Chương 4

Tiết Vân Tiệm tức giận đứng lên, ngón tay chỉ vào Giang Vãn Tinh: “Cậu cái đồ...”

“Vân Tiệm!” Ba của Tiết Vân Tiệm lạnh lùng ngắt lời.

Tiết Vân Tiệm nhìn lướt qua chung quanh, những người hầu lập tức cúi đầu xuống, hắn ta chống lại ánh mắt thiếu kiên nhẫn và không đồng ý của ba mẹ hắn ta, hít sâu hai lần, cuối cùng vẫn đen mặt ngồi xuống.

Mẹ Tiết Vân Tiệm sĩ diện, chứng cứ bày ra trước mặt cũng không thể lại trợn mắt nói dối nên làm ra điệu bộ hư tình giả ý trấn an Giang Vãn Tinh nói: “Vãn Tinh à, con yên tâm, tí nữa chúng ta sẽ dạy dỗ lại Vân Tiệm, để nó xin lỗi và bù đắp cho con, sau này chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy nữa.”

Giang Vãn Tinh dùng ánh mắt “Tôi lẳng lặng nhìn các người biểu diễn” nhìn bọn họ: “Các người vui vẻ là được rồi.”

Trong nháy mắt, ba người nghẹn đến thiếu chút nữa là cắn nát cả hàm răng.

Đúng lúc này, sau cổ Giang Vãn Tinh bỗng nhiên ập đến một trận nóng rát mãnh liệt, giống như sóng triều vọt tới làm cậu choáng váng trong nháy mắt.

Giang Vãn Tinh dùng sức nhắm mắt lại, giọng nói vẫn như cũ: “Hiện giờ thân thể tôi không thoải mái, tôi muốn đi gặp bác sĩ.”

Ba mẹ Tiết Vân Tiệm đang nổi giận, làm sao còn tâm trạng giúp cậu mời bác sĩ, nghe thế, mẹ Tiết Vân Tiệm cười giả lả nói:

“Vãn Tinh không thoải mái à, vậy nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi, đêm nay cứ ở lại bên này, Vãn Tinh ở cạnh phòng của Vân Tiệm nhé, bồi đắp tình cảm với Vân Tiệm, đều là vợ chồng chưa cưới cả rồi, nên gần gũi.”

Giang Vãn Tinh không để ý đến lời tự thuật của mẹ Tiết Vân Tiệm, chỉ nhìn bà, dùng giọng điệu bình tĩnh lặp lại một lần:

“Tôi nói cơ thể tôi không khỏe, tôi muốn gặp bác sĩ.”

Ba Tiết Vân Tiệm không kiên nhẫn, lười phản ứng Giang Vãn Tinh, trực tiếp nói với Tiết Vân Tiệm: “Vân Tiệm, còn thất thần làm gì đấy? Vãn Tinh nói thân thể thằng bé không thoải mái, còn không mau đỡ Vãn Tinh lên lầu nghỉ ngơi.”

Tiết Vân Tiệm đứng dậy muốn tới đỡ Giang Vãn Tinh nhưng Giang Vãn Tinh lại né tránh tay của Tiết Vân Tiệm, nói: “Tôi không biết được vì sao thân thể lại không thoải mái, nhưng nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến chức năng sinh sản, sinh ra một đứa trẻ dị dạng, hoặc tinh thần có khuyết tật gì, thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Ba người đồng thời cứng đờ, không thể không nói, lời này đã ngay lập tức đâm trúng tử huyệt của cả nhà bọn họ.

Ba của Tiết Vân Tiệm hít sâu hai lần, đen mặt giúp Giang Vãn Tinh gọi bác sĩ riêng tới.

Tuy không đi đến bệnh viện, nhưng có còn hơn không.

Có điều, sau khi bác sĩ tư nhân kiểm tra lại không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.

Trên mặt mẹ Tiết Vân Tiệm lộ ra nụ cười giả tạo mà trong mắt lại tràn đầy châm chọc: “Vãn Tinh à, con xem ngay cả bác sĩ cũng nói vậy rồi, thân thể con rõ ràng rất tốt, có phải bởi vì Tiết Vân Tiệm đã làm sai chuyện gì đó khiến con quá thương tâm, cho nên mới sinh ra cảm giác không thoải mái hay không? Con yên tâm, lát nữa chúng ta sẽ nghiêm túc nói với nó, dẫu có phải ấn đầu Vân Tiệm cũng phải bắt tới xin lỗi con. Vân Tiệm là Alpha cao cấp, tinh lực dồi dào, khó tránh khỏi sẽ có lúc không chịu nổi cám dỗ, điều này rất bình thường, con nhất định có thể thông cảm và tha thứ cho Vân Tiệm, có phải không?”

Lời này nghe thật ghê tởm, lại là chỉ cây dây mắng cây hoè bảo Giang Vãn Tinh nhiều chuyện, lại trói buộc đạo đức bắt Giang Vãn Tinh phải tha thứ cho Tiết Vân Tiệm, giống như sợ máy móc sinh sản bọn họ thật vất vả mới chọn được chạy đi mất.

Giang Vãn Tinh lạnh lùng nhìn bọn họ: “Xin lỗi thì không cần, tôi đi lên nghỉ ngơi trước, đừng tới quấy rầy tôi.”

Giang Vãn Tinh nói xong thì đi lên lầu, ba của Tiết Vân Tiệm tức giận hung hăng vỗ mặt bàn một cái: “Quả nhiên là hạng xuất thân bình dân, một chút giáo dưỡng cũng không có.”

Mẹ của Tiết Vân Tiệm rốt cục cũng không cười nữa, vừa nghĩ tới khuôn mặt không coi ai ra gì của Giang Vãn Tinh, trong lòng sinh ra chán ghét nồng đậm.

Nhưng không có cách nào khác, Omega thân thể mảnh mai, bất kỳ một chút dao động nào cũng có thể ảnh hưởng đến việc tiết ra hormone.

Trước khi Giang Vãn Tinh sinh con cho nhà bọn họ, bọn họ không chỉ không thể nổi giận với Giang Vãn Tinh, còn phải dỗ dành cậu thật tốt.

“Vân Tiệm à, lát nữa sau khi con lên dỗ Vãn Tinh, tốt nhất là đêm nay phải đánh dấu tạm thời cậu ta, nghe rõ chưa?”

Tiết Vân Tiệm nhớ tới biểu hiện thất thường của Giang Vãn Tinh trên bàn cơm lúc nãy: “... Đã rõ, con cũng nghĩ như vậy.”

...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Giang Vãn Tinh cẩn thận khóa cửa phòng, cửa sổ ban công cũng đóng lại.

Giang Vãn Tinh nằm trên giường, rõ ràng cảm giác trong cơ thể mình giống như có một quả cầu lửa đang đấu đá lung tung, nóng bỏng bốc ra từ trong ra ngoài, tuyến thể sau gáy cũng nóng dữ dội.

Nhưng cậu rõ ràng đã nóng như vậy, mỗi một tấc tế bào trong thân thể cậu vẫn luôn kêu gào khao khát một thứ pheromone rực lửa, giống như đó chính là thuốc giải của cậu, là cội nguồn sinh mệnh của cậu, là cọng rơm cứu mạng cứu cậu thoát khỏi cơn khó chịu.

Một tiếng răng rắc rất nhỏ, cửa phòng đã khóa vẫn bị mở ra như cũ.

Tiết Vân Tiệm lặng lẽ đi vào, nhàn nhã ung dung đi tới bên giường Giang Vãn Tinh, muốn thưởng thức hình ảnh Giang Vãn Tinh khát vọng cầu xin mình.

Nhưng lúc hắn ta vén chăn của Giang Vãn Tinh lên, đối diện lại là đôi mắt đen như mực của Giang Vãn Tinh.

Đuôi mắt cậu đỏ lên, khóe mắt ươn ướt, trán và cổ đều đổ đầy mồ hôi, giống như một quả chín, toả ra vị chua chát nhưng dư vị lại ngọt ngào vô cùng, bên trong hoà lẫn với mùi thơm của hạt tiêu đỏ, tựa như tính cách của người này cũng cay nồng diễm lệ, là mỹ vị và mê người hoàn toàn tương xứng với ảo tưởng của hắn.

Nhưng đôi mắt đó... chỉ có đôi mắt đó.

Vẫn sạch sẽ như cũ, trong suốt, giống như quả cầu thủy tinh trong suốt thấy đáy được vớt từ trong dòng suối nguồn ra.

Còn có... sự lạnh lùng độc nhất vô nhị như thường lệ.

Thần kinh trong đầu Tiết Vân Tiệm chợt đứt đoạn.

Tại sao?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Hắn ta rõ ràng ưu tú như vậy, có bao nhiêu Omega tre già măng mọc cầu xin hắn ta đánh dấu, Giang Vãn Tinh dựa vào cái gì mà khinh thường hắn? Dựa vào cái gì đã khao khát hắn ta như thế, còn có thể dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn hắn ta?

Không bằng cứ trực tiếp đánh dấu hoàn toàn đi, nghe nói rằng sau khi định mệnh bị đánh dấu hoàn toàn thì cả đời Omega kia cũng chỉ có thể thuộc về một mình Alpha đó, thậm chí không thể tẩy sạch ký hiệu.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ mê ly khác thường của Giang Vãn Tinh dưới thân mình, trong lòng Tiết Vân Tiệm nóng rực.

Hắn ta mãnh liệt tỏa ra tin tức tố, đồng thời trong phút chốc nhào về phía Giang Vãn Tinh, dĩ nhiên có ý đồ cường bạo Giang Vãn Tinh tại chỗ.

Cũng may Giang Vãn Tinh đã sớm có dự liệu, trực tiếp móc ra ba ống thuốc ức chế từ phía sau, tàn nhẫn đâm vào cổ Tiết Vân Tiệm.

Trước kia cậu chưa từng đâm người khác, lần này đâm tù tì ba lần, thiếu chút nữa đâm thủng cổ Tiết Vân Tiệm luôn rồi.

Ba ống này vào thì có là trâu cũng phải gục.