Chương 4

“Bản đồ google đang định hướng cho anh, toàn bộ hành trình là 11 km, dự tính mất khoảng 28 phút.”

Giọng nữ khuôn mẫu vang lên trong căn phòng yên tĩnh vì lạc hạ vô tình chạm phải, khiến cậu giật mình.

Cậu hoảng loạn mở khoá màn hình sau đó bấm tạm dùng, cảm giác chột dạ xóa bỏ ứng dụng.

Khi tra xét trên mạng một lúc, cậu mới biết được nơi cậu thuê rất gần công ty của Quý Tri Yến, vì vậy cậu định tìm đường đi, sau khi tới cửa sẽ đợi người ra rồi yêu cầu lời giải thích.

Lạc Dao cảm giác có chút khẩn trương, nghĩ nếu lúc này có Kiều Tùy ở đây thì tốt rồi, có người cùng cậu chửi bậy.

Cứ như vậy, cậu đấu tranh suốt một đêm, cuối cùng tới tờ mờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Lạc Dao cố tình mặc một chiếc hoodie màu trắng đơn điệu, đầu đội một chiếc mũ ngư dân không biết mua từ bao giờ, khi ra ngoài thuận tay cầm theo khẩu trang.

Dọc đường đi cậu đều cố gắng sắp xếp ngôn ngữ lại, nghĩ cách khiến chồng cậu hồi tâm chuyển ý, muốn tiếp nhận cậu một lần nữa.

Dù sao thì cậu nhớ hình như có nhiệm vụ gì đó cần cậu hoàn thành, đoán chừng nhiệm vụ đó là làm lành với Quý Tri Yến.

Lúc 6 -7h là thời gian cao điểm với người đi làm, trước cửa hàng bán đồ ăn sáng một hàng dài đang xếp hàng, mỗi người đều vội vàng, đi vài bước lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình.

Học sinh chạy xe đạp ở bên đường, vừa chạy vừa gào thét, gió thổi qua mang theo mùi hương bồ kết bay xa.

Lạc Dao cầm bánh bao thơm mùi sữa trong tay, cậu không biết nên ăn thế nào, sau khi phết lên lớp mật ong, chiếc bánh nhìn cực kỳ hấp dẫn, làm tăng cảm giác thèm ăn của cậu lên.

Nghe Kiều Tùy nói cậu có một chiếc xe hơi, nhưng cậu tự lái tới Dạ Thành, bây giờ đã bị hư rồi.

Nhưng mà cho dù có cậu cũng không chạy, lần này may là đường đi không xa, cậu có thể chọn đi bộ hay đi phương tiện công cộng.

Bởi vì trên baidu nói ông chủ đều 8 giờ mới đi tới công ty làm, Lạc Dao cảm thấy lúc này vẫn còn sớm, cho nên cậu đi dạo một vòng khu thương mại lớn nhất thành phố.

Đến khi đi ra, trên người cậu đã có nhiều thêm mấy túi đồ, tuy rằng bề ngoài không to cũng không có hoa văn gì nhưng món nào cũng là hàng tốt.

Sau khi mua sắm xong, Lạc Dao đi tới ATM, cậu dự định rút hết số tiền phí chia tay ra, hôm nay nếu gặp được đối phương sẽ trả lại.

Hôm nay rất may mắn, vừa tới trạm xe bus, đã có xe, lại còn có chỗ ngồi, khi xuống xe chỉ còn hai ba phút nữa là 8 giờ, cậu tới công ty đúng 8 giờ.

Chỉ tiếc là cậu không vui vẻ được bao lâu, đã bị một nhân viên lễ tân xinh đẹp đuổi đi.

“Chào anh, xin hỏi có hẹn trước không?”

“Không có.”

“Thật xin lỗi...”

Nhân viên lễ tân rất kiên nhẫn giải thích cho cậu một tràng, nhưng Lạc Dao lại chẳng nghe vào, vì không muốn quấy rầy công việc của người khác, cậu đành nhanh chóng rời đi.

Cậu không thể nói mình chính là người vợ bị phụ lòng kia, tới đây tìm chồng mình, như vậy sẽ bôi đen hình tượng của Quý Tri Yến trong mắt nhân viên của anh ta.

Lúc tới có bao nhiêu hưng phấn thì lúc trở về cậu khổ sở bấy nhiêu, mãi cho tới khi sau một tuần liên tục gặp trở ngại, cuối cùng Lạc Dao không chịu nổi việc chạy hai nơi nữa.

Cậu dứt khoát làm việc ở tiệm cà phê bên cạnh công ty anh, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn người ra vào cửa công ty, mỗi khi có người công ty gọi cơm, cậu đều là người đầu tiên đứng ra hỗ trợ.