Chương 7

Ngay từ đầu khi Giang Vãn Tinh trốn thoát khỏi tay mình, Tiết Vân Tiệm còn vô cùng phẫn nộ, nhưng khi hắn ta ngẩng đầu nhìn thấy rõ gương mặt của Phó Lâm Uyên, sự phẫn nộ bỗng chốc biến thành khịt mũi coi thường.

Một B không thể đánh dấu O, cũng có tư cách cướp người với hắn ta?

“Cục cưng, em không phải đang đùa anh đấy chứ? Em để cho một Beta đánh dấu em à? Ha”

Đám người chung quanh cũng nhao nhao nghị luận.

Có người kinh ngạc khi thấy Giang Vãn Tinh tùy tiện kéo một người, sao lại kéo nam thần của trường bọn họ vào.

Có người đoán có phải Phó Lâm Uyên đã gia nhập vào tình yêu tay ba này hay không.

Có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chờ mong Phó Lâm Uyên và Tiết Vân Tiệm đánh nhau vì một Omega.

Thể trạng Phó Lâm Uyên cường tráng như vậy, so với Tiết Vân Tiệm còn cao lớn hơn một vòng, hơn nữa còn không bị pheromone ảnh hưởng.

Muốn đánh nhau, thật đúng là nói không biết ai thắng ai thua đây.

Tất cả mọi người là người phàm, ai không thích nhìn hai trai đẹp vì một tiểu mỹ nhân tranh giành đấu đá chứ.

“Đáng tiếc là Beta.” Trong lòng mọi người đều tiếc nuối như vậy.

Nếu Phó Lâm Uyên là Alpha, có thể thật sự sẽ đánh dấu Giang Vãn Tinh.

So với Tiết Vân Tiệm đa tình ngạo mạn, đương nhiên vẫn là Phó Lâm Uyên tuy lạnh lùng khó gần, nhưng tao nhã lễ phép giữ mình trong sạch sẽ mọi người hoan nghênh và ủng hộ hơn rồi.



Bên tai Phó Lâm Uyên là hơi thở nóng rực dồn dập mà dịu dàng của Giang Vãn Tinh, mà môi của hắn, lại bị Giang Vãn Tinh mạnh mẽ ấn xuống sau cổ đối phương, dán chặt với một khối da thịt nóng bỏng.

Phó Lâm Uyên có thể ngửi thấy rõ ràng mùi vị pheromone mà Giang Vãn Tinh đang điên cuồng tản ra.

Nho đen chua ngọt khô khốc mang theo một chút hơi đắng, là khí chất đơn giản mạnh mẽ giống như tính cách thẳng thắn quả cảm của Giang Vãn Tinh.

Mà hạt tiêu đỏ mang theo cảm giác cay nồng làm người sặc sụa, nghẹt thở, sáng ngời diễm lệ, đập vào mặt mà nói có cảm giác mờ mịt lại có sắc thái thần bí như lạc vào sương mù.

Giống như Giang Vãn Tinh vậy, luôn luôn khuyết thiếu biểu tình trên mặt, khó có thể thăm dò thế giới tình cảm nội tâm, nhưng cậu ngẫu nhiên để lộ ra một chút điên cuồng, khinh thường, cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Cũng rất... kí©h thí©ɧ.

Lúc trước lần đầu tiên hắn ngửi được pheromone của Giang Vãn Tinh đã nói như vậy, hiện tại ngửi lại ở cự ly gần càng mang đến cho hắn kí©h thí©ɧ thật lớn.

Đột nhiên, Giang Vãn Tinh vươn một bàn tay mềm mại thong thả sờ qua mặt Phó Lâm Uyên.

Phó Lâm Uyên nghe thấy giọng Giang Vãn Tinh vẫn bình tĩnh hỏi: “Anh đồng ý không? Đánh dấu tôi? Hủm?”

Yết hầu Phó Lâm Uyên lăn lộn, giọng nói khàn khàn: “Tại sao là tôi?”

Giang Vãn Tinh xì một tiếng: “Tôi thấy anh thuận mắt, lý do này có được không?”

Phó Lâm Uyên trầm mặc.

Giang Vãn Tinh đợi vài giây, không nghe thấy câu trả lời, buông tay xuống, đồng thời cũng đẩy đầu Phó Lâm Uyên ra.

“Nếu không muốn, phiền anh giúp tôi - -“ Lấy thuốc ức chế lại đây.

Cậu còn chưa nói hết câu, đã bị Phó Lâm Uyên che miệng, siết chặt cánh tay, lập tức ôm cậu vào lòng.