Chương 42

Hoắc Bắc Thần đứng trên ban công, bàn trà bên cạnh anh có một cái ấm trà, mùi thơm của lá trà quanh quẩn trong phòng.

Ninh Mông đi từng bước từng bước đi đến, đứng cách anh cỡ năm bước,cô nhẹ nhàng hỏi thăm: "Có chuyện gì à?"

Hoắc Bắc Thần bỗng nhiên bước nhanh về phía cô.

Ninh Mông bị dọa sợ đột nhiên lui về phía sau hai bước, cô vội vàng nói: "Em sai rồi! Bây giờ em đi tắm rửa có được không?"

Hoắc Bắc Thần dừng lại.

Ninh Mông hoảng sợ tiếp tục nói: "Em sẽ tắm sạch sẽ. Thật sạch sẽ, tắm mười lần ? Một trăm lần ?"

Hoắc Bắc Thần nhíu mày.

Vẻ mặt của anh mang theo vẻ quái dị liếc nhìn cô,anh đi vòng qua cô rồi bước đến trước bàn sách, anh nói: "Qua đây."

Ninh Mông: ?

Kêu cô qua đó làm gì?

Chẳng lẽ định làm như trong tiểu thuyết, hoặc là trên TV, sau khi cô đi qua, anh mở ngăn kéo lấy súng ra rồi bắn cho cô một phát?

Ninh Mông càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nhưng lại không dám làm trái ý anh, cô chỉ có thể đứng tại chỗ khóc lóc rồi nói: "Ông xã, nam thần, anh đại nhân đại lượng, có tấm lòng bao dung cao cả, sẽ không chấp nhặt với em đâu phải không? ..."

Đầu óc của cô có cảm giác trống rỗng, nói lải nhải suốt, cho đến khi nghe thấy anh bất đắc dĩ nói: "Qua đây ký tên."

Ký tên sao?

Ninh Mông ngậm miệng lại, lúc này mới nhìn thấy Hoắc Bắc Thần chỉ vào một phần văn bản ở trên bàn.

Văn bản tên là: Hợp đồng quảng cáo.

Ninh Mông: ? ?

Ninh Mông sững sờ, cô vô thức thốt lên: "Anh gọi em trở về, là vì kêu em ký tên?"

Hoắc Bắc Thần im lặng, thấy cô phản ứng mãnh liệt, thì hơi không vui, "Không đồng ý sao?"

Ninh Mông vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, em đồng ý!"

Cô nhanh chóng đi về phía bàn sách, thấy tập đoàn Hoắc thị thuê Lâm Thanh Bắc làm người phát ngôn của họ thì lập tức cầm bút lên, không chút do dự mà ký tên.

Chợt nghĩ lung tung: "Ký tên thì anh nên nói sớm, làm em sợ hãi quá, sao lại đáng ghét như vậy chứ ~ "

Một cơn gió lạnh truyền đến.

Không đợi người đàn ông nói, Ninh Mông lập tức ngẩng đầu, cười với vẻ lấy lòng: "Khiến người khác yêu thích và nhìn thế nào cũng thấy yêu được gọi tắt là "ghét"!"

Hoắc Bắc Thần: ...

Thấy dáng vẻ này của cô, Hoắc Bắc Thần nghĩ đến lời nói lúc nãy của cô, "Tắm cái gì ?"

Ninh Mông đứng thẳng người, há miệng nói láo: "Em cảm thấy mỗi lần nói chuyện với anh, nếu như không tắm rửa thay quần áo, là một kiểu không tôn trọng! Ngài là thiên thần hạ phàm mà!"

"..."

"A, đúng rồi, về sau khi nói chuyện với ngài, phải gọi là ngài, ngài biết tại sao không?"

"?"

"Bởi vì, anh nằm trong trái tim của em."

"..."

Thả rắm cầu vồngxong, Ninh Mông huơ huơ ống tay áo: "Ông xã, anh đi làm việc đi, người ở bẩn như em không xứng nói chuyện với anh, em đi tắm rửa trước đây!"

Nói xong thì cô tự giác đi ra khỏi phòng sách, chạy vào bên trong phòng ngủ của mình.

Ninh Mông cảm thấy như nhặt được cái mạng trở về, ngồi ở trên giường, lấy điện thoại ra, thấy Ninh Văn Đào gửi tin nhắn Wechat cho cô : 【 Mông Mông, sao rồi ? 】

Ninh Mông ung dung gõ chữ: 【 Con còn tưởng Hoắc Bắc Thần thật sự có bản lĩnh lên trời xuống đất cơ, thật ra là đâu phải chỗ nào anh ấy cũng xuất hiện đâu, chuyện ngày hôm nay anh ấy không biết đâu ~ 】

Ninh Mông tự cho là thoát được một kiếp, lại không biết sau khi cô rời khỏi phòng sách thì Hoắc Bắc Thần nhận được điện thoại của cấp dưới: "Lão đại, có toà báo nhận được ảnh chụp bà chủ và Lâm Thanh Bắc, họ đang soạn báo, phải xử lý sao đây ?"

Nghe nói như vậy, ánh mắt của Hoắc Bắc Thần lạnh lẽo, anh nói: "Gửi ảnh chụp qua đây."

"Dạ."