Chương 16: Giấc mộng của Du Ngộ (Hết)

Hắc Trà thấp thỏm vặn chìa khóa, ‘cạch’ một tiếng, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Cửa lớn biệt thự lại mở rộng, sương mù dày đặc ngoài cửa đã tan hết, ánh trăng nhàn nhạt chiếu khắp sân.

Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc...

Cùng lúc đó, nhiệt độ phòng nhanh chóng tăng cao, lão Vu đỡ Trình Húc đang nằm trên sô pha dậy, nói: “Mau chạy ra khỏi đây, cảnh trong mộng không còn giữ được lâu nữa đâu.”

Tất cả chạy khỏi nhà, Hắc Trà định quay lại dẫn đường Trì Nam, lại thấy lão Vu đang giúp đỡ cậu.

“Trì Nam, hỏi cậu chuyện này, do tôi tò mò thôi, nếu cậu không muốn thì có thể không trả lời.” Lão Vu tỏ vẻ không để ý, nhàn nhạt hỏi.

Trì Nam cũng dứt khoát: “Anh hỏi đi.”

“Cậu với tiểu thiếu gia có quan hệ gì? Hai người có quen biết ở ngoài đời thật à?” Lão Vu khó hiểu liếc Trì Nam một cái.

Trì Nam trầm mặc một lát, nghiêng đầu nói: “Có thể là do đồng bệnh tương liên.”

Vừa nói cậu vừa chỉ đôi mắt của mình.

Lão Vu sửng sốt, chợt nhún vai cười: “Được rồi, tôi tin cậu, chúc cậu sớm khôi phục thị lực.”

“Cảm ơn anh.”

Ngay lúc mọi người ra khỏi biệt thự, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ‘rầm’ lớn, biệt thự bỗng nhiên bốc cháy, ánh lửa cao tận trời, ngọn lửa đỏ tươi lay động trong gió đêm. Dù Trì Nam bị mù, cậu cũng cảm thấy rõ ràng song nhiệt dâng trào mãnh liệt.

“Trời ơi... Nếu chúng ta không chạy ra kíp thì chắc đã bị thiêu sống rồi... “ Nghĩ đến liền thấy sợ, Hắc Trà lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Trì Nam: “Thâtj may cậu phản ứng nhanh, nếu không đêm nay tất cả chúng ta đều sẽ bị chôn tại đây.”

Trì Nam không nói chuyện, dù cậu không nhìn thấy gì nhưng lại hướng mặt về phía biệt thự đang bị ngọn lửa cắn nuốt, sườn mặt mơ hồ trong ánh lửa.

“Trì Nam?” Hắc Trà nhìn cậu một cách kì lạ, nghi hoặc gọi: “Đi thôi, hình như phía trước có cửa ra.”

Trì Nam vẫn không nhúc nhích, quả quyết nói: “Anh đi trước đi, tôi về biệt thự một chuyến.”

“Cái gì cơ?” Hắc Trà ngẩn ra, không tin được lời mình vừa nghe.

Trì Nam: “Mọi người đi trước đi.”

“Không phải... Cậu điên à? Vất vả lắm mới thoát được, biệt thự còn đang cháy, cậu quay lại làm gì?” Hắc Trà kinh ngạc nhìn Trì Nam, mặc kệ Trì Nam không thích bị đυ.ng chạm, nắm lấy tay áo kéo Trì Nam ra ngoài.

Trì Nam vùng khỏi tay hắn: “Tôi còn đồ quan trọng chưa lấy... “

Dừng một chút lại bổ sung thêm: “Cũng chưa kiếm hết điểm hảo cảm.”

“Tôi thấy cậu không tỉnh táo đấy, có gì còn quan trọng hơn mạng sống nữa, độ hảo cảm về sau kiếm cũng được, hiện tại cậu đang đùa gì vậy!?” Hắc Trà vội đến hét lên.

Trì Nam vừa định giải thích, lão Vu kịp thời kéo hắn lại: “Tiểu streamer, ở thế giới ác mộng, không nên can thiệp vào quyết định của người khác.”

Hắc Trà khó hiểu: “Nhưng mà cậu ấy muốn đi tìm chết.”

“Nguy hiểm càng cao phần thưởng càng nhiều, hơn nữa người tạo mộng sẽ không tạo ra tử cục hoàn toàn đâu.” Lão Vu giải thích: “Cậu nên tôn trọng lựa chọn cá nhân của mỗi người.”

Nói rồi hắn vỗ vai Trì Nam: “Cậu muốn quay lại thì đi đi, tôi sẽ khuyên Hắc Trà.”

Trì Nam gật đầu, chống gậy dò đường đi về phía trước.

“Trì Nam!” Hắc Trà lại kêu một tiếng: “Cậu có muốn tôi đi cùng... “

Trì Nam hơi dừng chân, nhẹ giọng nói: “Không cần, tôi sẽ quay lại nhanh thôi, chờ tôi bên ngoài.”

Nói rồi cậu lại đi tiếp về hướng biệt thự đang cháy to.

Hiện tại là 12:07, cách 12:20 mười ba phút nữa...

Năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao Tiểu Du Ngộ lại chết? Cậu chiếm đoạt thân thể hắn như thế nào...?”

....Đến cùng có phải do cậu hại chết hắn không?

Nhiều năm qua, Trì Nam vẫn luôn lo lắng về chuyện này, cũng vẫn luôn tìm cách biết được chân tướng.

Hiện giờ chân tướng đều đang ở trong căn phòng rực lửa, chỉ có quay lại mới có thể tìm được manh mối.

Trì Nam vừa bước vào biệt thự, một cơn nóng như thiêu đốt bao trùm lấy cậu, làn da luôn khô ráo và mát mẻ của lấm tấm mồ hôi, hai má cũng ửng hồng.

[Người du mộng ‘Trì Nam’ lại tiến vào khu vực trung tâm ác mộng, khu vực này sẽ sụp đổ sau mười ba phút nữa, mong Trì Nam nhanh chóng rời đi.]

[Do khu vực trung tâm bị hư hại nghiêm trọng do hỏa hoạn, hệ thống đã quyết phá lệ kích hoạt hệ thống điều hướng bằng giọng nói cho người du mộng không tiện hành động.]

[Người tạo mộng đánh giá ngọn lửa quá dữ dội và xác suất sống sót quá thấp. Hệ thống đã mở dịch vụ làm mát cục bộ cho người du mộng, tự động trừ 5 điểm hảo cảm.]

[Người du mộng ‘Trì Nam’ hiện có độ hảo cảm là -5.]

Trì Nam hơi bất ngờ, hệ thống sao đột nhiên lại có tình người như vậy.

“Cảm ơn, xin giúp tôi vạch ra đường đến phòng ngủ tầng hai của Du Ngộ.”

[Đường đã vạch ra, xin hãy đi theo tuyến đường của hệ thống, hạ thấp xác suất tử vong, giúp người tạo mộng hoàn thành tâm nguyện.]

Giúp người tạo mộng hoàn thành tâm nguyện?

Vậy là người tạo mộng cũng mong chờ cậu quay lại, thế nên mới nhân đạo cung cấp dịch vụ giọng nói và hạ nhiệt.

Nguyên nhân không quan trọng, kết quả có lợi cho cậu là được rồi.

Tiếng lửa cháy vang không ngừng. Qua đó, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc truyền đến từ trong phòng ngủ của Tiểu Du Ngộ.

Giai điệu thật đẹp và thánh khiết, lại thấm đẫm một nỗi u ám khôn tả đánh vào phần đen tối nhất của tâm hồn.

Trì Nam đẩy cửa phòng ngủ Du Ngộ, tiếng nhạc dừng lại.

“Anh trai, em đang đợi anh.” Tiểu Du Ngộ ngây thơ cười như một thiên thần, “Tuy rằng em cũng không chắc chắn anh sẽ thật sự quay lại.”

Trì Nam vươn tay về phía hắn: “Đi thôi, nơi này sẽ sụp đổ nhanh thôi.”

Tiểu Du Ngộ không nắm tay cậu, hỏi ngược lại: “Biết bao người du mộng đã tới đây, chỉ có mình anh quay lại đây, cho nên... Có thể cho em biết lý do không?”

Trì Nam nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Không phải kiếm độ hảo cảm là quan trọng nhất trong phó bản ác mộng sao?”

Tiểu Du Ngộ cười: “Anh không phải người đầu tiên ý thức được việc này, nhung là người đầu tiên không muốn sống quay lại.”

“Không những vậy.” Trì Nam cười nhẹ, “Anh còn muốn mang em ra khỏi nhà giam này.”

Cậu lại vươn tay về phía Tiểu Du Ngộ.

Vẻ mặt Tiểu Du Ngộ cứng lại một chút, rồi lại tiếp tục cười giấu mu bàn tay sau người: “Không ai có thể đưa em ra khỏi đây.”

Dừng một chút, hắn cười, nhẹ giọng: “Ít nhất không phải lúc em còn sống.”

“Anh trai, anh là một trong những ác linh được mẹ hiến tế năm đó đúng không? Cuối cùng anh được lợi và chiếm lấy thân thể của em.”

“Anh muốn chữa khỏi mắt để nhìn em, nhìn thấy chính mình à?”

“Nhưng có vẻ anh đã lựa chọn sai rồi.”

Hắn vừa dứt lời, sóng nhiệt tràn tới từ bốn phía, Trì Nam theo bản năng nâng tay che mặt, nhưng hơi nóng hỗn loạn dễ dàng xâm nhập tất cả các giác quan của cậu. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng làn da và ngũ quan của mình bị co lại và biến dạng trong nhiệt độ cao.

Ngay khi ý thức của cậu đang dần mờ đi, làn sóng nhiệt cắt đôi mắt cậu như một con dao sắc nhọn. Quang cảnh đám cháy dần hiện rõ và sức nóng dịu dần...

Trì Nam lấy lại thị giác đã mất từ

lâu, thấy rằng ngọn lửa vẫn đang lan rộng một cách tàn khốc. Cậu đã xuất hiện dưới trạng thái người xem vào đêm Trung Nguyên 11 năm trước.

Giọng nói thúc giục của Bạch Dĩnh Chi vang lên từ dưới tầng: “Thời gian hiến tế sắp đến rồi! Tiểu thiếu gia vẫn chưa thay quần áo xong sao?”

“Phu nhân! Không ổn rồi! Tiểu thiếu gia không ở trong phòng, chỉ có... “ Dì Mai cầm một con thú bông hình người mặc áo ngủ, run bần bật.

Bạch Dĩnh Chi lập tức chạy lên tầng, giật lấy con thú bông, tức giận nói: “Kiểm tra video giám sát, phải tìm thấy nó trong 5 phút, nghi thức hiến tế không thể kéo dài!”

“Nếu không chúng ta đều sẽ chết!” Ngũ quan Bạch Dĩnh Chi vặn vẹo vì tức giận.

Dì Mai nhanh chóng chạy đến phòng điều khiển, Bạch Dĩnh Chi đi dọc hành lang, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào dỗ dành trẻ con: “Du Ngộ, ra đây đi, đừng chơi trốn tìm với mẹ, con biết mẹ thích đứa trẻ ngoan mà.”

“Mẹ biết con rất ngoan, sẽ không đến muộn, cũng sẽ không cố tình trốn đi.”

“Mẹ bảo đảm, hết đêm nay mọi thứ sẽ tốt lên, về sau con không cần chịu khổ, cũng không cần uống thuốc nữa.”

“Du Ngộ, con có nghe thấy mẹ không? Không còn nhiều thời gian đâu.”

Hành lang vẫn im ắng, không có ai đáp lại, Bạch Dĩnh Chi không thể giả vờ dịu dàng nữa, giọng nói trở nên tàn nhẫn dữ tợn: “Mày mau ra đây cho tao! Mày trốn làm gì? Mày biết mày vĩnh viễn trốn không thoát mà!”

“Mày mà không ra, chờ tao tìm được thì sẽ không phải trừng phạt đơn giản đâu.”

Bạch Dĩnh Chi đổi từ giọng nói nhẹ nhàng thành uy hϊếp trần trụi.

Lúc này dì Mai đã kiểm tra xong video giám sát, nói nhỏ vào tai Bạch Dĩnh Chi, vẻ mặt cô tệ hơn, dùng giày cao gót đạp cửa phòng mình ra.

Cô trực tiếp mở tủ quần áo ra, tức giận tát Du Ngộ: “Quả nhiên là mày ở đây!”

“Mẹ giận sao?” Mặt Tiểu Du Ngộ hằn dấu tay đỏ rực, vẫn vô tội ôm chân ngồi trong tủ quần áo của mẹ.

“Mày biết trong phòng tao không có camera đúng không?!” Nói rồi cô lại tát Du Ngộ cái nữa.

Tiểu Du Ngộ vẫn cười ngọt ngào, ngẩng đầu: “Con chỉ muốn làm mẹ bất ngờ.”

Bạch Dĩnh Chi thô bạo kéo hắn ra khỏi tủ quần áo: “Tao không thích đứa trẻ hư, đừng gây rối, hết thời gian rồi, mày có biết đến muộn sẽ gây ra hậu quả gì không?”

Tiểu Du Ngộ bị lôi ra ngoài một cách mạnh bạo, đầu gối bị tủ quần áo làm xước: "Con biết, cả nhà ta sẽ bị ác linh gϊếŧ đúng không ạ?

Bạch Dĩnh Chi cứng người khi chân tướng bị phanh phui. Cô giận dữ nhìn con trai mình, vẻ mặt dữ tợn và khủng khϊếp. "Câm miệng, tế phẩm nên có tự giác của tế phẩm.”

"Mẹ, con yêu mẹ." Tiểu Du Ngộ không những không im lặng mà còn nở nụ cười ngọt ngào như thiên thần. “Vì vậy, con muốn mẹ ở lại với con mãi mãi.”

“Mẹ, mãi mãi.”

Bạch Dĩnh Chi đột nhiên lạnh cả người, kinh hãi nhìn đứa con trai ngây thơ của mình. “Mày… ý mày là gì?”

“Có nghĩa là chúng ta sẽ xuống địa ngục cùng nhau.” Tiểu Du Ngộ giữ chặt tay Bạch Dĩnh Chi, “Đến giờ rôi, không còn kịp nữa đâu.”

Hắn vừa dứt lời thì tế đàn rung chuyển. Bức tường đầy bùa chú nứt nẻ sụp đổ và một ngọn lửa ma quái lan rộng mà không báo trước trong biệt thự!

Bạch Dĩnh Chi sợ tới mức biến sắc. “Dì Mai! Dì Mai! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

"Không thể nào. Rõ ràng vẫn còn năm phút nữa…” Bạch Dĩnh Chi theo bản năng liếc nhìn đồng hồ phòng ngủ đang chỉ 12:15. “Làm sao có thể… mày làm ư?”

Cô ta gắt gao bóp cổ Tiểu Du Ngộ, móng tay sơn đỏ thẫm cứa vào da thịt trắng nõn của đứa trẻ. “Mày đã chỉnh đồng hồ trong nhà?!”

Tiểu Du Ngộ bị bóp cổ dường như không cảm thấy đau, vẫn mỉm cười. “Con đã đánh cắp vài giây của mẹ mỗi ngày… bất tri bất giác… là có thể đưa mẹ đi khỏi thế giới này.”

Bạch Dĩnh Chi phát điên, mắt cô đỏ rực: “Tao sẽ gϊếŧ mày… gϊếŧ mày!”

“Hãy cùng nhau xuống địa ngục. Con yêu mẹ."

Ngọn lửa lan nhanh. Tiểu Du Ngộ nhìn người mẹ sắp gϊếŧ mình và mỉm cười trong khi đôi mắt dần dần mờ đi.

Tế đàn sụp đổ, ngọn lửa biến thành hình dáng của những ác linh. Chúng ngấu nghiến hai mẹ con trong phòng cũng như mọi người trong biệt thự một cách cơ khát và hung ác.

Cuối cùng, Tiểu Du Ngộ chết trong tay của Bạch Dĩnh Chi.

Thi thể hắn nằm trong biển lửa, vô số ác linh vây quanh hắn. Trì Nam đi tới, ác linh hoảng sợ giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng.

Những ác linh trong nhà cũng như Bạch Dĩnh Chi đã biến mất, chỉ còn lại Trì Nam và thi thể của Tiểu Du Ngộ

Cấm kỵ không chạm vào người ngoài của Trì Nam đã giải trừ, cậu cúi xuống và chạm vào chóp mũi của Tiểu Du Ngộ. Có lẽ là do trong phòng nhiệt độ quá cao, da thịt của hắn vẫn mềm mại ấm áp.

Tiểu Du Ngộ đã chết nhưng trên mặt vẫn còn môt nụ cười.

Nước mắt Trì Nam cũng trào ra vì chạm vào Tiểu Du Ngộ, nhiều hơn trước đây rất nhiều.

Cậu vừa định bế thi thể Tiểu Du Ngộ lên, nhưng vừa đυ.ng vào hắn, thế giới quay cuồng, Trì Nam có thể cảm nhận rõ ràng linh hồn của mình đang bị hút vào cơ thể của Tiểu Du Ngộ!

Đây là đêm mà cuộc đời của Tiểu Du Ngộ kết thúc, và cũng là lúc tất cả bắt đầu.

Sau 11 năm, Trì Nam cuối cùng cũng biết được sự thật về cái chết của Du Ngộ