tôi ăn.”

Trước mắt ba người đối diện có thể dần tiếp thu sự thật là đại ca đã thay đổi, cho nên họ chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục ăn cơm.

Hứa Thiện Ý kinh ngạc.

Vậy mà cậu không chê chén của cô sao?

Tuy rằng cô chưa ăn nhưng dù sao cũng là chén của cô, cậu thế nhưng gắp ăn.

Người này không giống trong tưởng tượng của cô.

Cậu khá tốt, không câu nệ tiểu tiết.

Cô nhịn không được lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó cúi đầu ăn mì.

Nhưng cô không biết, một tháng trước, mỗi ngày Chu Cận ở trong mơ đều cùng ăn cùng ngủ với vợ của cậu, cậu đã quen gắp những thứ đồ ăn mà vợ không thích từ chén của vợ.

Giờ cơm qua đi, còn dư lại nửa tiếng nghỉ ngơi.

Chu Cận và bạn của cậu có chuyện cần nói nên Hứa Thiện Ý cùng bọn họ tách ra, cô đi xử lý thẻ cơm, sau đó đi tới lớp học.

Dọc đường đi, cô phát hiện có rất nhiều người không ngừng đánh giá cô, thấp giọng nói chuyện với nhau, cũng không biết là nói về cái gì.

Sau khi vào phòng học, bị mấy nữ sinh biểu cảm hung ác dồn đến góc tường, Hứa Thiện Ý đã biết vì cái gì những người này đánh giá cô, còn nhận xét cô.

Một nữ sinh tóc nhuộm màu, váy lại cắt ngắn hơn rất nhiều, hung ác nắm cổ áo Hứa Thiện Ý, rít gào: “Mày là ai? Vì sao mày có thể ngồi gần Chu Cận, còn được cậu ấy nắm tay đi ăn cơm?”

Hứa Thiện Ý sợ hãi, trong mắt cô tất cả đều là sợ hãi.

Mấy người này có thể là người đã đánh chết nguyên chủ.

Hôm nay vốn dĩ cô không muốn cùng Chu Cận dây dưa, nhưng cuối cùng vô duyên vô cớ mà ở cùng một chỗ với cậu, còn bị nhiều người ở nhà ăn nhìn thấy được.

Hiện tại cô rất sợ mấy nữ sinh này sẽ trực tiếp đánh chết cô tại lớp học.

Cô thực sự không muốn chết, cũng không muốn đang sống sờ sờ lại bị đánh chết.

Nhưng thân thể cô quá yếu, muốn đánh nhau với họ, phản kháng lại bọn họ, gần như là đấu không lại.

Trong lúc cô lo lắng, đột nhiên ngoài cửa có người lên tiếng nhắc nhở: “Không ổn rồi chị Lệ, Chu Cận đã đến cầu thang.”

Nghe vậy, trong mắt nữ sinh nắm cổ áo Hứa Thiện Ý hiện lên vẻ hoảng loạn, cô ta lập tức buông lỏng cổ áo cô, vỗ bả vai Hứa Thiện Ý, cười lạnh uy hϊếp: “Nếu để tao biết mày dám nói với Chu Cận, lần sau tao sẽ xé nát miệng của mày.”

Nữ sinh kia nói xong lời này lập tức trở về chỗ ngồi.

Tùy tùng của cô ta cũng lập tức đi qua.

Cả người Hứa Thiện Ý còn phát run, cô cảm thấy tức giận lại cảm thấy sợ.

Cô âm thầm cắn răng, nếu hôm nay không bị đánh chết, cô sẽ xin cha mẹ giúp cô đăng ký lớp học võ, cô muốn mạnh mẽ hơn.

Chỉ có mạnh hơn, về sau khi bị ức hϊếp, cô không cần chờ người khác cứu, cũng không cần sợ hãi.

Cô quan sát xung quanh, sau đó về lại chỗ ngồi, yên tĩnh ngồi xuống. Mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy âm thanh kích động ở cửa phòng học, Chu Cận đã quay lại, có rất nhiều nữ sinh bởi vì nhìn thấy cậu mà vui vẻ.

Thật ra, Hứa Thiện Ý rất thích diện mạo của Chu Cận, hơn nữa cậu cũng khá tốt.

Nhưng mà trước mắt cô không dám tiếp xúc với cậu, cô sợ chết.

Cho nên cô không ngẩng đầu nhìn.

Vài giây sau, ghế dựa kế bên bị kéo ra, hơi thở của cậu ập tới trước mặt, cậu ngồi kế bên cô.

Rất nhanh cô cảm giác được, ánh mắt tràn đầy tò mò, tham lam nhìn chằm chằm cô.

Cô nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra một ít tiền mặt đã sớm chuẩn bị, sau đó cẩn thận đẩy về phía cậu, nhỏ giọng nói: “Đây là tiền cơm trưa.”

Lúc ăn trưa, cô quên rằng mình có thể đưa cho cậu tiền mặt, hiện tại nhớ ra, lại nghĩ đến mình không nên thân cận với cậu, không muốn kéo dài mà dứt khoát đưa tiền cho cậu.

Nhưng làm cô kinh ngạc đó là tay cô bị cậu bắt lấy, giọng điệu cậu lạnh băng, chất vấn: “Có ý gì?”

Hứa Thiện Ý bị cậu cầm tay, cô không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, cô sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn cậu.

Lại thấy vẻ mặt cậu tức giận, nhìn qua thực sự rất giận dữ.

Cô hơi do dự nhưng vẫn to gan nói: “Mình không thể ăn mà không trả tiền nên đây là tiền của cậu.”

Chu Cận nhíu mày, sắc mặt khó coi, dường như giây tiếp theo sẽ làm khó dễ cô.

Nhưng vài giây sau, đột nhiên cậu cười, đem tiền mặt nhét vào lòng bàn tay cô, sau đó nhoài người về phía cô, nói bên tai cô: “Cậu đây là nhắc nhở tôi, cậu không thể ăn mà không trả tiền, thế nên cậu phải bồi thường cho tôi.”

“Vậy cậu nhận lấy số tiền đó đi.”

Hứa Thiện Ý nhẹ nhàng thở ra, cho rằng cậu muốn lấy tiền.

Nhưng sau đó, cậu lại cười đến kỳ lạ: “Tiền, tôi không thiếu. Nhưng mà lại vừa vặn thiếu một người.”

Hứa Thiện Ý nghe không hiểu, cô nhíu mày: “Mình nghe không hiểu.”

“Ý là từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của Chu Cận tôi, đã hiểu chưa?” Cậu lui về phía sau một chút, cúi đầu đối diện với cô, ánh mắt của cả hai giao nhau, giọng điệu của cậu bá đạo lại ngạo mạn, hoàn toàn không có dáng vẻ đùa giỡn.

Hứa Thiền Ý đơ tại chỗ.

Hôm nay cô tới trường học, rõ ràng là muốn tránh cậu, không muốn cùng cậu có quan hệ.

Nhưng vì sao mới qua một buổi sáng cô đã bị bắt trở thành người của cậu?

Đây là tình huống như thế nào?

Lúc Hứa Thiện Ý ngây người, giờ học buổi chiều bắt đầu.

Bởi vì là ngày khai giảng, buổi chiều chỉ có hai tiết, chớp mắt đã tan học.

Hứa Thiện Ý lúc này đã lấy lại tinh thần, cô muốn từ chối việc trở thành người của Chu Cận, nhưng giờ phút này cậu lại không đề cập đến nên cô không biết phải mở miệng thế nào, ngồi tại chỗ do dự.

Chu Cận thấy vẻ mặt của cô đầy khó xử và do dự, cậu đang muốn mở miệng, lại nghe được có người kêu mình, cậu quay lại, là bạn trong Hội Học Sinh, cậu là hội trưởng nên lúc này người này tới đây chắc hẳn là có chuyện gì đó.

Cậu nhìn Hứa Thiện Ý, thấy cô lại thất thần, cậu vỗ nhẹ mặt bàn của cô, trầm giọng: “Cậu về nhà chú ý an toàn, mai gặp.”

Nói xong câu này, cậu xoay người đi cùng người kia.

Lúc này Hứa Thiện Ý mới phát hiện, trong phòng học đi gần hết, chỉ còn lại cô và mấy người đang muốn rời đi cùng với mấy nữ sinh đang nhìn cô như hổ rình mồi.

Hứa Thiện Ý khϊếp sợ, cô lập tức thu dọn tập sách, chạy nhanh ra khỏi lớp học.

Lúc cô chạy đi, mấy nữ sinh kia cũng nhanh chóng đuổi theo cô.

Hơn mười phút sau, Hứa Thiện Ý còn chưa kịp ra tới cửa trường học đã bị mấy nữ sinh này lôi kéo tới khu dạy học mà thường ngày không có người qua lại, cuối cùng các cô kéo hết vào nhà vệ sinh nữ.

“Con nhỏ chết tiệt kia, mày không biết xấu hổ, mới chuyển tới ngày đầu tiên đã quyến rũ giáo thảo của tụi tao.” Nữ sinh tóc nhuộm phẫn nộ.

Bên người có người cầm lấy điện thoại quay video, một bên âm trầm, cười lạnh: "Dạy dỗ nó một chút, xem nó còn dám quyến rũ Chu Cận không."

"Đúng vậy, đánh nó một trận, tốt nhất là vào mặt, xem nó còn dám tái phạm."

Một đám nữ sinh vừa đánh vừa vén tay áo nắm tóc Hứa Thiện Ý.

Có người còn muốn đá cô, có người muốn xé quần áo cô.

Hứa Thiện Ý hoảng sợ chạy vào sâu bên trong nhà vệ sinh, cô sợ hãi đến đỏ hốc mắt.

Xong rồi, cô khẳng định sẽ bị đánh chết giống nguyên chủ.

Sớm biết như thế, hôm nay cô không đến trường.

Trong nhà vệ sinh hẹp nên rất nhanh cô bị bắt lại.

Nữ sinh đó không có đánh cô, mà duỗi tay cởϊ qυầи áo của cô.

"Khoan hãy đánh nó, trước cởϊ qυầи áo sau đó lại quay video, rồi hẵng đánh."

Bên cạnh có người phụ họa: "Đúng đó, nó không phải thích quyến rũ người khác sao, quay lại video sau đó đăng lên mạng."

Hứa Thiện Ý không nghĩ tới những người này nhỏ tuổi mà lại ác độc như vậy. Cô cũng lười cùng họ nói nhiều, cô cắn răng ôm lấy chính mình, nắm chặt quần áo, không muốn bị bọn họ xé rách.

Có nữ sinh thấy vẻ mặt quật cường của cô, muốn giơ tay cho cô cái tát: "Con nhỏ chết tiệt kia, mày nhanh chóng buông tay nếu không tao đánh chết mày."

"Các cô muốn đánh chết ai?" Đột nhiên cửa nhà vệ sinh bị người khác dùng lực đá văng ra, chàng trai đẹp trai cao to giống như thiên thần xuất hiện ở cửa.