Chương 40: Ta sai rồi

Ninh Văn Đào đứng ở trong đám người, sắc mặt lập tức thay đổi.

Có chuyện lớn!

Đυ.ng chạm đến điểm mấu chốt của Hoắc Bắc Thần, hậu quả rất nghiêm trọng!!

Ông đi phía trước một bước, vừa muốn nói cái gì thì lại thấy Ninh Mông hành động.

Trước khi Lâm Thanh Bắc ôm tới, Ninh Mông gần như theo bản năng uốn gối, trực tiếp tập kích dưới háng anh ta!

Lâm Thanh Bắc bị đau, lập tức khom lưng.

Ninh Mông nắm tay đánh vào mặt anh ta, khi sắp đυ.ng chạm đến mặt anh ta, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó vội vàng dừng lại.

Đυ.ng tay vào mặt cũng không được!

Cô nhìn nhìn khắp nơi cũng không tìm được công cụ thuận tay nào.

Trong lúc rối rắm, Ninh Văn Đào cởi giày da ra đưa cho cô: “Mông Mông, cho con!”

Ninh Mông nhận lấy giày da đánh vào người Lâm Thanh Bắc: “Cho anh đυ.ng vào tôi này! Không phải đã nói rồi sao? Chỉ có thể nhìn không thể sờ!”

Lâm Thanh Bắc ôm đầu ngồi xổm xuống đất, giày da đánh vào người cũng không đau, chỉ là chỗ nào đó của anh ta đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng môi của anh ta vẫn cong lên như cũ.

Từ khi bị Ninh Mông cưỡng ép quen nhau, cô đã định ra quy củ phải giữ khoảng cách với cô, không được có bất cứ sự tiếp xúc thân thể nào.

Biết rõ điều cấm kỵ này, nhưng vừa rồi lại nhịn không được mà vi phạm.

Nhớ đến khoảnh khắc kia, mùi hương thanh mát của thiếu nữ bay vào cánh mũi, còn có cơ thể yếu ớt của cô…… Lâm Thanh Bắc cảm thấy bị trận đòn này cũng đáng.

“Đừng đánh! Mau dừng tay!”

Đám cổ đông đi tới phía trước muốn ngăn Ninh Mông lại.

Bây giờ Lâm Thanh Bắc chính là cây rụng tiền đấy!

Lúc này không nịnh nọt, lỡ như anh ta muốn kết thúc hợp đồng thì cũng có rất nhiều công ty quản lý tình nguyện bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù cho anh ta!

Nhưng lại bị Ninh Văn Đào chặn lại, ông giơ bàn chân trần của mình lên, nhảy lò cò để giữ cho cơ thể cân bằng, sau đó còn cổ vũ tăng khí thế cho Ninh Mông: “Đánh chết cái tên nhóc thúi này đi! Dám sàm sỡ con gái của ông đây! Đánh! Đánh cho cha!”

Đám cổ đông:……

Ninh Mông đánh vài cái, sau khi hả giận mới thu tay lại.

Đám cổ đông vọt tới trước mặt Lâm Thanh Bắc, nâng anh ta dậy, nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta thì vội vàng nói:“Ai nha, sao làm lớn chuyện như vậy, cô cả còn trẻ, không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu!”

“Còn chuyện hợp đồng, cậu cảm thấy bất mãn chỗ nào, chúng tôi cũng đều có thể thương lượng lại……”

Lâm Thanh Bắc hòa hoãn lại, cơ thể còn có chút chật vật, anh ta vỗ vỗ quần áo trên người, sau khi sửa sang lại chỉnh tề xong, anh ta lại liếc mắt nhìn Ninh Mông một cái, cằm hơi nâng lên, kiêu ngạo mở miệng: “Không cần.”

Đám cổ đông lập tức vội vàng:

“Cái gì mà không cần? Chẳng lẽ cậu muốn kết thúc hợp đồng?”

“Vậy thì không thể được, người khác có thể cho cậu thứ gì, công ty đều có thể cho cậu thứ đó!”

Hai cổ đông liếc nhau, ai cũng cảm thấy tiêu đời rồi.

Đã từng nghe nói công ty chèn ép nghệ sĩ, nhưng chưa từng nghe qua người của công ty đánh nghệ sĩ!

Vừa rồi Ninh Mông hành động như vậy, Lâm Thanh Bắc người ta chắc chắn sẽ phủi tay chạy lấy người.

Đang lúc bọn họ nghĩ ngợi thì lại thấy Lâm Thanh Bắc mở miệng: “Tôi sai rồi, em đừng nóng giận.”

Đám cổ đông:??

Ninh Mông vẫn đang thở phì phò.

Cái tên Lâm Thanh Bắc này hại cô thảm rồi!

Cô tức muốn hộc máu nói: “Không được kết thúc hợp đồng!”

“Được.”

“Không được sửa hợp đồng! Tiền kiếm được, công ty chia 90%!”

“Được.”

“Còn nữa, về sau không được đi đâu hết, viết ca khúc, ra album cho tôi!”

“Được.”

Lâm Thanh Bắc có thái độ nhận sai tốt đẹp, Ninh Mông cũng không nổi giận nữa, quay đầu đi ra ngoài.

Mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng kêu của Ninh Văn Đào ở phía sau: “Mông Mông!”

Ninh Mông dừng bước chân lại: “Cha, cha yên tâm, chắc sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”

Ninh Văn Đào ho khan một chút: “Cha không có nói cái này, ừm, con trả giày lại cho cha đi.”

Ninh Mông: “……”

___________