Chương 6: Cô muốn làm Mợ nhỏ của hắn

Tác giả: Duật Thiên Sử

Edit by Laocuu

“ Cô nên biết điều một chút, ngoan ngoãn chuẩn bị đính hôn đi. Nếu cô dám đào hôn liền chuẩn bị tốt hậu sự của mình, làm người nhà của cô ra biển mà nhặt xác cô về!” Cố Dực mặt vô biểu tình nói lời vô cùng tàn nhẫn sau đó thu hồi tầm mắt.

“……” Vân Hi trợn mắt há hốc mồm, một câu đều nói không nên lời.

Cô không muốn gả cho Cố Dực, là vì bảo mệnh, nhưng hiện tại xem ra, cô không gả cho Cố Dực, sẽ chết càng mau, thảm hại hơn!

Cô rốt cuộc là chêu ai chọc ai!!!

Vân Hi tức giận đến nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Cố Dực, vận sức chờ phát động, chuẩn bị một đấm một cái lên gương mặt đẹp đẽ kia, để cho hắn biết thế nào là xã hội hiểm ác, lòng người ác độc

“Khụ —— khụ ——”

Vân Hi ngạc nhiên mà quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý tới ghế lô, trừ bỏ Cố Dực ở đó, còn có kẻ thứ ba.

Đối phương đang đứng ở ngắm cảnh trên đài, Thân mình cao to bởi vì ho khan mà hơi khom khom, một lát sau mới miễn cưỡng ngừng ho, xoay người lại, nhàn nhạt mà xin lỗi một câu,

“Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục!”

Liếc mắt nhìn Vân Hi, không gió cũng không sóng.

Thu hồi tầm mắt, tiếp tục thưởng thức phong cảnh, tựa hồ cũng không quan tâm trong phòng phát sinh cái gì.

Vân Hi như chết lặng tại chỗ, nếu nói Cố Dực anh tuấn như sao trời, Vậy vì soái ca này còn loá mắt hơn, Những vì sao trên trời đều vây quanh hắn, như vầng thái dương

Một thân mặc áo khoác nhung đen, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, như bước từ trong tranh ra, khí chất nội liễm lại trầm ổn. Thế giới của Vân Hi chỉ còn lại người trước mặt. Cư nhiên trên đời này lại có người lớn lên hại nước hại dân, khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn Cố Dực!

Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân khiến Cố Dực muốn cưới cô?

Dùng cô làm tấm bình phong???

Vân Hi lấy lại tinh thần, trong lòng đã có chủ ý, quay đầu nhìn Cố Dực, đắc ý cười nói,

“Cố Dực, tôi thẳng thắn thừa nhận với anh vậy, tôi không muốn gả cho anh vì tôi đã có người trong lòng!”

“Ai?” Cố Dực ngước mắt nhìn về phía Vân Hi không chút để ý hỏi.

Vân Hi chỉ vào mỹ nam đang ngắm cảnh mà nói,

“Tôi đối với anh ấy nhất kiến chung tình, không phải anh ấy tôi không gả!”

“Cô biết người đó là ai sao?” Cố Dực mặt lập tức trầm xuống.

“Anh ấy là ai không quan trọng, quan trọng là anh ấy lớn lên thật đẹp, đúng gu của tôi!”

“Người đó là cậu nhỏ của tôi!” Cố Dực nghiến răng nghiến lợi nói, một bộ “Cô có bệnh ?” Biểu tình.

“Cậu nhỏ?” Vân Hi sửng sốt một chút, giây tiếp theo lại mặt mày hớn hở mà đáp, “Kia vừa lúc, tôi muốn làm mợ nhỏ của anh!”

Cố Dực nóng nảy, hắn rốt cuộc nóng nảy, Cô còn tưởng hắn là núi băng di động không cảm xúc, không có nhược điểm, hiện tại xem ra là không có chạm đến uy hϊếp cửa hắn mà thôi.

Hơn nữa làm vợ pháo hôi không được nam chính yêu còn không bằng cô làm trưởng bối của nam chính, huống chi vị tiểu thịt tươi này quá hợp gu của cô!

Mặc kể lý tưởng cùng thực tế khác xa nhau, trước hết cứ lợi dụng rồi nói sau

“……”

Mà cách đó không xa công cụ người, tự dưng bị lôi vào câu chuyện, quay đầu nhìn về phía Vân Hi, cười như không cười mà đáp lại một câu,

“Vậy phải xem bản lĩnh của cô rồi!”

“Cảm ơn anh đã cổ vũ, tôi nhất định không ngừng cố gắng!” Vân Hi da mặt dày so tường thành, nghênh đón tầm mắt của Hách Chính, tươi cười mà đáp.

Hậu quả tự nhiên là Vân Hi bị Cố Dực đuổi ra Trà Lâu, rốt cuộc Hách Chính cũng là trưởng bối của hắn —— cậu nhỏ, Vân Hi không biết sống chết ngay trước mặt hắn đùa giỡn tiểu cữu cữu, còn hung hăng đánh vào mặt hắn

Ông ngoại bà ngoại của Cố Dự sinh sáu người con gái, đa không hi vọng có con trai, không ngờ tới già còn có con, sinh ra đứa trẻ thứ bảy, cũng chính là vị trước măt này còn nhỏ hơn hắn ba tuổi, cậu nhỏ - Hách Chính.

Khi còn nhỏ, hắn quá nghịch ngợm hay gây sự, thầy giáo muốn mời phụ huynh, hắn liền dẫn cậu nhỏ đi đến trường học vì thế bị đánh no đòn.

Nhưng cũng vì vậy tình cảm của hắn và Cậu nhỏ vô cùng tốt.

Edit by Laocuu

Tuy nói có bối phận cách biệt, nhưng tuổi xấp xỉ, cùng nhau lớn lên, cũng chơi thân với nhau nhất.

“Cậu muốn cười liền cười đi!” Cố Dực bất đắc dĩ nói.

“Cậu không nghĩ tới cháu cũng có ngày bị từ chối!” Hách Chính đạm cười lắc lắc đầu. “Không phải muốn cùng Vân Thư đính hôn sao? Như thế nào đột nhiên thay đổi người?”

“Cháu bị Vân Hi tính kế.” Cố Dực cốc lên uống một ngụm trà, giải thích nói.

“Cháu không phải là người dễ bị tính kế, trừ phi cháu muốn tương kế tựu kế.” Hách Chính đáp.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên với đứa cháu trai này, từ trước đến nay chỉ có hắn khi dễ cùng thiết kế người khác, chưa từng có bị người khác hại bao giờ.

Chính mình xem như ngoại lệ duy nhất, chỉ vì là trưởng bối, cố tình lại còn nhỏ tuổi hơn hắn, hắn còn phải che chở.

Cố Dực hơi nhấp miệng, không nói gì.

Ngày đó buổi tối hắn xác thật biết Vân Hi tính kế mình, rốt cuộc thủ đoạn quá mức vụng về, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hơn nữa Vân Hi thích hắn, hắn cũng vẫn luôn biết, không có vạch trần là bởi vì hắn có tính toán của chính mình.

Nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau Vân Hi liền thay đổi giống như người khác vậy, trực tiếp trở mặt không nhận nợ, hận không thể cùng hắn bảo trì khoảng cách cách xa vạn dặm, càng đừng nói làm từng bước cùng hắn đính hôn, như vậy thật sự quấy rối kế hoạch của hắn.

“Bên kia có hành động?” Hách Chính lại hỏi.

“Còn chưa có ạ. Chỉ là không nghĩ cành mẹ đẻ cành con mà thôi.”

“Cháu muốn làm như thế nào thì làm, Cậu không can thiệp, Có chỗ nào cần cậu giúp, nói một tiếng là được, không cần thiết kéo người vô tội xuống nước!”

Cố Dực tức khắc tới hứng thú, nhìn vị cậu nhỏ trước mắt này, cười hỏi,

“Cậu nhỏ, cậu nghĩ lời Vân Hi nói là sự thật sao?”

Hách Chính ngước mắt nghênh đón tầm mắt của Cố Dực, ánh mắt trầm tĩnh như nước, biểu tình không hề gợn sóng, không tỏ ý kiến.

Vẫn là Cố Dực lúng túng trước, ngượng ngùng mà đáp,

“Coi như cháu chưa nói gì!”

Đàm phán không có kết quả, Vân Hi chán nản trở lại nhà họ Vân, hôn sự cùng Cố Dực chỉ có thể chờ cô nghĩ cách khác giải quyết vậy.

Vừa vào cửa, liền đối diện vẻ mặt ai oán của Vân Thư, Vân Hi có chút chết lặng cùng hết chỗ nói rồi.

Chị gái này nha, chị có năng lực, chị có thể đi câu dẫn Cố Dực, chị ở trừng mắt với tôi như vậy cũng không thể làm Cố Dực hồi tâm chuyển ý, chả có tác dụng gì.

“Chị ——” Vân Hi bất đắc dĩ mà gọi một tiếng.

“Cô đừng gọi tôi là chị, tôi không có đứa em gái không biết xấu hổ như cô!” Vân Thư đen mặt mắng.

“Chị, chị cho rằng em muốn không biết xấu hổ như vậy sao, còn không phải tên Cố Dực kia hãm hại em, muốn cho chị em chúng ta trở mặt thành thù! Chị, Nếu như chị không phải Cố Dực không gả, em sẽ nghĩ cách cho chị”

“Tôi sẽ không lại tin tưởng cô!” Vân Thư nước mắt lưng tròng nức nở nói.

Vân Hi chịu đựng trợn trắng mắt xúc động, nghĩ này nữ chính này là bị Quỳnh Dao nhập sao sao? Chỉ thiếu một một câu, tôi không nghe tôi không nghe.

“Chị không tin em, vậy thì hết cách rồi, chị chỉ có thể nhìn em kết hôn cùng anh rể thôi.” Vân Hi giống như bất đắc dĩ mà thở dài một hơi cảm khái nói.

“Cô rốt cuộc lại muốn bày trò gì?” Vân Thư không cam lòng hỏi.

“Em thật sự không bày trò gì cả,chỉ muốn các thật xa Cố Dực thôi, chị tin em không?” Vân Hi nhìn thẳng Vân Thư hỏi ngược lại.

“Em thật sự không yêu Cố Dực?”

“Chị sẽ yêu em rể của mình sao?” Vân Thư chịu đựng trợn trắng mắt xúc động, hỏi lại Vân Thư.

“Đương nhiên sẽ không.” Vân Thư lắc đầu đáp.

“Này không phải rõ ràng sao! Từ khi em có ký ức, Cố Dực chính là người được chọn là anh rể của em, chị cảm thấy em có thể yêu hắn sao?” Vân Hi vô ngữ nói.

Hai vị nam nữ chính, các người chạy nhanh đến chỗ mát mẻ nào ngốc đi thôi, đừng lại tai họa cho người vô tội như cô!