Chương 6: Chỉ giao (H cao)

Trường Ngọc được nhẹ nhàng đặt lên giường lớn, đôi môi củ ấu hết đóng lại mở, phả ra hương thơm mê người, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm chàng trai.

Chàng trai có xương quai hàm cứng rắn, môi mỏng mím thành một đường, còn có đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú. Anh không nhanh không chậm nắm lấy góc áo, cởi bỏ. Trường Ngọc liếc mắt một cái đã thấy tám khối cơ bụng, chiếc eo thon cùng vùng tam giác trên người anh, đường cong tuyệt đẹp như dao khắc. Tinh thần cô bị tác động mãnh liệt, hận không thể vươn tay sờ.

Trên thực tế cô cũng làm như vậy, tay ngọc nhỏ nhắn xoa cơ bụng như chocolate của anh, xúc cảm dưới tay không nóng như cô tưởng tượng, mà là lành lạnh cưng cứng, cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ xứng với ánh mắt nóng cháy của anh, gợi cảm tột độ. Hơi thở Trường Ngọc cứng lại, cô ngượng ngùng nâng chân, giữa hai chân có thứ gì nhớp nháp chảy ra.

Đối diện với tầm nhìn trắng trợn của cô, Cố Tranh nheo mắt, cũng không vội vã, thậm chí còn có tinh thần chòng ghẹo cô. Anh kéo tay cô qua, đặt lên dây nịt, ý bảo cô cởi bỏ.

Vị trí bàn tay chỉ cách côn ŧᏂịŧ một khoảng, động tác của Trường Ngọc thậm chí không cẩn thận đυ.ng phải qυყ đầυ ngửa cao của anh. Gương mặt Trường Ngọc đỏ bừng, Cố Tranh lại chống thân thể, cùng cô bảo trì một khoảng cách, tận dụng góc độ này để nhìn cô xấu hổ cởi dây nịt của mình.

"Lạch cạch"

Khóa được cởi bỏ, Trường Ngọc lặng lẽ rút dây nịt bằng da, qυầи ɭóŧ màu xám của đàn ông dần lộ ra.

Cô giương mắt coi chừng Cố Tranh, đối diện với con ngươi của anh.

Cố Tranh thẳng lưng, xấu xa nâng côn ŧᏂịŧ chọc vào lòng bàn tay cô, mã mắt chảy xuống vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt. Trường Ngọc chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, quai hàm phồng lên, một hơi túm lấy qυầи ɭóŧ.

Côn ŧᏂịŧ vội vã bật ra, chào hỏi Trường Ngọc.

Trường Ngọc không hề cảm kích, chỉ kéo qυầи ɭóŧ đến đầu gối anh rồi bất động. Cô nhão nhão dính dính ôm lấy cổ Cố Tranh, tinh tế làm nũng.

"Cố Tranh, em..."

Cố Tranh ôm lấy thân hình mềm mại, du͙© vọиɠ người dưới thân đã không rõ ràng. Nửa trên của cô trống trơn, nhưng vì thẹn thùng mà nửa dưới vẫn còn váy và qυầи ɭóŧ. Vậy mà khi ngón tay anh sờ xuống, qυầи ɭóŧ đã ướt lộc cộc.

Cố Tranh vừa duỗi tay, Trường Ngọc đã sấn tới, thân dưới xoắn lại chà xát lên tay anh, tiếc hận sao không khiến nó trực tiếp cắm vào, thao cô sướиɠ chết luôn, nhưng nỗi thẹn thùng còn tồn tại không cho phép cô làm như vậy.

Cố Tranh hơi nheo con ngươi hẹp dài, liên tục mân mê hòn đảo ướt mềm, qua lớp vải xuyên thấu cũng không bỏ sót hạt châu nhỏ giấu giữa hai mảnh hoa môi .

"A... Ha... Thoải mái quá...."

Hai mắt Trường Ngọc mông lung, tìиɧ ɖu͙© ngập tràn, cả người hoàn toàn chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ mà ngón tay Cố Tranh mang lại. Môi xinh lúc mở lúc đóng, nhịn không được rêи ɾỉ, như móng vuốt mèo con gãi lên trái tim Cố Tranh.

Côn ŧᏂịŧ dưới thân Cố Tranh ngày càng khủng bố, anh muốn Trường Ngọc thật sự thoải mái, tuy trong mơ không có cảm giác đau, nhưng khoái lạc tìиɧ ɖu͙© là thứ duy nhất anh có thể cho Trường Ngọc.

Nghĩ vậy, con ngươi anh buồn bã, nhung trong nháy mắt đã nhanh chóng biến mất.

Trường Ngọc hoàn toàn đắm chìm trong bể dục, không phát hiện ra.

Ngón tay trên dưới vuốt ve môi âʍ ɦộ, vải tơ tằm mềm mại lôi kéo môi thịt, hai loại kɧoáı ©ảʍ vững vàng đánh sâu vào thần kinh của cô. Trường Ngọc rất sung sướиɠ, nhưng trong thân thể lại trào dâng một du͙© vọиɠ khác, mong muốn dùng thứ gì đó lấp đầy thân thể.

Hạ thể nhấn liên tục về phía ngón tay, đột nhiên một ngón tay chui vào huyệt nhỏ.

"A..."

Khóe mắt Trường Ngọc lập lòe trong suốt, sâu trong tiểu huyệt trào ra một dòng nước nóng, ào ào xối vào ngón tay.

Hai chân Trường Ngọc co giật, bộ ngực đẫy đà nhấp nhô, đầṳ ѵú cứng như đá cũng run run đứng thẳng.

Cố Tranh dở khóc dở cười, ai ngờ Trường Ngọc chỉ một ngón tay đã cao trào. Anh vốn dĩ định xoa ở bên ngoài, Trường Ngọc lại loạn tay loạn chân khiến ngón tay anh không cẩn thận đi vào. Đi vào thì đi vào, còn không chờ anh thi thố tài năng cô đã phun rồi.

Thân mình này, mẫn cảm động lòng người.

Cố Tranh nhìn cô lâm vào cao trào, khuôn mặt nhỏ đỏ au, đôi môi củ ấu giống như thạch trái cây trong suốt ngon miệng, ngay cả chóp mũi cũng hồng lên.

Cố Tranh cúi người xuống hôn, cái miệng nhỏ còn đang thở dốc, không lưu ý liền bị một chiếc lưỡi khác chui vào, dây dưa quấn quýt với đầu lưỡi nhỏ của cô, mυ"ŧ hết mật dịch bên trong, mỗi góc khoang miệng đều không buông tha, hôn cô đến phát ngốc.

Phía dưới kéo qυầи ɭóŧ ra, hai ngón tay cắm vào.

Tiểu huyệt mới cao trào xong, vừa ướt vừa nóng, còn mềm mụp. Hai ngón tay chẳng cần tốn sức đã len vào, tầng tầng lớp lớp mị thịt gắt gao cắn lấy ngón tay, giống như có hàng trăm hàng nghìn cái miệng nhỏ giơ ra mυ"ŧ lấy, dù bị cắm cũng không cho chúng nó rời đi. Ngón tay phải của Cố Tranh còn chưa đi vào hết, hung hăng cắm mạnh vào tiểu huyệt.

"Phốc phốc phốc" Tiếng nước ở trong nhà vang lên.

Miệng Trường Ngọc bị lấp kín, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng bị đè nén, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, giữa đầu lưỡi môi hôn mà đứt quãng.

"Ưʍ... Ha... A a..."

Miệng huyệt của cô gái bị banh rộng, càng đi sâu lại càng hẹp. Nghe tiếng rên của Trường Ngọc càng lúc càng lớn, Cố Tranh lại nhét thêm hai ngón tay, lúc này có chút cố sức, mị thịt gắt gao cắn chặt, không hề muốn chúng nó đi vào.

Cố Tranh vỗ lên bờ mông trắng trẻo của Trường Ngọc, mông nõn nà lập tức lưu lại dấu tay hồng hồng.

Anh cắn vành tai Trường Ngọc, "Ưm" một tiếng, "Thả lỏng chút nào."

Trường Ngọc cũng muốn thả lỏng, tay nhỏ nắm chặt lấy dra giường, giọng nói có chút oán trách, "Nhiều quá, trướng lắm."

Nghe lời này Cố Tranh bật cười, cao hứng xoa vành tai bị anh cắn hồng, "Mới thế này đã trướng? Lát nữa có cái càng trướng hơn đút em ăn."

Dường như hưởng ứng lời anh nói, côn ŧᏂịŧ dưới thân lập tức chà lên môi âʍ ɦộ, chà ngứa hạt châu nhỏ mở ra giữa hai cánh môi.

"A...."

Trường Ngọc nhỏ giọng thét chót tai.

"Dừng lại đi mà... Kí©h thí©ɧ quá... A a a..."

Cố Tranh kéo cô về hướng mình, ngón tay càng dán sát vào huyệt nhỏ, hận không thể cắm toàn bộ bàn tay. Dâʍ ŧᏂủy̠ bị moi đào ra một mảng lớn, ngón tay thường xoay tròn 360 độ, kí©h thí©ɧ vách trong, ngón giữa trong chớp mắt cọ đến một gò thịt nhỏ, Trường Ngọc bỗng nhiên kêu to, liều mạng lắc đầu.

"Không muốn không muốn... Đừng đυ.ng nơi đó!"

Cố Tranh lại không nghe, đắc ý hôn lên vành tai cô, giọng nói từ tính chảy xuôi vào tai.

"Trốn sâu như vậy, làm anh tìm mãi."

Giọng anh sung sướиɠ, Trường Ngọc chưa kịp hiểu ý tứ của anh, ngón tay trong cơ thể bỗng nhiên banh banh khép khép, lâu lâu lại móc lấy khối thịt mềm kia, thậm chí còn ở mặt trên gảy gảy.

"A ha... Chậm một chút... A a a..."

Trường Ngọc lắc đầu, tóc mái trên trán ướt nhẹp, đáng thương dán hai bên má. Cố Tranh nhìn thấy, khát nước cực kỳ.

Anh cố nén khát vọng dưới thân, ngón tay liên tục tăng tốc, mật hoa theo động tác rút cắm của anh bắn ra thành vô vàn tia nước. Trường Ngọc điên cuồng lắc lư, một tay bóp chặt cánh tay anh, hai mắt nhắm lại, thỏ ngọc trước ngực nảy lên, môi xinh từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Đột nhiên, tử ©υиɠ căng thẳng, dâʍ ŧᏂủy̠ phun trào.

Cố Tranh rút ngón tay ướt đẫm, cởi phăng quần, vớt cô lên, côn ŧᏂịŧ khổng lồ nhắm ngay miệng huyệt lầy lội.

Trường Ngọc nhắm hai mắt, cô vẫn chưa hồi thần từ cao trào đã nghe thấy giọng chàng trai kiềm nén: "Đến lượt anh."