Khi đêm khuya tĩnh lặng, trong văn phòng vẫn sáng đèn, nhân viên đứng bên cạnh chờ ký tên, hai đùi đang run lên, không biết nên lên tiếng nói thế nào để nhắc nhở ông chủ đang trăm công ngàn việc.
“Xin lỗi đã để cậu đợi lâu.” Quý Tri Yến xử lý số liệu xong rồi, tay xoa xoa mày, rồi cầm bút lên ký vào vào văn kiện.
Nhân viên thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi, chân như gắn động cơ muốn mau chóng rời khỏi văn phòng.
Lúc này ở bên ngoài, ngoại trừ những nhân viên chủ động tăng ca thì những người khác đều đã về hết, đèn cũng đã tắt.
Lạc Dao ngồi xổm ở cửa, cảm thấy bắt đầu tê lên, đành phải chút chút lại thay đổi tư thế, làm giảm bớt cảm giác đó đi.
Cậu thấy bên trong một người rồi lại một người rời khỏi văn phòng, còn người cậu đợi lại không nhìn thấy, đáng tiếc là cậu không thể tới gần, cậu sẽ bị bảo vệ đuổi đi nếu tới quá gần.
Sáng nay thức dậy trễ nên cậu đi làm muộn, Tiểu Hoa đồng nghiệp của cậu nói cậu biết, người cậu đợi đã xuất hiện vào sáng nay, nhưng cậu đã bỏ lỡ.
Lạc Dao tức giận, thầm nhắc nhở bản thân lần sau không được ngủ trễ như vậy nữa.
Tuy rằng đã vào xuân, nhưng ban đêm gió thổi qua người vẫn rất lạnh, hơn nữa cậu chỉ mặc một chiếc áo lông dệt kim mỏng, không có hiệu quả giữ ấm, cho nên cậu chỉ có thể run bần bật trong gió lạnh.
“Anh trai, ông chủ của anh khi nào mới tan làm vậy, sao còn chưa ra nữa.”
Bởi vì Lạc Dao thật sự không chờ đợi nỗi nữa, cậu đi tới gần bảo vệ, ý định muốn cùng người đàn ông nhìn cực kỳ khỏe mạnh này nói chuyện đôi câu.
Lần đầu tiên bảo vệ gặp người khó chơi tới vậy, mỗi ngày cậu đều nói, nhưng không nói có chuyện gì, đêm nay đã ngồi ở chỗ này hơn ba tiếng rồi, vẫn không chịu rời đi, thật sự có nghị lực kinh người mà.
“Tôi thấy cậu còn trẻ như vậy, rốt cuộc cậu và ông chủ tôi có thù oán gì vậy, mỗi ngày cậu đều tới đây đợi vậy.”
Sau khi bảo vệ hỏi xong, nhìn thấy thanh niên cúi đầu không lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, sợ là gặp phải một tên ngốc rồi.
Đang do dự có nên đuổi người đi xa một chút không, thì cứu tinh xuất hiện.
Quý Tri Yến từ trong thang máy bước ra ngoài, bảo vệ đi tới nói mọi chuyện cho anh nghe.
“Ông chủ, anh cẩn thận người nọ một chút, người khó chơi như này sợ lại gây ra chuyện gì đó.” bảo vệ tận chức tận trách dặn dò.
“Không sao.”
Quý Tri Yến đi ra ngoài, nhìn thấy một người đang ôm đầu gối ngồi ở bậc thang, tối nay có gió lớn, người nọ lại mặc quần áo mỏng manh.
Lạc Dao nghe tiếng vang ở sau lưng, nhanh chóng xoay người lại, nhìn thoáng qua, đối diện với đôi mắt lạnh như băng.
Hôm nay Quý Tri Yến mặc tây trang màu đen, trên mặt đeo kính gọng vàng kim loại, cảm giác đặc biệt cấm dục, chỉ đứng ở nơi đó thôi đã làm Lạc Dao ngây người nhìn chằm chằm.
Lúc trước đã chuẩn bị xong lý do thoái thác bây giờ nhìn thấy người thật lại hoàn toàn quên mất, cảm giác tủi thân và tình cảm sinh ra.
Quý Tri Yến cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt và ánh mắt đáng thương của người ngồi dưới đất.
Người trước mắt có mái tóc hơi xoăn, tóc mái dài hơn một chút, làn da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo, đơn thuần, khi sửng sốt có chút ngây ngốc, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, không khỏi làm người ta liên tưởng tới vòng eo nhỏ nhắn kia, nhìn dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Lạc Dao nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cuối cùng cũng nhớ tới kế hoạch và hành động lúc đầu của mình, cậu chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, sau đó xoay người giả vờ như té ngã.
Thấy Quý Tri Yến không nhúc nhích, trong lòng thầm mắng tên đàn ông chó chết, quả thật rất lạnh lùng, nhưng cậu nhanh chóng bước vài bước, chủ động ngã vào l*иg ngực của đối phương, đầu tựa vào ngực đối phương, cố gắng học theo những bộ phim truyền hình, giả vờ làm con chim nhỏ nép vào lòng ngực của anh.
Chờ đến khi cậu đứng thẳng người lên, cậu mới nhận ra chồng của mình rất cao, đoán chừng cao hơn cậu một cái đầu.
“Ông xã, em tìm anh rất vất vả, em đợi anh lâu lắm rồi.” Lạc Dao khàn giọng nói.