Chương 2

Trong nháy mắt khi Giang Vãn Tinh bước vào lớp học, cả lớp im lặng trong một giây. Sau đó tiếng nói chuyện trong lớp học nhỏ đi rất nhiều nhưng có không ít người chỉ trỏ về hướng cậu.

Sắc mặt Giang Vãn Tinh không thay đổi đi đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thì bạn cùng phòng Hạ Thời Vũ lập tức kéo cậu lại và chia sẻ dưa mới mẻ mà cậu ta vừa thu thập được.

Để nói một cách tế nhị, vị hôn phu cặn bã của cậu đã bị một Alpha cấp 3S không rõ danh tính công kích.

Nói thẳng là, Tiết Vân Tiệm bị đánh.

Lý do xác định do Alpha 3S ra tay, đương nhiên là bởi vì Tiết Vân Tiệm là 2S. Người có thể áp chế được Tiết Vân Tiệm đến mức không có sức phản kháng, ngoài Alpha 3S ra thì chỉ có Enigma mới làm được.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ, chưa từng có ai nghe nói có Enigma tổn tại trong trường học của bọn họ nên mặc định đó là Alpha rồi.

Hạ Thời Vũ hào hứng thao thao bất tuyệt một hồi lâu, quay đầu lại thì thấy Giang Vãn Tinh chẳng có chút phản ứng nào liền thất vọng bĩu môi: “Sao cậu không hề cảm thấy ngạc nhiên vậy?”

Giang Vãn Tinh: “Bởi vì lúc đó tôi cũng ở đó.”

Hạ Thời Vũ: “Hả?”

Giang Vãn Tinh liền kể lại chuyện Tiết Vân Tiệm lúc bắn pháo hoa còn muốn tiện tay cưỡиɠ ɧϊếp mình nhưng kết quả lại bị một Alpha 3S tốt bụng đi ngang qua đè bẹp.

Dù sao đi nữa, Phó Lâm Uyên cũng coi như đã giúp cậu một việc lớn. Tuy cậu không biết tại sao Phó Lâm Uyên lại muốn che giấu giới tính của mình nhưng đối phương đã muốn giấu diếm, cậu cũng không thể vô duyên vô cớ mà bóc mẽ người ta.

Hạ Thời Vũ nghe đến trợn mắt há hốc mồm, đầu tiên là biểu đạt sự thán phục của mình đối với sự dũng cảm của Giang Vãn Tinh khi dám tiêm thuốc ức chế vào cổ, sau đó mới thể hiện sự chán ghét với Tiết Vân Tiệm.

Nhưng mà tính cách của Hạ Thời Vũ yếu đuối, không biết chửi người mà chỉ lặp đi lặp lại: “Hắn quá xấu xa, sao hắn ta có thể xấu xa như vậy? Hắn ta xấu xa đến cực điểm!”

Giang Vãn Tinh yêu thương xoa đầu Hạ Thời Vũ, khẽ cong môi: "Ngoan, học theo tôi. Tiết Vân Tiệm là đồ khốn rẻ tiền, pheromone có mùi thối nồng nặc như phân chua lên men từ cống thoát nước, sớm muộn gì cũng bị người ta đυ. nát, sau đó bị chó đυ..”

Hạ Thời Vũ ngây ngốc nhìn chằm chằm nụ cười trên môi Giang Vãn Tinh, há miệng định nói: “Tiết Vân Tiệm… đồ…. đồ…”

Nhưng chỉ mới thốt ra một chữ, Hạ Thời Vũ đã đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ và không thể tiếp tục nói được nữa.

Giang Vãn Tinh đã thưởng thức đủ bộ dạng lo lắng đến mức đỏ mặt của nhóc đáng yêu mềm mại, cũng không muốn làm khó cậu ta nữa. Sắc mặt của cậu vẫn không thay đổi, nhàn nhạt véo má Hạ Thời Vũ thành đủ hình dạng: “Được rồi, không biết thì không nên nói. Chửi xấu xa cũng rất tốt, đúng là rất xấu xa.”

“Tôi đâu có chửi như vậy…” Nhóc đáng yêu nhỏ giọng phản bác, mặt càng đỏ, càng thêm đáng yêu.

...

Đến lúc tan tiết, Giang Vãn Tinh muốn uống nước, kết quả là sau khi lấy bình nước ra khỏi cặp sách thì cậu nhạy bén phát hiện bình nước của mình đã bị động tay động chân.

Hạ Thời Vũ thấy Giang Vãn Tinh không nhúc nhích, tiến lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”. Cậu ta nhìn vào bình nước trong tay Giang Vãn Tinh: “Nước này có vấn đề gì à?”

“Chắc chắn là có.” Giang Vãn Tinh nói: “Mức độ nắp chai được vặn chặt không phải là sức lực mà tôi thường dùng.”

Hạ Thời Vũ trố mắt đứng nhìn: “... Cái này mà cậu cũng có thể phát hiện được?”

Đôi khi cậu ta thực sự nghi ngờ, Giang Vãn Tinh có phải là người máy không.

“Tóm lại, nước này không thể uống được, tôi ra ngoài mua chai nước.”

Chai nước này tạm thời không thể vứt đi, sau này không chừng có thể dùng làm vật chứng.

Giang Vãn Tinh cất bình nước đi, sau đó đến máy bán hàng tự động ở sảnh tòa nhà giảng dạy mua một chai mới.

Khi đi qua hành lang, một nhóm người cãi nhau ầm ĩ đi ngang qua từ đằng sau.

Giang Vãn Tinh nghiêng người sang một bên, muốn tránh đám người kia nhưng không ngờ lại có một lực mạnh đột nhiên đâm vào lưng cậu, sau đó cậu có cảm giác ai đó đã ấn thật mạnh vào gáy mình.

Một cảm giác mãnh liệt như bị kim châm truyền qua tuyến thể của cậu, lan rộng đến đại não khiến cả nhãn cầu như bị xuyên thủng, đau đớn dữ dội nhói lên một cái.

Cảm giác đau đơn chỉ xảy ra ngắn ngủn thoáng qua, tan biến ngay lập tức như không hề xuất hiện khiến mọi thứ vừa rồi như ảo giác.

Giang Vãn Tinh lập tức quay đầu lại nhưng nhóm người cãi nhau ầm ĩ đã sớm rời khỏi đó, căn bản không thể tìm ra là ai đã làm.

Giang Vãn Tinh cầm chai nước trở về lớp học, rõ ràng cậu không có biểu hiện gì nhưng Hạ Thời Vũ vẫn lập tức nhận ra điều bất thường, hỏi: “Vãn Tinh, cậu khỏe chứ? Có phải cơ thể không thoải mái không?”

Giang Vãn Tinh nhìn Hạ Thời Vũ, lông mày hơi giãn ra, lắc đầu nói: “Tạm thời không có việc gì nhưng mới nãy có người chạm vào tuyến thể của tôi, tôi hơi lo nên định sau khi tan học sẽ đến bệnh viện khám thử.”

Hạ Thời Vũ nắm chặt tay cậu: “Được, tôi sẽ đi chung với cậu.”