Chương 5: Bắn lên mặt (H cao)

Trường Ngọc cũng là lần đầu tiên khẩu giao cho người khác, hoàn toàn không biết làm sao. Lúc đến trước mặt Cố Tranh, cảm xúc trong lòng cô vô cùng hỗn loạn, phỏng đoán, bất đắc dĩ, lại muốn thử phóng túng. Thế nhưng, khi côn ŧᏂịŧ gần ngay trước mắt, cô bỗng không sợ nữa.

Không có cảm xúc gì cả, chỉ là cẩn thận ngậm lấy.

Qυყ đầυ rất lớn, môi đỏ ngậm vào xong vẫn còn dư một khúc. Trường Ngọc có hơi nghi hoặc, hồi nhỏ côn ŧᏂịŧ Cố Tranh đã khủng bố như vậy rồi sao? Không đợi cô suy nghĩ, Cố Tranh đã lên tiếng đánh gãy cô.

"Dùng tay giữ phần dư lại."

Là giọng chàng trai khàn khàn trầm thấp, hoàn toàn khác giọng thiếu niên. Trường Ngọc vốn cũng không để ý, anh giơ tay lêи đỉиɦ đầu cô, cổ vũ vuốt ve.

Lông mi dày rậm của Trường Ngọc rũ xuống, một tay cầm thân gậy nhưng không hết, tay kia buộc phải cầm phía trên, hai tay cùng ôm, không thầy dạy cũng hiểu mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Đầu lưỡi giống như liếʍ kẹo que, liếʍ từ đáy qυყ đầυ đến mã mắt, lỗ nhỏ bên trên hình như chảy ra cái gì, nhưng cô không có tâm tư phân biệt, vì mỗi khi cô liếʍ đến khe rãnh tinh tế ở giữa, bàn tay đặt trên tóc cô sẽ run rẩy.

Đầu ngón tay quẹt qua gân xanh chằng chịt, côn ŧᏂịŧ trong lòng bàn tay lập tức nhảy lên thình thịch, nóng kinh người.

Chàng trai thở dốc một hơi, rũ mắt nhìn cô gái trước mặt. Thiếu nữ ngày nào nay đã là một cô gái trưởng thành, hai bầu ngực nho nhỏ đã to hơn, nhưng cũng không lớn quá, vừa vặn một tay anh có thể bao trọn, giống như được chế tạo vì anh.

Khoang miệng ướt mềm, đầu lưỡi nhỏ liếʍ láp mang lại kɧoáı ©ảʍ khiến da đầu anh tê dại, dòng điện toàn thân vọt thẳng xuống bụng, xúc động muốn xỏ xiên miệng cô không ngừng dâng cao, bức cho khóe mắt anh đỏ lên.

Cố Tranh nhắm mắt lại, thở dài, chính là anh luyến tiếc.

Cô gái nhỏ không hề có kinh nghiệm, chỉ một lòng muốn hầu hạ anh, nhưng anh mãi vẫn không bắn. Cố Tranh đau lòng, sờ lên mặt cô, mong cô buông ra.

"Ưʍ..."

Trường Ngọc cố chấp lắc đầu, bởi vì ngậm côn ŧᏂịŧ, khuôn mặt nhỏ phình lên, quai hàm và hàm răng đau ê ẩm. Nhưng cô vẫn không chịu buông, bởi vì cô muốn cho anh thoải mái.

Trong mắt Cố Tranh hiện lên tia sáng đỏ rực, giọng nói khàn khàn, "Để anh."

Nói xong, bàn tay to đặt sau ót cô, kéo về hướng mình, vậy mà côn ŧᏂịŧ lại chui vào một đoạn. Trường Ngọc giương mắt, trong mắt vui mừng hiện rõ, Cố Tranh nhìn đến buồn cười.

"Kế tiếp em sẽ hơi khó chịu."

Cố Tranh nói không sai, nửa giờ sau.

Trường Ngọc muốn khóc mất thôi.

Theo động tác của anh, cô cảm giác khoang miệng mình như bị xỏ xuyên, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, miệng bị côn ŧᏂịŧ nhồi đầy, không dư một tí khe hở. Tay Cố Tranh ấn chặt Trường Ngọc, côn ŧᏂịŧ trong miệng cô rút ra một đoạn, sau đó chen vào hơn phân nửa. Tốc độ càng lúc càng nhanh, cô chỉ có thể đảm bảo răng mình không đυ.ng vào anh.

"Ưm ưm ưʍ..."

Hai tay sớm đã mất sức, chỉ có thể vô lực chống lên đùi Cố Tranh. Thỏ ngọc trước ngực bị đâm lắc qua lắc lại, đâm ra nhũ sóng.

Cô không còn sức lực, nhưng dường như Cố Tranh càng chơi càng nghiện, lâu lâu lại trở nên nghiêm túc. Anh khó nhịn nhắm mắt, miệng thở dốc từng ngụm, "Ngọc Nhi, em từ từ, sắp được rồi..."

Động tác dưới tay không hề dừng, ngược lại ngày càng lỗ mãng. Trường Ngọc tức giận, lệ đong đầy, mặt ửng đỏ gần như bốc khói. Nhưng cô cũng hết cách, chỉ có thể phối hợp cùng anh, thân thể mềm mại lắc lư trên thảm tối màu.

Thảm lông chọc tiểu huyệt cô, dày vò liên tục cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng. Ánh mắt Trường Ngọc mê ly, nước mắt vì tìиɧ ɖu͙© nghẹn ngào, thảm đã ướt một khoảng lớn.

Một tay vô lực đánh lên đùi Cố Tranh, ý bảo cô thật sự không được nữa. Anh lại không hề phản ứng, chỉ lo làm miệng cô.

Trường Ngọc tức giận, nâng tay lên đấm một chút, đánh bậy đánh bạ làm sao quất tới trứng dái lành lạnh. Cố Tranh đột nhiên cứng đờ, côn ŧᏂịŧ rút ra như chớp. Giây tiếp theo, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun ra từ mã mắt, Trường Ngọc ngốc nghếch cũng không né, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phọt lên mặt cô, xương quai xanh, và cả trên ngực.

Khóe môi đỏ thắm dính chất lỏng màu trắng ngà, đầṳ ѵú hồng nhạt cũng bị nhiễu trúng. Trường Ngọc bị nóng đến mức run lên, không biết làm sao.

Cố Tranh thở phì phò, nhìn cô ngơ ngẩn, trong lòng bỗng sinh ra một tia chột dạ. Anh ngồi xổm xuống, móc ra chiếc khăn trong túi, tỉ mỉ lau cho cô.

Trường Ngọc đỏ mặt nhìn anh. Từ trong mắt cô, Cố Tranh nhìn ra khát vọng. Anh hơi mỉm cười, ôm chầm thân thể mềm mại, môi mỏng mυ"ŧ lấy môi đỏ của cô, sau đó bế cô đã mềm thành một bãi đi đến giường lớn.