Chương 15: Giấc mộng của Du Ngộ (15)

Nghe vậy, lão Vu cẩn thận ló đầu ra, vẻ mặt cứng lại khi nhìn biển sương mù mênh mang: “Việc này... Thât cmn là quỷ mà.”

Sương mù ẩm ướt tràn vào phòng, Hắc Trà lạnh đến phát run: “Nhưng vừa rồi rõ ràng là giọng Bạch Dĩnh Chi mà... Chẳng lẽ bị cô ta phát hiện? Hay là không thể đánh lén NPC?”

Bởi vì không có gì, mọi người càng căng thẳng thần kinh hơn, Hắc Trà không hề dời tay khỏi công tắc cưa điện một lúc nào.

Cửa nên đóng lại hay cứ để mở như vậy... Mọi người đều có chút lưỡng lự.

“Có phải cô ta đã vào được... ?” Tống Duyệt thò đầu ra từ sau cửa, giọng nói run run.

Cô nói xong, độ ấm trong phòng giảm đi rõ rệt, gió lạnh thổi tứ phía.

“Không... Không thể nào...”

“Nhưng sao tự nhiên lại lạnh vậy...”

“Mọi người có nghe thấy không?”

Lỗ tai Trì Nam lay động, có một âm thanh nhỏ như tiếng móng tay cào vào gỗ từ xa và gần. Hướng phát ra âm thanh là…

“Tầng trên.”

Trì Nam chỉ hướng nơi phát ra âm thanh, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Dĩnh Chi vặn vẹo bám trên trần nhà, Hắc Trà và Tống Duyệt đồng thời sợ hãi kêu.

“A a a a a!”

Bạch Dĩnh Chi rất hài lòng khi thấy bọn họ sợ hãi, nghiêng đầu nhếch miệng cười, rồi buông tay rơi xuống vị trí của Trì Nam.

Trì Nam nghe thấy âm thanh, lập tức đẩy Tống Duyệt bên cạnh ra, Bạch Dĩnh Chi cầm dao chém thẳng từ trên xuống, nếu không phải chạy nhanh, Trì Nam cùng Tống Duyệt vừa rồi đã bị chém thành hai nửa.

Trong nháy mắt, ‘ầm’ một tiếng, cửa lớn đóng sập lại, khóa chết.

Biệt thự lại trở thành một không gian kín.

“Đừng kêu, hành động đi!”

Lão Vu vỗ mạnh Hắc Trà, lúc này hắn mới tỉnh ra, vội bật cưa điện chém về phía Bạch Dĩnh Chi.

Cưa điện thực sự là vũ khi bạo lực và máu me bậc nhất, Hắc Trà nghiến răng ấn cưa điện vào eo Bạch Dĩnh Chi, thịt bị cắt ra nháy mắt biến thành sương máu. Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

Nhưng việc càng khủng bố hơn lại xảy ra, Bạch Dĩnh Chi bị chém không những không đau đớn mà còn nở một nụ cười.

“Tiểu streamer, ấn cưa sâu vào!”

“Mn tôi cũng muốn mà! Nhưng cô ta khó cắt quá!” Hắc Trà nghiến răng nghiến lợi ấn cưa điện vào, nhưng cưa điện như đυ.ng phải một khối gì đó cứng rắn không phá nổi, không thể nhích thêm được chút nào.

Những người cầm dao bên cạnh cũng đi đến phía sau Bạch Dĩnh Chi hỗ trợ, phát hiện dao cũng không thể di chuyển được.

“Mịa nó, người phụ nữ này bị biến dị sao! Sao bị chém mà còn có thể hưởng thụ như vậy!” Hắc Trà nhìn màn sương máu dày đặc sắp khóc.

“Có thể vì chúng ta phá hủy tế đàn, khiến ác linh thoát ra ám vào cơ thể cô ta.”

Hắc Trà đột nhiên nghĩ ra: “Lão Vu, anh cầm cưa điện hộ tôi.”

Lão Vu tay nhanh hơn miệng, cầm lấy cưa điện: “Cậu muốn làm gì?”

“Quỷ không thể công kích bằng phương pháp vật lý được, tôi dụng dùng huyền học.” Nói rồi hắn tùy tiện lấy ra một đống bùa chú, dán hết lên người Bạch Dĩnh Chi.

“Đừng dùng hết! Còn hai người nữa đang đến kìa!” Tống Duyệt run giọng, Hắc Trà quay đầu nhìn, chồng Bạch Dĩnh Chi cùng dì Mai cũng nhảy ra.

Hắc Trà: “... Thử dán bùa lên vũ khí đi.”

Dù Hắc Trà rải bùa đầy đất, cưa điện cũng dán đầy bùa, nhưng vợ chồng Bạch Dĩnh Chi cùng dì Mai không hề sợ hãi, phản ứng ngày càng hưởng thụ còn bọn họ cũng càng sợ hãi hơn.

“Làm sao đây, làm sao đây! Sao bọn họ không sợ gì cả!” Hắc Trà cầm dao chống lại dì Mai không cho cô ta tới gần, Từ Căng bên cạnh đã có chút không chịu được.

“Nhớ để ý độ thanh tỉnh của mọi người!”

Trì Nam đang dùng dao đập vào đầu người chồng thì trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng: “Dùng lửa thử xem.”

“Đúng vậy, bọn họ đều bị thiêu chết, không chừng sẽ sợ lửa!” Lão Vu bừng tỉnh: “Ai giúp tôi chặn Bạch Dĩnh Chi lại một chút, tôi muốn dùng xăng trong cưa điện để thiêu bọn họ.”

Trì Nam cùng Tống Duyệt lại giúp đỡ, lão Vu nhanh nhẹn mở bình xăng của cưa điện ra, hắt chỗ dầu lên người vợ chồng Bạch Dĩnh Chi và dì Mai: “Cố gắng dồn bọn lại một chỗ để thiêu cho dễ!”

Mọi người làm theo, không đến năm phút liền tập trung được ba NPC lại một chỗ.

Lúc này mọi người đều đã kiệt sức.

Lão Vu thấy đúng lúc, bật lửa trong tay lên: “3, 2, 1 ..... Mau chạy đi!”

Mọi người chạy toán loạn từ phòng khách ra ngoài, trong nháy mắt, ba NPC đánh không chết bị lửa lớn vây quanh, kêu thảm thiết.

Ngọn lửa lan theo vết xăng, từng chút một thiêu rụi hết làn da và tứ chi của họ. Tiếng xương thịt nứt ra thành than dần lấn át tiếng kêu của bọn họ, vang vọng trong hành lang biệt thự trống trải.

Mọi người dừng ở khu vực an toàn, nhìn ba NPC bị thiêu đến vặn vẹo, cuối cùng biến thành ba cỗ thi thể ngã xuống đất, tâm trạng nặng nề lạ thường.

Đối với đa số người ở đây, đây là lần đầu tiên họ gϊếŧ ‘người’.

Ngọn lửa dần tắt, trận đánh nhau làm cho Trình Húc đang hôn mê dần tỉnh lại: “Đây là... ” Ánh mắt hắn hoảng hốt, vẫn ôm chặt đôi giày thể thao của An Nhiên.

Lão Vu đi qua vỗ vai hắn: “Vợ chồng Bạch Dĩnh Chi cùng dì Mai đã bị chúng tôi thiêu chết rồi.”

“Đi kiểm tra cửa xem.” Trình Húc dần khôi phục tỉnh táo, hữu khí vô lực nói.

Lão Vu đi đến cạnh cửa kéo thử, nhún vai: “Quả nhiên cửa bị khóa chết rồi, một con ruồi cũng không ra được.”

Từ Căng cũng vào phòng bếp xem thử: “Làm sao bây giờ? Cửa sau cũng khóa chết.”

“Thôi rồi, boss chết rồi, phó bản biến thành hình thức mật thất.”

“Khi nào mới kết thúc thật sự đây... “ Hắc Trà tuyệt vọng ngồi xuống sô pha.

Trì Nam cũng ngồi lại sô pha, bởi vì điện thoại đầy pin mà cảm thấy rất yên tâm.

“A? Đó là cái gì? Hình như dưới tàn dư ngọn lửa có gì đó!” Hắc Trà lại gần đống lửa nhìn, phát hiện một hộp sắt nhỏ được chôn dưới đống tro tàn.

Hắc Trà tìm kiếm quanh phòng thứ gì đó mà hắn có thể sử dụng để lấy chiếc hộp sắt ra, lão Vu đưa cho hắn một cây sào phơi quần áo: “Dùng cái này đi.”

“Dùng tốt đấy.”

Hắc Trà cười cầm lấy sào phơi, gạt tro tàn nóng bỏng ra, lấy hộp sắt từ dưới đống lửa ra.

“Nó còn rất nóng, phải chờ hạ... mịa, tuyệt vời.”

Hắc Trà chưa nói xong, Tống Duyệt cầm ấm trà trên bàn rót lên hộp sắt, tiếng ‘xèo xèo’ vang lên, nhiệt độ của hộp sắt nháy mắt hạ đi hơn nửa.

Mọi người cầm hộp sắt lên lắc, nghe được tiếng chìa khóa ở trong, có chút vui mừng: “Chắc đây là chìa khóa để vượt qua phó bản!”

Nhưng trên hộp sắt có một ổ khóa mật mã bốn số khóa chặt.

“Bốn số, là sinh nhật của ai à?”

Lão Vu lật hộp sắt qua, sắc mặt hơi biến đổi: “Không phải sinh nhật, là ngày chết.”

Nói rồi hắn chỉ dòng chữ được khắc ở đáy hộp: “Nhắc nhở: Thời điểm tử vong của Du Ngộ.”

“Thời điểm tử vong của Du Ngộ?” Hắc Trà không hiểu, “Cái gì cơ? Năm đó tiểu thiểu gia không phải được cứu sao? Hắn không chết mà... “

Trì Nam ngồi trên sô pha, biểu cảm hiếm thấy thay đổi, trầm mặt không nói chuyện.

Tống Duyệt: “Không đúng với hiện thực, có thể nào viết sai không?”

“Không thể nào, phó bản sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy.” lão Vu lắc đầu, “Có thể chúng ta còn thiếu manh mối gì đó, nếu không thử ngày xảy ra hỏa hoạn xem, 0715.”

Hắc Trà theo lời xoay khóa, nhưng hộp sắt vẫn không hề mở ra: “Không đúng, không phải 0715.”

Tống Duyệt ‘A’ một tiếng, vỗ tay nói: “15 tháng 7 là âm lịch, để tôi tra thử năm ấy dương lịch là ngày bao nhiêu.”

Cô lấy điện thoại ra, không đến một phút liền có kết quả: “Thử 0818 xem.”

Hắc Trà lại xoay khóa, nhưng vẫn không mở được.

“Sao lại thế? Số này cũng không đúng?” Tống Duyệt bị đả kích.

Hắc Trà đề nghị: “Vậy thử nhũng ngày xung quanh xem, 0714, 0716, 0817, 0819 thử hết xem?”

Lão Vu lại lắc đầu: “Phải cản thận, tuy không có nhắc nhở gì, nhưng lỡ như hạn chế số lần thì sao? Một khi khóa chết thì chúng ta sẽ không thể lấy được chìa khóa nữa.”

Hắc Trà sợ đến mức dừng tay vặn khóa: “Mịa nó, tôi không dám thử nữa.”

“Trong hiện thực Du Ngộ rõ ràng không chết, sao có thể có thời điểm tử vong của hắn? Chẳng lẽ muốn kiểm tra khả năng biết trước của chúng ta?” Tống Duyệt oán giận nói.

Hắc Trà kinh hãi nói: “Người tạo mộng sẽ không biếи ŧɦái đến... Muốn chúng ta tự tay gϊếŧ tiểu thiếu gia, sau đó ghi lại thời điểm tử vong của hắn để mở khóa... “

“Này... “ Tuy nghe rất biếи ŧɦái nhưng cũng có chỗ đáng tin, mọi người trầm mặc.

Lão Vu khẽ cắn môi, nhìn mọi người: “Nếu không... Thử xem?”

Hắn chờ mọi người có vẻ mặt phức tạp gật đầu.

“Không cần.” Trì Nam vẫn luôn yên lặng bỗng lắc đầu: “Thử 1220 xem.”

Hắc Trà ngẩn ra: “Hả?”

Trì Nam lặp lại: “Mật mã, 1220.”

Hắc Trà chần chờ một lúc, dựa theo lời Trì Nam mà xoay khóa, vẫn không mở được: “Vẫn không đúng.”

Trì Nam trầm tư một lúc, lần nữa chắc chắn nói: “Là 0020, thử lại xem.”

Hắc Trà theo lời, nghe ‘cạch’ một tiếng, hộp sắt mở ra.

Mọi người: “..... ??!!!”

“Mịa, Trì Nam, cậu giỏi thật, sao cậu đoán được?!” Hắc Trà kinh hô.

Mặt Trì Nam hiện lên một chút chua xót không dễ phát hiện, nhẹ giọng nói: “Lần trước anh nói cho tôi, đồng hồ trong phòng Du Ngộ chỉ 12:20, tôi đoán đồng hồ phòng hắn dừng ở thời điểm hắn tử vong. Lần đầu thử 1220, nếu không đúng, vậy chắc chắn là rạng sáng, chính là 00:20.”

“Cậu cũng thật giỏi, thế mà cũng nghĩ đến!” Hắc Trà vui mừng lấy chìa khóa ra.

Lão Vu thần sắc phức tạp nhìn lại, giọng lạnh hơn: “Sao cậu có thể nghĩ đến đó là thời điểm tử vong của Du Ngộ?”

Hắc Trà khen ngợi không dứt: “Vậy mới nói Trì Nam của chúng ta siêu giỏi.”

Lão Vu nhếch khóe môi: “Nhưng trong tiềm thức của chúng ta, Du Ngộ căn bản không chết, cho dù thấy đồng hồ trên tường dừng thì cũng không thể nghĩ đến đi?”

Không khí bị đóng băng trong giây lát và bầu không khí có chút vi diệu, chỉ có Hắc Trà là không biết điều đó vì hắn vẫn ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Trì Nam.

Trì Nam mím môi, thấp giọng nói: “Tôi cũng đoán thôi.”

Lát sau, cậu cầm gậy dò đường: “Đi thôi.”