Chương 3

Trong lúc đang học, tuyến thể sau gáy Giang Vãn Tinh bắt đầu nóng lên, hơi thở trở nên nặng nề, đầu óc choáng váng từng hồi, tứ chi mềm nhũn vô lực. Những triệu chứng này có phản ứng giống hệt như những dấu hiệu cảnh báo trước khi đến kỳ phát tình.

Khiến Giang Vãn Tinh càng cảm thấy ghê tởm hơn là cậu lại có khát vọng mãnh liệt với pheromone của một người — pheromone của Tiết Vân Tiệm. Đồng thời còn chán ghét pheromone của các Alpha khác.

Chỉ có Omega được Alpha đánh dấu mới xuất hiện trạng thái bài xích, nhưng cậu chưa bao giờ bị Tiết Vân Tiệm đánh dấu.

Vậy thì… Thứ được tiêm vào tuyến thể của cậu là gì?



Tiếng chuông tan trường vang lên, cuối cùng cũng chờ đến lúc tan học.

Lúc bước xuống cầu thang, Giang Vãn Tinh bất ngờ va phải Phó Lâm Uyên.

Lúc này, pheromone đã được Phó Lâm Uyên thu lại hoàn toàn, cơ thể nhẹ nhàng vui vẻ, nhìn không khác gì một Beta bình thường - ngoại trừ cao hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, khí thế bên ngoài mạnh mẽ hơn một chút.

Điều bất ngờ hơn là Phó Lâm Uyên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra trạng thái không ổn của Giang Vãn Tinh.

“Có phải cậu không khỏe không?”

Giang Vãn Tinh sờ mặt mình, cậu đã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái trước khi kết thúc tiết học, theo lý thì không thể biểu hiện ra ngoài mới đúng.

“Khá ổn.” Giang Vãn Tinh đứng trước mặt Phó Lâm Uyên, không nói nhiều.

Mặc dù cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau rất kí©h thí©ɧ nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ là những người lạ từng gặp nhau một lần.

Đương nhiên là Phó Lâm Uyên cũng nghĩ đến điều này, hơi nhíu mày. Hắn cảm thấy mùi pheromone trên người Giang Vãn Tinh hơi nồng.

Tuy nhiên, khi đối diện với đôi mắt sáng ngời và trong trẻo của Giang Vãn Tinh, hắn hơi khựng lại. Cuối cùng, không nói nhiều, gật đầu với Giang Vãn Tinh rồi dứt khoát rời đi.

Nhưng mà hắn vừa quay người, đã bất ngờ đυ.ng phải Tiết Vân Tiệm ở đối diện.

Tiết Vân Tiệm đến tìm Giang Vãn Tinh, từ xa đã nhìn thấy cậu trò chuyện vài câu với Phó Lâm Uyên.

Hiện tại, hắn ta đi ngang qua Phó Lâm Uyên, thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn một cái.

“Nam thần trường học thì sao? Chỉ là một kẻ rác rưởi không bằng Alpha thôi.”

Ngược lại, Phó Lâm Uyên lại nhìn Tiết Vân Tiệm với ánh mắt u ám, khóe miệng hiếm khi không còn nụ cười cong lên như bình thường.

Alpha 2S thì sao? Cũng chỉ là một thằng đàn ông cặn bã thôi, hừ.



Hạ Thời Vũ đang chuẩn bị tám chuyện về việc tại sao Giang Vãn Tinh lại quen biết Phó Lâm Uyên thì tên hôn phu cặn bã kia lại tìm đến tận cửa.

“Tối nay em phải về với anh một chuyến.”

Hạ Thời Vũ khẽ ồ lên, lo lắng nắm lấy tay Giang Vãn Tinh, rõ ràng đã nói sẽ đến bệnh viên sau khi tan học.

Giang Vãn Tinh nắm lại tay Hạ Thời Vũ, thẳng thắn nói với Tiết Vân Tiệm: “Cơ thể của tôi không thoải mái, tôi muốn đến bệnh viện trước.”

Sắc mặt của Tiết Vân Tiệm hơi thay đổi, giả vờ như không nghe thấy gì: “Nhanh đi theo tôi, bố mẹ tôi đang ngồi đợi ở nhà.”

Mặt Hạ Thời Vũ đầy lo lắng: “Vãn Tinh…”

“Không sao.” Giang Vãn Tinh vỗ nhẹ mu bàn tay Hạ Thời Vũ, buông tay cậu ta ra: “Cậu về trước đi, yên tâm, tôi không sao đâu.”

Giang Vãn Tinh quay đầu nhìn Tiết Vân Tiệm, nói: “Đi thôi.”

Cậu hiểu rõ trong lòng, nếu Tiết Vân Tiệm đến theo mệnh lệnh của bố mẹ hắn ta nghĩa là hắn ta cũng không có biện pháp cãi lại, huống chi là cậu.

Điều khiến cậu bận tâm là khi đối mặt với Tiết Vân Tiệm, thậm chí có một loại xúc động muốn nhào đến ôm lấy hắn ta. Đó là một loại ham muốn xuất phát từ bản năng của cơ thể, không liên quan đến tình yêu. Bây giờ, cậu như là một bệnh nhân sắp lên cơn, mà thứ có thể khống chế cơn bệnh của cậu đang ở ngay trước mặt, cơ thể của cậu không thể kiềm chế được mà bị Tiết Vân Tiệm hấp dẫn nhưng cảm giác chán ghét Tiết Vân Tiệm trong lòng cậu càng ngày càng dâng lên. Thậm chí, bởi vì sự chênh lệch hoàn toàn trái ngược nhau mà dạ dày bắt đầu cuộn trào, là cảm giác buồn nôn thực sự về mặt sinh lý.

Tiết Vân Tiệm bình tĩnh đánh giá Giang Vãn Tinh từ trên xuống dưới, hắn ta không ngờ vị hôn thê xinh đẹp của mình lại có thể nhẫn nhịn đến mức này. Nếu là Omega bình thường khác, bây giờ đã lao thẳng lên người hắn ta từ lâu rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, rượu ngon cần có thời gian ủ kỹ lưỡng, càng cay nồng. Đến khi thật sự nếm thử, mới càng kí©h thí©ɧ và thỏa mãn, không phải ư?

Ánh mắt của Tiết Vân Tiệm dính nhớp lướt qua gương mặt xinh đẹp và thân hình nhỏ nhắn của Giang Vãn Tinh.



Ban đầu, Giang Vãn Tinh còn lo lắng sau khi lên xe, Tiết Vân Tiệm sẽ gì cậu, nhưng có lẽ vì bố mẹ Tiết Vân Tiệm đang chờ ở nhà nên Tiết Vân Tiệm cư xử rất đàng hoàng khiến Giang Vãn Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Họ nhanh chóng về đến nhà Tiết Vân Tiệm, khi mọi người đang dùng bữa thì mẹ Tiết Vân Tiệm mỉm cười hỏi Giang Vãn Tinh: “Vãn Tinh, ở trường có hòa thuận với Vân Tiệm không?”

Giang Vãn Tinh đặt đũa xuống, cẩn thận lau miệng sạch sẽ trước rồi mới trả lời: “Không rõ đây có tính là ở chung hòa thuận hay không.”

Mí mắt Tiết Vân Tiệm giật giật, trực giác mách bảo Giang Vãn Tinh sẽ không nói ra lời hay ho.

“Cái gì gọi là tính hay không tính, đứa nhỏ ngốc nhà cháu! Cháu học ở trường mà không rõ gì à?”

Giang Vãn Tinh liếc nhìn Tiết Vân Tiệm, bình thản nói: “Có lẽ là, bạn tình của Tiết Vân Tiệm nhắn tin với cháu, dụ dỗ cháu nhìn hai người này làʍ t̠ìиɦ. Lúc cháu đến nơi, đối phương còn đang ngậm cái đó của Tiết Vân Tiệm, thậm chí Tiết Vân Tiệm còn mời cháu vào tham gia.” Giang Vãn Tinh nhìn mẹ Tiết Vân Tiệm, thấy hơi nghi ngờ nên nghiêng đầu hỏi: “Bác gái ơi, như vậy có được coi là hòa thuận không ạ?”

Nụ cười giả tạo trên mặt bố mẹ Tiết Vân Tiệm gần như tan biến ngay lập tức.

Họ vô thức liếc nhìn những người hầu xung quanh.

Bố Tiết Vân Tiệm tức giận đập mạnh tay xuống bàn: “Con trai tôi là người thế nào, chẳng lẽ tôi lại không rõ? Làm sao có thể làm ra chuyện nhơ nhuốc như vậy! Với tư cách là vị hôn thê của Vân Tiệm, cậu không quan tâm Vân Tiệm thì thôi, vậy mà còn đi khắp nơi tung tin đồn bịa đặt hãm hại Vân Tiệm. Đây là giáo dưỡng của cậu à?”

Giang Vãn Tinh sớm biết rõ bọn họ sẽ không thừa nhận, cũng không nói nhiều thẳng tay mở video đã quay và âm lượng to nhất.

Tiếng âm thanh bẩn thỉu ố uế trong nháy mắt truyền ra từ điện thoại, vang vọng khắp biệt thự.

Sắc mặt của ba người lập tức thay đổi, cùng nhau lao tới giành điện thoại.

Mẹ Tiết Vân Tiệm nhanh chóng xóa video, dùng hết cả sự dạy dỗ của đời người mới không xông qua xé nát mặt Giang Vãn Tinh: “Mày… Thậm chí cả chuyện này mà mày cũng phải ghi âm lại, đồ không biết xấu hổ!”

Giang Vãn Tinh nói với mẹ Tiết Vân Tiệm trước: “Cháu còn một bản sao lưu trên máy tính.” Sau đó, cậu quay sang nhìn bố Tiết Vân Tiệm, từng câu từng chữ trả lại lời nói của bố Tiết Vân Tiệm: “Con trai ông là người như thế nào? Chẳng lẽ ông là bố anh ta mà lại không rõ?”

Ba người: “...”