Chương 17: Căn cứ Bình Minh

Sau khi linh hồn nhập vào cơ thể Du Ngộ, Trì Nam lại có một giấc mơ.

Trong mơ tro tàn tan đi, ánh trăng sáng tràn ngập phòng ngủ.

Thời gian quay ngược lại, cậu mơ về thời gian mà cậu vẫn còn ở trong bức tranh.

Tiểu Du Ngộ nhìn bức tranh ‘Cậu bé khóc’ trên tường, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng, giống như đang chia sẻ bí mật: “Anh trai, người đêm qua em thấy trong mơ có phải anh không?”

“Nếu có ngày em được tự do, em có thể đi tìm anh không?”

Trì Nam ở bên trong bức họa đáp lại hắn: “Anh sẽ chờ.”

Tuy rằng cậu biết Tiểu Du Ngộ nhất định không nghe được lời của cậu.

Đây rốt cuộc là ký ức từ bao giờ rồi? Trì Nam không nhớ rõ, thậm chí cũng không nhớ liệu rằng nó có thật sự đã xảy ra không...

“Trì Nam? Cậu tỉnh chưa? Này?”

Giọng nói Hắc Trà vang lên từ rất xa, rồi lại gần, Trì Nam dần tỉnh lại.

Họng cậu khô khốc, như là vướng một tầng khói bụi dày đặc. Cậu vừa định trả lời thì đã bị sặc, Hắc Trà vội đưa nước đến:

“Đây, cậu uống nước trước đi.”

Trì Nam nhận bình nước, một hơi uống hết nửa bình mới ổn hơn, cậu xác nhận mình vẫn còn sống.

‘Ầm, ầm’

Hiện tại bọn họ đang ở trong một toa tàu, tàu đang từ từ tiến về phía trước, không khí tràn ngập mùi sắt thép lạnh.

“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trì Nam nắm chặt bình nước, dựa đầu vào đệm da trên ghế.

“Sau khi cậu tiến vào, cửa lớn đột nhiên khép lại, lửa cháy ngày càng to. Lúc đó tôi rất sợ nhưng không vào được, cậu đúng là không muốn sống... May mà mạng cậu lớn, khoảng 20 phút sau cửa lại mở ra, một người ôm cậu từ trong biển lửa ra, cậu vẫn luôn hôn mê cho đến lúc nãy mới tỉnh.” Hắc Trà vẫn có chút giận, oán trách thầm hai câu: “Lão Vu và mọi người đã đi trước rồi, chỉ còn hai người chúng ta.”

Trì Nam nhăn mày: “Người ôm tôi... Là tiểu thiếu gia sao?”

Hắc Trà lắc đầu: “Chắc chắn không phải, tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng người đó có dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành cao hơn cậu.”

Hắc Trà dùng tay miêu tả một chút, đột nhiên nhớ tới Trì Nam không nhìn thấy, chợt im lặng.

“Vậy hắn đâu?”

Hắc Trà nhún vai: “Sau khi ném cậu ra ngoài thì biến mất.”

Trì Nam: “.....”

Hắc Trà quan tâm lại tò mò hỏi: “Thế nào rồi? Cậu quay lại có kiếm được hảo cảm không? Đã xảy ra chuyện gì? Mấy người lão Vu cho rằng cậu vì độ hảo cảm mà không muốn sống nữa, lành ít dữ nhiều... “

Trì Nam kể lại chuyện năm đó một cách đơn giản cho Hắc Trà, chỉ là cố ý che giấu một phần có liên quan đến mình.”

Hắc Trà sau khi biết sự thật về cái chết của Du Ngộ liền thở dài: “Khó trách, trong mơ cậu cứ gọi ‘Du Ngộ Du Ngộ’.... Bị chính mẹ ruột gϊếŧ chết, đứa trẻ này thật đáng thương quá.”

“Vậy à? Trong mơ tôi còn nói gì nữa không?” Trì Nam hỏi.

“Hình như còn một câu ‘chờ em’ gì đó.” Hắc Trà buồn rầu lắc đầu: “Tôi không nghe rõ nhưng có vẻ cậu gặp ác mộng.”

Trì Nam trầm mặc, Hắc Trà tiếp tục nói: “Sau khi tôi cõng cậu ra khỏi biệt thự, cậu đoán xem xảy ra chuyện gì? Bên ngoài cửa sắt bỗng xuất hiện một ga tàu hỏa, không có phòng chờ cũng không có người bán vé, chỉ có một tấm bảng gỗ cũ nát viết ‘Giấc mộng của Du Ngộ”.

“Toàn bộ sân ga trống rỗng, không có một bóng người, lúc đó tôi lưỡng lự nhưng không tìm thấy ai để hỏi. Đang loay hoay thì phát hiện ra vé tàu trong túi, cậu thấy có lạ không?” Hắc Trà nhớ lại nhà ga giữa đêm khuya thanh vắng, lại rung mình: “Lúc ấy tôi còn lục túi áo cậu để xác nhận, quả nhiên có một tấm vé, cậu tự xem trong túi áo trái đi.”

Trì Nam nghe theo thò tay vào túi, thật sự tìm thấy một tấm vé tàu.

Hắc Trà tiếp tục nói: “Vé của chúng ta trừ số vé ở góc trên bên trái thì giống hệt nhau. Ga đầu là ‘Giấc mộng của Du Ngộ’, ga cuối là ‘Căn cứ Lê Minh’, cũng không biết đó là nơi quỷ quái nào.”

Trì Nam: “Số vé của chúng ta là gì?”

“Cậu là CN0000172, tôi là HC0000168.” Trí nhớ Hắc Trà không tốt, lấy vé ra xem lại mới xác nhận.

“Trì Nam suy nghĩ một lát: “Hẳn là chữ cái đầu viết tắt tên của chúng ta, cộng với số thứ tự tiến vào phó bản ‘Giấc mộng của Du Ngộ’.”

Hắc Trà gật đầu: “Sau khi tôi đợi 10 phút trong sân ga thì tàu đến, trên xe cũng không có ai.... Người lái tàu, soát vé, hành khách, không có một ai! Tôi vừa lên tàu thì cửa liền tự động đóng lại, tàu lại tiếp tục chạy về phía trước. Thật đáng sợ.”

“Cũng không biết bao lâu nữa thì đến ga.” Hắc Trà chán nản thở dài: “Nơi quỷ quái này thật tối tăm và vắng vẻ, tôi chả nhìn thấy được gì.”

Trì Nam lại hỏi: “Chỉ có hai chúng ta trên tàu? Tàu cũng không dừng ở ga nào trên đường à?”

Hắc Trà xua tay: “Hoàn toàn không, đường đi hoang tàn vắng vẻ, không hề có bất cứ ga nào, càng không có hành khách mới lên xe, cũng không có thông báo của hệ thống.”

Trì Nam cảm thán: “Có toa giường mềm không? Không có ai thì tôi có thể nằm đúng không?”

Hắc Trà: “.....” Đây là trọng điểm ư?

Trì Nam lại hỏi: “Chúng ta tìm thử đi, ghế cứng ngồi đau lưng lắm, tiện thể tìm xem có toa ăn không, tôi hơi đói.”

Hắc Trà cạn lời: “Tuy rằng có vẻ hơi thái quá nhưng tôi thấy.... cũng được.”

Dù sao cũng tốt hơn ngồi đây.

Vì vậy, hai người lượn khắp con tàu, thành công tìm được toa giường mềm và toa ăn có thức ăn được chuẩn bị sẵn.

Hai người ăn một bữa thịnh soạn rồi thoải mái nằm xuống chiếc giường êm ái.

“Trì Nam, cậu nghĩ ‘căn cứ Lê Minh’ là chỗ nào?”

Hắc Trà giống như đang ở trong ký túc xá, đợt một lát không thấy Trì Nam trả lời, quay qua mới thấy cậu đã ngủ say....

Không cố ngày đêm luân phiên, thời gian trôi đi trở nên mơ hồ.

Khi hai người dậy, tàu hỏa đã dừng lại, trên sân ga có biển hiệu ‘Chào mừng đến với căn cứ Lê Minh’.

‘Căn cứ Lê Minh’ có phòng chờ cũng có nhân viên, trông rất đàng hoàng. So với nó, ‘Giấc mộng của Du Ngộ’ trông như nhà ga nông thôn vậy.

Trên sân ga có người đi lại, có nhân viên dẫn đường, Hắc Trà nhìn thấy mọi người ở trong phòng chờ.

“Lão Vu! Tống Duyệt!” Hắc Trà vui vẻ chào hỏi.

Mọi người bất ngờ khi thấy Hắc Trà cùng với Trì Nam: “Hai người đến nhanh hơn chúng tôi nghĩ.”

Lão Vu chưa nói thật, kì thật họ đều nghĩ Trì Nam sẽ không đợi được Trì Nam.

Hắc Trà ngáp một cái: “Nhanh ư? Tôi thấy lâu đấy chứ... Có chuyện gì xảy ra vậy? ‘Căn cứ Lê Minh’ là nơi nào vậy?”

“Là nơi người tạo mộng sống, ‘Căn cứ Lê Minh’ còn có tên gọi khác là ‘Thành tạo mộng’, người du mộng thuận lợi hoàn thành phó bản cũng sẽ được đưa đến đây để tính toán độ hảo cảm, đổi nguyện vọng.

“Mọi người thật tốt, còn chờ chúng tôi.” Hắc Trà cười vui vẻ.

Sắc mặt mọi người hơi đổi, chỉ có lão Vu thẳng thắn nhún vai: “Không có cách nào, thế giới ác mộng quy định đủ người mới bắt đầu tính toán điểm.”

Hắc Trà vừa muốn hỏi điểm gì, một nhân viên mặc đồng phục đen đã đi tới: “Mọi người đã đến đủ, xin theo tôi đến tính toán độ hảo cảm.”

Lão Vu gật đầu ra hiệu với những người mới, ý bảo đi theo nhân viên. Dọc đường đi, Trình Húc vẫn vô hồn ôm đôi giày thể thao trắng.

Nhân viên dẫn bọn họ đến một nơi tương tự như phòng tiệc, đẩy cửa vào, trên bàn dài bày đầy đồ ăn như lẩu, thịt nướng, kem, bún ốc, món gì cũng có...

Những người mới sửng sốt, dựa theo bảng tên mà tìm ghế ngồi, phát hiện bày trước mặt chính là món mình thích nhất.

“Thật không thể tin được... “ Hắc Trà ngạc nhiên nói.

Lão Vu đã có kinh nghiệm không trách: “Sau khi kết thúc một phó bản và trước khi bước vào phó bản mới, mọi người sẽ được thần giấc mộng, cũng chính là người sáng tạo ra thế giới này chiêu đãi.”

Hắc Trà vẫn khϊếp sợ: “Nhưng sao thần giấc mộng biết tôi thích ăn gì?”

Lão Vu cười: “Ở lâu rồi cậu sẽ nhận ra, thần giấc mộng còn hiểu cậu rõ hơn chính bản thân cậu rất nhiều.”

“Vậy còn coi như thần giấc mộng có lương tâm, biết vậy lúc trên tàu tôi sẽ không ăn no như vậy...” Hắc Trà vỗ bụng ảo não.

Từ Căng nhìn hắn: “Đừng nghĩ như thế, đó là Stockholm đấy.”

Hắc Trà bất đắc dĩ ăn liên tục, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, một chương trình phát thanh được phát trong phòng tiệc. Vẫn là giọng nói bình tĩnh của hệ thống.

[Đầu tiên, chúc mừng cá người du mộng đã thành công vượt qua ‘Giấc mộng của Du Ngộ’, tiếp theo là tính toán độ hảo cảm.]

[Người du mộng thành công kích hoạt và hoàn thành ‘diễn thử’, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời được người tạo mộng yêu thích, mỗi người +5 điểm hảo cảm.]

[Người du mộng thành công phá hủy tế đàn và tìm ra sự thật ‘hiến tế’, mỗi người +20 điểm hảo cảm.]

[Thành công tìm ra kẻ phản bội +1 điểm, gϊếŧ chết kẻ phản bội +5 điểm.]

[Hợp tác gϊếŧ chết vợ chồng Bạch Dĩnh Chi và hầu gái, tất cả +20 điểm hảo cảm.]

[Sau khi vượt phó bản có ý định quay lại biệt thự cứu Du Ngộ, đây là cốt truyện được mở khóa lần đầu tiên trong phó bản, người tạo mộng đặc biệt khen thưởng, độ hảo cảm +454.]

“Mịa nó!” Nghe được thông báo +454 điểm hảo cảm, tất cả đều sững sờ.

Mọi người hâm mộ nhìn Trì Nam, đột nhiên hiểu ra lão Vu nói nguy hiểm càng cao phần thưởng càng nhiều có ý nghĩa gì...

[Trong phó bản này Vu tiên sinh đạt được 41 điểm hảo cảm.]

[Trình Húc đạt được 26 điểm hảo cảm.]

[Hắc Trà đạt được 46 điểm hảo cảm.]

[Tống Duyệt đạt được 21 điểm hảo cảm.]

[Từ Căng đạt được 21 điểm hảo cảm.]

[Trì Nam đạt được 500 điểm hảo cảm.]

[Điểm của những người đã biến mất khỏi phó bản sẽ bị xóa và không được tính toán.]

Chỉ có Trì Nam vẫn bình tĩnh: “Xin hỏi, điểm hảo cảm của tôi có thể đổi tâm nguyện được rồi đúng không?”

[Đúng vậy, xin hỏi người du mộng ‘Trì Nam’ có tiêu 500 điểm điểm hảo cảm để đổi nguyện vọng ‘khôi phục thị lực’ không?]

[Nhắc nhở, trong lúc ở phó bản bạn đã sử dụng 5 điểm hảo cảm để mở dịch vụ ‘ làm mát’, nếu đổi nguyện vọng sẽ làm điểm hảo cảm bị âm, xin bạn cân nhắc cẩn thận.]

Trì Nam: “Điểm hảo cảm âm thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

[Sẽ làm tăng ‘giá trị xui xẻo’ của người du mộng, gia tăng nguy hiểm, quỷ quái và xác suất tử vong trong phó bản.]

Trì Nam gật đầu: “Tôi hiểu rồi.’’

[Mời ‘Trì Nam’ đưa ra lựa chọn có đổi nguyện vọng ‘khôi phục thị lực hay không?]