Chương 1

Khi Giang Vãn Tinh đến nơi, Omega xinh đẹp kia đang dùng miệng ngậm lấy thứ kia nhiệt tình giúp cho vị hôn phu của cậu được thoải mái.

Vị hôn phu thì nghiêng đầu, đưa lưng quay về phía cậu.

Từ góc nhìn của Giang Vãn Tinh, cậu có thể thấy rõ ràng đôi mắt omega đang nhìn về phía mình đầy khıêυ khí©h, khóe mắt đỏ bừng vì nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, miệng nhỏ hé ra, bờ môi đỏ mọng như nụ chín, háo hức muốn được nở ra.

Bình thường mà nói, bất cứ ai nhìn thấy vị hôn phu của mình đang cắm sừng đều sẽ không thờ ơ, tuy nhiên, vẻ mặt Giang Vãn Tinh lại vô cảm, trong lòng cũng không hề xao xuyến, thậm chí còn bình tĩnh lấy điện thoại di động ra ghi lại sự việc làm bằng chứng.

Omega dường như cũng không biết xấu hổ, cố ý dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Giang Vãn Tinh, hy vọng có thể thu hút sự chú ý vị hôn phu của cậu, chính là Tiết Vân Tiệm.

Thực tế, hành động gây chú ý của Omega này thực sự không cần thiết, Tiết Vân Tiệm là Alpha cấp S, giác quan vô cùng nhạy bén, cho dù là đang làm loại chuyện này, thì hắn ta vẫn rất cảnh giác với môi trường xung quanh.

Tiết Vân Tiệm quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Giang Vãn Tinh, quả nhiên hắn ta không hề ngạc nhiên chút nào, trái lại, còn cười khinh thường, không những không dừng lại mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.

“Thì ra là em, em đứng bất động như thế làm gì, qua đây chơi cùng đi?”

Giang Vãn Tinh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, cất điện thoại di động, lạnh lùng bỏ lại một câu “kinh tởm” rồi quay người rời đi.

Ngọn lửa giận trong lòng Tiết Vân Tiệm bốc lên.

Omega này là do gia đình hắn tìm cho hắn, tỷ lệ hợp đôi của pheromone là 100%, ở thời đại của họ nó được gọi là định mệnh.

Ngoại hình và dáng người của đối phương đều thuộc hàng cực phẩm, pheromone cũng là cấp S, ngoài xuất thân kém cỏi, những khía cạnh khác của cậu cũng không quá tệ, có thể đứng cạnh Alpha cấp S như hắn cũng không đến nỗi nào.

Vì là do định mệnh, nên những đứa con mà họ nuôi dưỡng cũng được định sẵn là Alpha hoặc Omega cấp S. Nếu họ có thể sinh thêm một vài đứa nữa thì việc sinh ra những Enigma siêu cấp S cũng không phải là không thể.

Nhưng mà hắn ta đã nhiều lần nhường bộ với cậu, vậy mà cho tới bây giờ đối phương ngay cả một ánh nhìn cũng không muốn cho hắn.

Tiết Vân Tiệm thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Giang Vãn Tinh.

Cậu thờ ơ nhìn mọi thứ từ trên cao xuống, như thể cả thế giới không thể lọt vào mắt cậu.

Rõ ràng chỉ là một Omega.

Rõ ràng chỉ là cỗ máy sinh sản của Alpha.

Tại sao cậu ta lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn ta?

Tiết Vân Tiệm đẩy Omega vẫn đang quỳ trước mặt mình ra, nhìn bóng lưng của Giang Vãn Tinh, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Đứng lại.”

Bước chân của Giang Vãn Tinh vẫn không hề dừng.

Cơn tức giận trong l*иg ngực Tiết Vân Tiệm lập tức đốt cháy lý trí của hắn ta, hắn cười khẩy, giây tiếp theo, pheromone áp đảo lao về phía Giang Vãn Tinh như một ngọn lửa.

Đầu óc Giang Vãn Tinh nhất thời trở nên trống rỗng, mùi hương tin tức tố cực kỳ hung hãn đó xâm nhập vào da thịt cậu một cách tàn nhẫn như những lưỡi dao sắc bén, cảm giác như phải chịu ngàn vết cắt thành từng mảnh.

Tuy nhiên, rõ ràng cậu đang rất đau, nhưng đôi chân lại vô thức trở nên mềm nhũn yếu ớt, thậm chí còn mất kiểm soát ngay tại chỗ.

Đây chính là định mệnh, dù trong lòng có chán ghét đến đâu thì cơ thể vẫn sẽ đáp lại một cách thành thật.

Omega xinh đẹp kia đã sớm ngã quỵ, dùng hết sức bò đến dưới chân Tiết Vân Tiệm, dùng cánh tay trắng nõn gầy gò ôm lấy chân hắn, cọ đôi má mềm mại của cậu ta lên đũng quần của Tiết Vân Tiệm, khao khát Tiết Vân Tiệm có thể đánh dấu mình.

Giang Vãn Tinh chỉ bình tĩnh lấy thuốc ức chế mang theo bên người ra, xé ra, nhắm vào tuyến thể sau gáy rồi đâm thẳng vào không chút do dự.

Một cơn đau thấu tim ập đến, như bị một con dao sắc nhọn đâm vào cổ, lắc lư dữ dội, da đầu của Giang Vãn Tinh tê dại vì tác dụng mạnh của thuốc, da thịt toàn thân run rẩy.

Thuốc ức chế thường được tiêm vào cơ thể từ cánh tay, sau đó theo đường máu di chuyển khắp cơ thể, khi tiêm trực tiếp vào tuyến thể, tác dụng thuốc rất mạnh, người bình thường không thể chịu đựng được, nhưng tác dụng cũng rất hiệu quả, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể, dòng máu và thứ thuốc ấy cùng nhau truyền đi khắp toàn thân, ngay lập tức nhiệt độ trong cơ thể cũng thấp hơn.

Không biết có phải Giang Vãn Tinh ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm giác như có một ánh mắt cách đó không xa đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu nhìn sang đó không thấy gì nhưng vẫn kiên trì nhìn chằm chằm vào nơi đó, sau một lúc lại tiêm những giọt thuốc ức chế cuối cùng vào cơ thể.

Từ đầu tới cuối đôi mắt của Giang Vãn Tinh vẫn luôn duy trì tỉnh táo bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn với thân thể nóng rực và đuôi mắt đỏ bừng của cậu.

Tiết Vân Tiệm nhìn thấy cảnh này hai mắt cay xè, biểu cảm trên mặt có chút dữ tợn, nhếch miệng nói: “Ồ, em mang theo thuốc ức chế là đang lo lắng bất cứ lúc nào sẽ phát tình sao? Omega chính là một con điếm phóng đãng, muốn phát tính thì liền phát, còn giả vờ tiêm thuốc ức chế cho mình làm gì, cảm thấy mùi hương tôi cho em là chưa đủ sao? Hử? Xem lần này em có chịu được không!”

Tiết Vân Tiệm nói xong liền phát ra đòn tấn công thứ hai.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một loại tin tức tố cực mạnh khác đột nhiên đè xuống như một ngọn núi khổng lồ, như một viên đạn đại bác nổ tung trong đầu hắn.

La lớn một tiếng, Tiết Vân Tiệm hai mắt trở nên xám xịt, hai chân khụy xuống ôm đầu thống khổ.

Loại tin tức tố này trấn áp Tiết Vân Tiệm, nhưng lại cẩn thận tránh Giang Vãn Tinh.

Giang Vãn Tinh hơi khép mắt lại - là mùi hỗn hợp giữa xạ hương và da thuộc. Cậu lại nhìn về hướng đó một lần nữa nhưng vẫn không thấy gì.

Cậu im lặng nhìn đi chỗ khác, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã đến giờ về lớp, cậu thản nhiên chuyển sang phần mềm trò chuyện, tin nhắn trên cùng là tin nhắn của Omega đã dụ cậu đến đây.

Loại trò ghen tị nhỏ nhặt giữa các Omega này thực sự rất nhàm chán.

Giang Vãn Tinh ném thuốc ức chế đã hết vào mặt Tiết Vân Tiệm và quay người rời đi.

Lúc đi qua một khúc cua, tầm mắt Giang Vãn Tinh bất ngờ nhìn về phía ban công nhỏ ở một góc rất khó thấy trên đỉnh đầu, nhìn thẳng vào mắt Phó Lâm Uyên.

Phó Lâm Uyên giật mình trong giây lát, không ngờ mình sẽ bị Giang Vãn Tinh phát hiện, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, từ ban công nhỏ nhảy xuống trước mặt cậu.

Phó Lâm Uyên rất cao và khỏe hơn nhiều so với Alpha thuộc top đầu.

Ngược lại, Giang Vãn Tinh, với tư cách là một Omega hàng đầu, có dáng người nhỏ nhắn và thanh tú điển hình nhất của Omega.

Phó Lâm Uyên đứng trước mặt Giang Vãn Tinh, giống như một ngọn núi cao chót vót và hùng vĩ, đột nhiên chặn tất cả ánh sáng trước mặt Giang Vãn Tinh.

Khi đến gần hơn, mùi hương tin tức tố từ việc vừa nãy ám trên người Giang Vãn Tinh càng nồng hơn.

Phó Lâm Uyên quang minh chính đại cúi người ngửi ngửi, là hỗn hợp giữa nho đen chua ngọt và hạt tiêu hồng cay nồng, hắn hơi nhướng mày: “Tin tức tố của cậu thật... kí©h thí©ɧ.”

Giang Vãn Tinh rất lạnh lùng: “Anh có biết hành vi của mình là đang quấy rối tìиɧ ɖu͙© không?”

Phó Lâm Uyên mỉm cười, cúi đầu, nhìn tiểu người máy nhỏ xinh đẹp vô cảm trước mặt, cười nói: “Cậu rất lợi hại, tôi chưa từng thấy một Omega nào có thể thoát khỏi Định Mệnh của Alpha cả.”

Giang Vãn Tinh thanh âm rất nghiêm túc: “Tiêm vào cổ, sẽ thấy hiệu quả nhanh hơn đấy.”

Phó Lâm Uyên chớp mắt.

Ý hắn là hắn chưa bao giờ thấy một Omega nào khi được Alpha định mệnh của mình dẫn dụ để phát tình, mà có thể tự nhiên tiêm thuốc ức chế cho mình một cách bình tĩnh như vậy, chưa kể còn đâm rất mạnh vào cổ, nhưng hắn chỉ cười mà không giải thích gì.

Giang Vãn Tinh đột nhiên nói: “Cảm ơn.”

Nụ cười của Phó Lâm Uyên cứng lại trong giây lát, rồi hắn hỏi với nét mặt vẫn không thay đổi: “Cảm ơn vì điều gì?”

Giang Vãn Tinh nhìn vào mắt hắn và nói lại tất cả chuyện vừa mới xảy ra: “Cảm ơn anh đã thả pheromone cấp 3S hoặc là siêu cấp S mà chỉ Enigma mới có giúp tôi trấn áp Tiết Vân Tiệm, có điều tôi càng thiên về là Enigma siêu cấp S hơn, bởi vì Alpha không thể che giấu mùi pheromone của mình, nhưng Enigma thì lại có thể.”

Nói ba câu đã bị người ta vạch trần, nụ cười trên mặt Phó Lâm Uyên gần như đơ lại: “Cậu có phải hiểu lầm gì không? Người vừa rồi giúp cậu không phải tôi, tôi là Beta, không có pheromone.”

Đáng tiếc những lời này của hắn lại đáp trả lại lời vừa rồi của Giang Vãn Tinh, có vẻ yếu ớt như thế.

Giang Vãn Tinh: “À, anh nói sao thì vậy đi.” Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Pheromone của anh khá thú vị, xạ hương và da thuộc rất mạnh.”

“...” Phó Lâm Uyên liếʍ răng nanh, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng lời nói lại như đang nghiến răng nghiến lợi, “Cậu cũng khá thú vị đấy. Chính mắt nhìn thấy vị hôn phu của mình lên giường với người khác nhưng lại không có phản ứng gì.”

Giang Vãn Tinh liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Anh thú vị không kém. Núp trong góc xem người khác lăn giường lâu như vậy cũng không có chút phản ứng nào cả.”

Phó Lâm Uyên suýt thì gãy răng, lần đầu tiên hắn biết mỹ nhân vô cảm trước mắt lại có một cái miệng nói toàn lời cay độc như vậy.

Hắn nhún vai với vẻ mặt thờ ơ: “Dù sao cũng là phim khiêu da^ʍ miễn phí mà. Không nhìn thấy thì thôi chứ đã thấy rồi thì, coi như rãnh rỗi nghe một chút, đừng nói, tiếng rên của vị hôn phu rẻ mạt kia của cậu cũng tạm.”

Giang Vãn Tinh chậm rãi chớp mắt, lần đầu tiên biết được nam thần học đường nổi tiếng trước mặt này lại lẳиɠ ɭơ như vậy.

Phó Lâm Uyên là nam thần của trường họ, chỉ số IQ cao và khả năng vượt trội, ngoại hình và dáng người đều thuộc hàng cực phẩm, ngoại trừ là B ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Dù vậy, vẫn có vô số Omega không quan tâm đến giới tính, chưa kể số lượng người hâm mộ là Beta.

Có thể tưởng tượng những người trong trường sẽ phát điên thế nào nếu Phó Lâm Uyên thực sự là một A.

Nhưng bây giờ có vẻ... dường như không chỉ là A.

Giang Vãn Tinh: “Vậy anh có cảm giác gì không?”

Phó Lâm Uyên ngừng cười, bắt chước bộ dạng lúc đó của Giang Vãn Tinh, mặt vô cảm nói: “Kinh tởm.”

Sau đó, Phó Lâm Uyên nghe thấy người máy nhỏ xinh đẹp trước mặt khẽ nở nụ cười.

Phó Lâm Uyên cảm thấy mình nghe nhầm, bởi vì ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều nhìn mặt của Giang Vãn Tinh, nhưng vẻ mặt của Giang Vãn Tinh lại không hề thay đổi.

Giang Vãn Tinh: “Kinh tởm thì đừng xem. Loại đó xem không tốt cho sức khỏe đâu.”

Phó Lâm Uyên đột nhiên lại cười: “Vậy cậu có thể giới thiệu cho tôi một vài thứ xem có lợi cho sức khỏe được không?”

Giang Vãn Tinh im lặng hai giây, sau đó trực tiếp đưa địa chỉ trang web cho Phó Lâm Uyên, sau khi tạm biệt Phó Lâm Uyên, cậu quay người rời đi, vừa đi vừa xoa cổ, như thể thuốc ức chế không gây ra nhiều phiền toái cho cậu mà thay vào đó việc đứng nói chuyện với Phó Lâm Uyên một lúc mới khiến cổ cậu đau nhức.

Lần này Phó Lâm Uyên im lặng.

Không phải chứ? Thật hay đùa vậy?

Anh lấy điện thoại di động ra, nhấp vào trang web lúc nãy Giang Vãn Tinh đưa trước khi rời đi, màn hình đầy những bức ảnh sắt nét.

Phó Lâm Uyên mở to mắt, hít sâu, ngả người ra sau, sau đó âm thầm bấm lưu vào bộ sưu tập, vẻ mặt thờ ơ cất điện thoại đi.

Hắn đi về phía trước một đoạn, nghĩ đến vừa rồi cùng Giang Vãn Tinh trò chuyện, cuối cùng không kiềm được mỉm cười.

Người máy nhỏ này thực sự thú vị.

Vậy vừa nãy cậu ấy có cười hay không?

Thực khiến người ta rối rắm, chậc.