Chương 1-3: Vi Sư Mắt Mù

Thẩm Mộc che hai tai mình lại, nhắm chặt mắt, cả người run lên bần bật.

Tức giận đến mức gϊếŧ người là một chuyện, còn tận mắt nhìn thấy người chết là một chuyện khác.

Thế giới này quá, quá, quá đáng sợ rồi!

Ta phải về nhà… đáy lòng Thẩm Mộc kêu khóc.

“Sao hôm nay chủ nhân lại kỳ lạ như vậy nhỉ?”

“Đúng nha, không phải bình thường chủ nhân thích nhất là nhìn chúng ta gặm sạch con mồi, một mẩu xương cũng không còn sao.” Không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng trò chuyện.

Thẩm Mộc:…

Nguyên chủ có cái đam mê kỳ quái gì thế?!

Nhất định không thể để bọn chúng nhận ra mình là hàng giả. Nếu không kết cục sẽ rất thê thảm.

Thẩm Mộc cố gắng ổn định tâm lý, ép mình mở mắt ra.

Tên đạo đồng kia đâu rồi? Không có?

Thẩm Mộc không dám nghĩ xem tiểu đạo đồng kia đã chạy đi đâu, chỉ muốn quay về phòng, đóng cửa tiêu hóa hình ảnh đáng sợ này một lát. Còn vấn đề vì sao y có thể nghe được đám độc trùng này nói chuyện, y cũng không muốn tìm hiểu.

Nhưng mà có lẽ ông trời đang cố gắng đối nghịch với y.

Bên ngoài vang lên một tiếng “ầm” vang trời dậy đất.

Một con ong độc bay vào bẩm báo: “Chủ nhân, có người phá hỏng kết giới hộ sơn.”

Phá thì cứ phá đi. Thẩm Mộc không muốn quan tâm chuyện này.

Y biết Lâu Vọng Hải cố ý thiết lập Tích Tà Cốc ở lối vào Lăng Vân Độ, chính là để y làm sư tử bằng đá miễn phí cho Lăng Vân Độ, trừ tà trấn trạch.

Nhưng y không phải nguyên chủ, đến việc làm cách nào để bay ra ngoài, y cũng không biết.

Chẳng lẽ y lại phải đi bộ ra đó sao?

Đương lúc Thẩm Mộc miên man suy nghĩ, hàng ngàn hàng vạn con ong độc đã bay vọt tới.

Thẩm Mộc: A a a, nhanh như thế đã tới đường cùng rồi sao?

Đàn ong độc rất nhanh đã bay đến, thành một đám mây đen ngòm, nhốt nửa người y vào bên trong. Nhìn mấy con ong độc bò loạn trên đùi, lần đầu tiên Thẩm Mộc nảy sinh ra ý nghĩa muốn tự vẫn.

Nhưng đám ong độc này không cắn y. Bỗng nhiên Thẩm Mộc cảm thấy dưới chân mình chợt nhẹ, vậy mà y lại nhẹ nhàng bay lên, trong chớp mắt đã đi tới bên ngoài sơn môn.

Này… Đây là cái phương pháp di chuyển gì vậy?

Thuật ngự kiếm đâu rồi? Thuật độn thổ đâu rồi?

Tại sao y lại bị một bầy ong độc đáng sợ như vậy đưa đi cơ chứ?

Cuối cùng, Thẩm Mộc cũng hiểu được lý do tại sao mọi người đều sợ vị Thần quân vu cổ này. Với cái tư thế lên sân khấu đáng sợ như vậy, thử hỏi có ai chán sống dám chạy tới trêu chọc không?

Còn chưa bị dọa sợ chết khϊếp đã là may rồi.

Từ sau hai ngọn núi nhảy ra hai con hổ yêu đón đầu y.

Do bị vô số chuyện khủng hoảng liên tiếp oanh tạc nên bây giờ Thẩm Mộc có chút chết lặng, đã có thể mặt không đổi sắc, bình yên đáp đất.

Hổ yêu: “Ngươi là ai? Sao lại dám chắn đường của ông?”

Đạo hạnh của con hổ yêu kia còn thấp, chưa tu thành hình người, âm thanh phát ra là tiếng rít gào ngao ô ngao ô.

Nhưng vậy mà Thẩm Mộc lại nghe hiểu.

Y theo bản năng đáp: “Thần quân vu cổ.” Thế nhưng âm thanh phát ra cũng là tiếng hổ gầm.

Thẩm Mộc: Mẹ, mẹ, mẹ, đây là cái kỹ năng trâu bò gì vậy? Nguyên chủ vậy mà có thể nói chuyện với động vật.

Hai con hổ yêu: Mẹ mẹ mẹ, Thần quân vu cổ…Chạy nhanh…

Hai con hổ yêu chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.

Thẩm Mộc trợn mắt há mồm: Lịch sử danh tiếng của thần quân vu cổ tốt thế à?

Nửa ngày sau, Thẩm Mộc mới có thể tiêu hóa hết thông tin này, sau đó y xoay người, dư quang nhìn thấy một đồ vật phát sáng trong bụi cỏ.

Y đánh bạo ghé sát vào nhìn, phát hiện bên trong bụi cỏ là một con rắn nhỏ bằng nắm tay.

Toàn thân con rắn nhỏ gần như trong suốt trắng tinh, dường như lóe ánh sáng bàng bạc. Trên đỉnh đầu có hai cái chấm màu vàng kim lấp lánh, trông rất xinh đẹp.

Có vẻ như nó bị hổ yêu đánh bị thương, hơi thở thoi thóp, có người đến cũng không nhận ra.

Thẩm Mộc suy đoán con rắn nhỏ này cũng là loại biến dị như cự mãng hoàng kim, ở thế giới bên ngoài không có màu sắc để tự vệ thì rất khó để sống sót. Nhìn bộ dáng vừa đáng yêu vừa đáng thương của con rắn nhỏ, đáy lòng y nổi lên lòng trắc ẩn.

Thẩm Mộc nhặt con rắn nhỏ đặt vào lòng bàn tay, dò hỏi ý kiến của nó: “Tiểu đáng thương, trở về bầu bạn với ta có được không?”

Con rắn nhỏ vẫn nhắm chặt mắt như cũ, không có phản ứng. Thẩm Mộc coi như nó đồng ý, cất nó vào trong lòng ngực quay trở về Tích Tà Cốc.