Chương 5

Tiết Vân Tiệm ngã trên mặt đất, bởi vì dược hiệu quá mạnh, cả người khẽ run rẩy, trợn mắt điên cuồng nhìn vào Giang Vãn Tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt giận dữ và căm hận bên trong.

Giang Vãn Tinh chán ghét nhìn hắn ta lại lấy ra một ống, cũng tiêm vào cho mình.

Lần này cậu tiêm vào cánh tay.

Vớ vẩn, đâm tuyến thể thật sự rất đau có được không?

Mà cậu không phải là một kẻ tự ngược.

Khi dược hiệu dần dần phát huy, ba mẹ Tiết Vân rốt rốt cục cũng tìm tới.

“Vân Tiệm à! Con trai của tôi! Mày là con điếm đê tiện, mày đã làm gì con trai tao hả?”

Mẹ của Tiết Vân Tiệm giơ tay muốn tát.

Giang Vãn Tinh dùng thuốc ức chế nhắm ngay bụng mình, lạnh lùng liếc nhìn bà ta, chậm rãi nói: “Nếu bà dám tát tôi, tôi sẽ đâm nó vào khoang sinh sản của mình.”

Tay mẹ Tiết Vân Tiệm nhất thời cứng đờ.

“Các người yên tâm, chỉ là ba ống thuốc ức chế mà thôi, thân là Alpha 2S, nhiều nhất cũng chỉ liệt dương mấy tháng, sẽ không gây da tổn hại gì đối với thân thể đâu.

Mẹ Tiết Vân Tiệm thấy trước mắt mình tối sầm lại, thiếu chút nữa là ngất đi: “Nó chính là vị hôn phu của mày đấy! Chẳng phải nó chỉ muốn đánh dấu mày thôi sao? Chờ sau khi tụi mày kết hôn sẽ không làm à? Sao lòng dạ của mày lại có thể ác độc như vậy chứ? Ngay cả vị hôn phu của mình cũng có thể xuống tay!”

Giang Vãn Tinh cười khẩy trong lòng, biết vì sao cửa phòng mình lại bị mở ra: “Tôi nghĩ các người có thể đã hiểu lầm gì đấy rồi, vừa rồi Tiết Vân Tiệm muốn cưỡиɠ ɠiαи tôi, tất cả hành vi của tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, nếu kịp thời kiện lên tòa án thì toà án cũng sẽ chỉ phán tôi vô tội, người có tội chính là Tiết Vân Tiện kia kìa.”

Ba mẹ Tiết Vân Tiệm nghi hoặc nhìn về phía con trai trong lòng bọn họ, không phải đã nói chỉ là đánh dấu thôi sao?

Mẹ Tiết Vân Tiệm không nhịn được nói: “Nói cưỡиɠ ɠiαи chi cho khó nghe như vậy, vị hôn phu của mày rõ ràng chỉ muốn cùng gần gũi với mày mà thôi. Mày không muốn thì thôi đi, ấy vậy mà lại còn muốn nhục nhã chồng tương lai của mình như thế, sao một Omega như mày lại hèn hạ như vậy hả?”

“Vậy các người muốn sao?”

Sắc mặt ba Tiết Vân Tiệm hơi hòa hoãn: “Đêm nay mày hãy để Vân Tiệm hoàn thành đánh dấu lần đầu tiên, chuyện này chúng tao cũng sẽ không so đo nữa.”.

Logic Giang Vãn Tinh rất rõ ràng: “Vì sao lại là các người không so đo với tôi vậy, tôi còn chưa so đo chuyện Tiết Vân Tiệm nɠɵạı ŧìиɧ lúc trước đâu đấy, điều này không thể bù đắp cho việc tôi đánh anh ta tối nay sao? Dựa vào cái gì còn muốn tôi để anh ta đánh dấu chứ?”

Ba Tiết Vân Tiệm nghe Giang Vãn Tinh miệng đầy nɠɵạı ŧìиɧ đánh đập mà mí mắt giật giật, tự biết đuối lý, đã muốn trực tiếp dùng vũ lực áp chế: “Giang Vãn Tinh! Tiết gia chúng tôi đã lui bước đến đây, cậu không nên quá đáng như vậy!”

“Chuyện vừa rồi anh ta muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi, tôi đã quay được video, tự động truyền cho ổ đĩa đám mây của tôi rồi.”

Da mặt hai người cứng đờ.

“Sáng mai đưa tôi về trường, tối nay tôi không muốn nhìn thấy mặt các người nữa.”

Giang Vãn Tinh nói xong cũng không nhìn bọn họ lấy một lần, trực tiếp đẩy cửa trở về phòng ngủ.

Thật ra tốt nhất phải lập tức đến bệnh viện, nhưng cậu thật sự quá buồn ngủ, dù sao đã tiêm thuốc ức chế, vẫn có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa, trước tiên ngủ một giấc rồi nói sau.



Đêm nay Tiết gia quả nhiên không làm ầm ĩ nữa.

Sáng hôm sau, Tiết gia cho tài xế đưa Giang Vãn Tinh về trường học.

Trên đường, Giang Vãn Tinh nói với tài xế: “Đưa tôi đến bệnh viện.”

Tài xế không để ý tới Giang Vãn Tinh, tự mình đưa Giang Vãn Tinh về trường học.

Giang Vãn Tinh chậc một tiếng trong lòng, bỗng nhiên có hơi hối hận tối hôm qua nói muốn tha cho nhà họ Tiết.

Quên đi, dù sao cũng đã đến trường học, trước hết cậu đi tìm giáo viên hướng dẫn xin nghỉ, sau đó tự mình đón xe đi bệnh viện là được.



Phó Lâm Uyên vốn định đi học, nhưng lúc đi trên đường, hắn chợt ngửi thấy hỗn hợp mùi nho đen và hạt tiêu đỏ quen thuộc.

Hắn sửng sốt một chút, nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn quen thuộc kia.

Trên đường có rất nhiều Alpha, nhưng tất cả bọn họ đều nhận ra mùi vị trong không khí.

Điều này rất bình thường, hắn thân là Enigma siêu S, độ mẫn cảm của ngũ quan cách xa Alpha bình thường, dĩ nhiên có thể ngửi thấy mùi vị mà ngay cả Alpha cũng không thể ngửi thấy.

Nhưng mà điều này cũng nói rõ, tin tức tố của Giang Vãn Tinh là thổi qua từ một nơi rất xa.

Bay xa như vậy cũng không biến mất, có thể tưởng tượng được pheromone ở hiện trường sẽ nồng đậm đến mức nào.

Sắc mặt Phó Lâm Uyên trong nháy mắt thay đổi, lập tức cất bước tìm về phía mùi vị của pheromone.



Giang Vãn Tinh xuống xe không bao lâu, đã cảm giác thân thể của mình lần nữa không thích hợp.

Có thể là tối hôm qua ngửi thấy pheromone của Tiết Vân Tiệm, nhưng không nhận được giải dược, vì thế tích tụ càng nhiều, rốt cục tại giờ khắc này, du͙© vọиɠ cậu dựa vào thuốc ức chế mạnh mẽ áp chế xuống hoàn toàn bộc phát.

Cậu phát tình.

Ngay giây đầu tiên khi nhận ra điều này, cậu đã muốn lấy thuốc ức chế ra để tiêm, nhưng khi cậu chạm vào hai túi trống rỗng.

Cậu mới nhớ tới, đêm qua cậu đã dùng hết mấy ống thuốc ức chế cuối cùng rồi.

Hiện tại cậu mới rời khỏi nhà họ Tiết, trên người cái gì cũng không mang theo, thuốc ức chế dư thừa đều ở trong phòng ngủ.

Giang Vãn Tinh lập tức cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh, không ít Alpha đang dùng ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm cậu.

Tim cậu trầm xuống, thử bước đi, những Alpha kia cũng theo sát phía sau cậu.

“Có Omega phát tình rồi!”

“Gọi giáo viên! Nhanh lên!”

Có Omega phát hiện ra tình trạng của cậu, chạy đến chăm sóc, gọi cho giáo viên và nhờ các Beta xung quanh giúp đỡ kiểm soát đám đông, nhưng thậm chí sau đó, Alpha vẫn liên tục cố gắng tiếp cận.

Giang Vãn Tinh với tư cách là Omega cấp S, pheromone bùng nổ khi phát tình rất nguy hiểm, đặc biệt là hầu hết Alpha đều không có đẳng cấp cao như vậy, dễ dàng bị hấp dẫn bởi pheromone Omega cao cấp kí©h thí©ɧ, mất đi lý trí.

Rất nhiều Alpha thấy tình huống không ổn, vội vàng tiêm thuốc ức chế cho mình, nhưng vẫn có một phần Alpha muốn đυ.c nước béo cò, âm u nghĩ có lẽ mình có thể nhặt bừa đánh dấu loại Omega đẳng cấp cao này.

Vô số bàn tay vươn về phía Giang Vãn Tinh, mang theo mùi hôi thối làm người ta buồn nôn, Giang Vãn Tinh vốn đã không bình tĩnh.

Tâm trạng nhất thời càng thêm phiền não.

Tuyến thể phía sau cổ đang tiếp tục nóng lên, lớp da mỏng bao phủ trên đó trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Một trận gió rất nhỏ phất qua, cũng có thể làm cho thân thể cậu nhẹ nhàng run rẩy.

Điểm chết người chính là trong không khí pha tạp mùi vị pheromone Alpha, trước kia cậu đúng là chưa từng phát hiện khứu giác của mình lại nhạy cảm đến vậy, đến nỗi bây giờ chỉ cần một hơi thở nhỏ, đã ghê tởm đến muốn ói.

Đây là bắt nguồn từ phản ứng bản năng của thân thể, ngoại trừ loại Alpha mà thân thể cậu nhận định, còn lại bất kỳ mùi vị nào của Alpha đều sẽ trở nên cực kỳ khó ngửi.

Hiện trường rơi vào hỗn loạn, Giang Vãn Tinh cảm giác mình bị Omega xa lạ đỡ xuống đất ngồi xuống.

“Ai có thuốc ức chế?”

“Nhanh! Cho cậu ta một ống!”

Một ống thuốc ức chế được đưa tới, Giang Vãn Tinh cau mày nhận lấy.

Nhưng mà đúng lúc này, một mùi hương dễ ngửi nhanh chóng tới gần cậu.

Một thân ảnh chặn tầm mắt của cậu, tiếp theo thuốc ức chế trong tay cậu bị người ta nhẹ nhàng lấy đi.

Giang Vãn Tinh cố gắng nhấc mí mắt lên.

Mùi pheromone nóng rực lấp đầy khoang mũi, khiến cơ thể cậu cảm thấy thoải mái gần như thở dài.

Nhưng khuôn mặt trước mắt này, lại làm cậu ghê tởm đến muốn ói.

Tiết Vân Tiệm đỡ Giang Vãn Tinh dậy, hắn ta cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt rốt cục cũng chịu ngoan ngoãn mềm nhũn trong lòng mình, kí©h thí©ɧ đến mức đầu ngón tay đều phát run.

Hắn ta vuốt ve mặt Giang Vãn Tinh, dưới ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú của Giang Vãn Tinh, giọng nói dịu dàng giống như lời nói nhỏ giữa tình nhân: “Cục cưng à, vị hôn phu của em đã đến rồi, còn cần thuốc ức chế gì nữa? Không bằng để cho ông xã đánh dấu em ngay bây giờ, được không? Hửm?”