Ninh Mông quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giày da mình cầm trong tay, vội vàng ném xuống đất cho ông.
Thấy ông mang vào xong, cô ghét bỏ nhìn thoáng qua tay mình rồi dò hỏi: “Cha, cha không bị nấm chân đó chứ?”
Ninh Văn Đào: “……”
Ninh Mông chạy đến buồng vệ sinh rửa tay, nhìn dịch rửa tay bị xoa đến nổi bong bóng, lại nhớ đến lần trước Hoắc Bắc Thần nổi giận, cô lập tức nhịn không được mà rùng mình.
Chuyện bị ôm lần này, chắc anh sẽ không lột một lớp da của cô ra đó chứ?
Ninh Mông thở dài, lau khô tay đi ra thì đã nhìn thấy Ninh Văn Đào đứng ở bên ngoài, cô ôm lòng may mắn dò hỏi: “Cha, chuyện hôm nay có khả năng Hoắc Bắc Thần căn bản sẽ không biết hay không?”
Vừa dứt lời, di động của Ninh Mông vang lên.
Cô không kiên nhẫn cúi đầu định tắt đi, nhưng nhìn tới tên hiển thị trên màn hình thì sợ tới mức thiếu chút nữa ném văng điện thoại!
Ninh Văn Đào liếc mắt một cái: “Hoắc Bắc Thần?”
Ninh Mông lộ ra vẻ mặt chua xót, khuôn mặt nhỏ rối rắm nhăn nhó sắp dính lại vào nhau: “Nếu con làm như không thấy, không bắt máy, có phải sẽ tốt hơn một chút hay không?”
Ninh Văn Đào rất nghiêm túc chỉ ra rằng: “Chỉ sợ sẽ bị chết thảm hại hơn.”
“……”
Ninh Mông góp đủ dũng khí xong mới bắt máy nghe, sau đó lại nghe thấy giọng nói trầm thấp ra lệnh của Hoắc Bắc Thần xuyên qua di động truyền tới: “Về nhà.”
Sau khi nói xong, anh trực tiếp cúp máy.
Ninh Mông: “……”
Cô sắp khóc đến nơi, cô túm chặt tay áo của Ninh Văn Đào không buông tay: “Cha, làm sao bây giờ?”
Ninh Văn Đào thở dài, trên mặt lộ vẻ chính nghĩa khẳng khái, vỗ vỗ bả vai của cô, mở miệng: “Sớm chết sớm siêu thoát!”
Ninh Mông:??
Đây là lời một người cha nên nói sao?
Ninh Văn Đào đẩy cô ra ngoài: “Ngoan, Mông Mông, con xung phong đi trước, cha sẽ đến cứu con!”
Ninh Mông:……
Thời khắc mấu chốt, người cha này thật là không đáng tin!
-
Bên trong biệt thự.
Ninh Mông cho xe ngừng ở bên ngoài, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng khách ra, định nhìn thử tình huống trước.
Trên sô pha không có ai.
Nhà ăn không có ai.
Ninh Mông lại đến phía sau vườn hoa nhìn thử, trừ bỏ con chó ngao Tiểu Điềm Điềm nhìn thấy cô lập tức hưng phấn nhào lên ra, thì cũng không thấy bóng dáng của Hoắc Bắc Thần đâu.
Người này rốt cuộc đang ở đâu?
Khi cô mới quay đầu lại thì thấy Hoắc Bắc Thần đang đứng trên ban công của phòng sách ở lầu hai, cơ thể cao lớn giống như một bức điêu khắc, anh bưng một ly trà trong tay, nhìn cô từ trên cao xuống.
Ninh Mông:……!
Ngay lúc đối diện với anh, chân cô đột nhiên mềm nhũn.
Ninh Mông lấy lòng phất phất tay với anh, cố lộ ra một nụ cười chào hỏi: “Hi ~”
Hoắc Bắc Thần không nói chuyện, ánh mắt nặng trĩu dừng ở trên người cô, uống một ngụm trà với sắc mặt lạnh nhạt.
Ninh Mông cố gắng tìm lời để nói: “Anh đang uống trà gì vậy?”
Hoắc Bắc Thần rũ mắt, nhìn về phía ly trà trong tay.
Ninh Mông biết anh ít nói, nghĩ đến hôm trước khi đến phòng sách của anh thay thuốc cho anh có thấy trà trên bàn sách, cô vuốt mông ngựa nói: “Nhất định là Long Tĩnh rồi! Chỉ có Long Tĩnh Tây Hồ thượng phẩm mới xứng đôi với khí chất của anh, vị chua nhẹ kia giống như là vẻ mị lực thành thục của anh, càng uống càng có cảm giác.”
“……”
Thấy anh vẫn không nói lời nào, Ninh Mông chớp chớp mắt, tiếp tục nói: “Ông xã, anh có thể nói nhiều hơn mấy câu không?”
“Bởi vì như vậy, em mới có thể thưởng thức anh nhiều hơn một chút.”
Hoắc Bắc Thần: “……”
Mắt thấy cô vẫn muốn tiếp tục nói cái gì đó, anh rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Đi lên đây.”
Ninh Mông:?
Anh nói xong lời này liền tỏa định con ngươi hung ác nham hiểm lên trên người cô, làm hai chân cô giống như không nghe lời cô, chậm rãi tiến vào phòng rồi đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng sách ra, Ninh Mông nơm nớp lo sợ mà đi vào.