Chương 4: Khẩu giao (H)

Khi ấy Trường Ngọc còn nhỏ, không biết gì hết, chỉ tức giận Cố Tranh ăn hϊếp cô, vài ngày không thèm để ý đến cậu. Cố Tranh cùng cô ầm ĩ vài ngày, tuy nhiên cũng không làm chuyện đó với cô nữa.

Trường Ngọc dần quên đi, mãi đến gần đây, cô mới hiểu rõ ngày đó Cố Tranh đã làm gì, và cả thứ chất lỏng nóng hổi trên bụng cô.

Mặt Trường Ngọc đỏ bừng, nhưng nhớ đến Cố Tranh đã chết, sắc mặt cô không khỏi lạnh lẽo, mí mắt rũ xuống. Cô không nhìn đến, ngay một giây mình gục đầu xuống, phía sau một bóng đen hiện lên mơ hồ.

Cố Tranh rốt cuộc đã chết rồi. Người chết không thể sống lại, lúc này cô có nhớ nhung gì nữa cũng đã chậm.

Chờ cô một lần nữa tỉnh lại, ngẩng đầu lên, trong gương chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của cô. Trường Ngọc thở ra một hơi, đi vào toilet thay quần áo.

Cô có nhiều bạn bè, ngoài Cố Tranh là bạn thân nhất còn có khuê mật là Nam Nam, hai người tuy không học chung cấp hai nhưng quan hệ vẫn rất tốt. Hôm qua Nam Nam rủ cô ra ngoài chơi, Trường Ngọc đã sảng khoái đáp ứng.

Một tay lấy túi xách, một tay Trường Ngọc cầm di động gọi cho Nam Nam, bên kia nhanh chóng bắt máy, nói đã ra cửa. Trường Ngọc gật đầu, đi đến địa điểm đã hẹn trước.

Điểm hẹn là một quán trà sữa, lúc Trường Ngọc bước vào, Nam Nam đã kêu luôn cho cô một ly, còn mình thì cắn ống hút, liều mạng hút trân châu. Vừa thấy cô, hai mắt Nam Nam sáng ngời, vẫy vẫy tay.

"Ngọc Nhi! Đây nè đây nè."

Trường Ngọc buồn cười qua ngồi, hai người hàn huyên xem cuộc sống thường ngày có gì hot, nghe ra Nam Nam cũng chẳng thay đổi gì, tính nết vẫn điên điên khùng khùng như trước, thích khóc thích cười.

"Đúng rồi Ngọc Nhi." Nam Nam bỗng nhiên nói.

Trường Ngọc nhìn nhìn: "Sao?"

"Thật ra cũng đáng tiếc cho Cố Tranh, người gì vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Nếu không phải Cố Tranh thích cậu, tớ cũng muốn theo đuổi đó." Nam Nam cảm khái.

Trường Ngọc cầm cái muỗng khuấy, nghe được lời này, trong lòng lay động, "Cậu nói cái gì?"

Nam Nam ngớ ra: "Cậu không biết sao, Cố Tranh thích cậu đó, người sáng suốt đều nhìn ra được. Cậu ấy lạnh lùng như vậy chỉ cười với duy nhất mình cậu, trước đây mua gì đều dành cho cậu một phần..."

Cổ họng Trường Ngọc căng thẳng, trà sữa thơm ngọt bỗng mất đi hương vị. Cô định phản bác, nhưng hồi ức trong đầu như sông cuộn biển gầm, khuynh đảo ra rất nhiều chi tiết mà cô từng xem nhẹ.

Cô biết Cố Tranh lạnh lùng, nhưng cô là người bạn duy nhất của cậu ấy, chẳng lẽ không được nhận một phần đồ ăn? Cậu ấy cười với cô, cũng vì cô là bạn tốt của cậu ấy... Không đúng, lên cấp ba cậu ấy cũng có bạn, Phong Triết chơi rất thân với cậu ấy, nhưng...

Lời nói đến bên môi bị cô gắt gao đè nén, ánh mắt nhìn Nam Nam có chút thất thần.

Nam Nam thấy cô như vậy, bỗng nghĩ đến một khả năng, miệng há to, "Chẳng lẽ Cố Tranh chưa tỏ tình với cậu?"

Thấy dáng vẻ Trường Ngọc thất hồn lạc phách, Nam Nam mới nhận ra mình nói sai rồi. Đáng lẽ cô không nên đề cập chuyện này, Trường Ngọc không biết gì cả, mà Cố Tranh cũng đã chết, trong lòng cậu ấy nên trút bỏ gánh nặng mới phải, nhưng mà giờ...

Nam Nam vô thố nhìn cô, môi rời đi ống hút, lưu lại vết gấp.

"Ngọc Nhi, tớ... tớ xin lỗi."

Trường Ngọc lắc đầu, hướng Nam Nam cười, sắc mặt có chút tái nhợt, "Không sao."

Nam Nam há miệng thở dốc, hối hận mình lỡ miệng nhắc đến Cố Tranh, sau khi Cố Tranh chết Trường Ngọc đau khổ suốt ba năm, Nam Nam làm sao mà không biết. Cô hối hận vỗ đầu mình, sao ngu dữ thần vậy!

Cuối cùng, cuộc hẹn giữa hai người lấy lý do Trường Ngọc không thoải mái mà kết thúc. Trường Ngọc đần độn nằm dựa lên ghế taxi, ánh mắt uể oải, về tới nhà cơm trưa cũng không muốn ăn. Cô vào phòng, ngã oạch lên giường.

Cởi vòng cổ xuống, Trường Ngọc nhìn viên ngọc mượt mà đỏ như máu. Sắc đỏ lưu động dưới ánh đèn chiếu rọi, giống như chảy xuôi đến trong tay, mũi Trường Ngọc bỗng cay cay, hốc mắt ửng hồng, nước mắt tí tách rơi xuống, đảo quanh trên viên ngọc bóng loáng.

Trường Ngọc ngủ li bì, cảm giác như đã ngủ thẳng đến chiều. Mặt mày cô buông lỏng, vốn dĩ 6 giờ đã dậy, nhưng ý thức lại bị một thế lực vô hình nào đó kéo vào vực sâu.

Trường Ngọc lại nằm mơ.

Lúc này cô không phải đang nằm trên giường mình, mà là tới nhà Cố Tranh, phảng phất như quay về thời cấp hai. Tay nhỏ nắm bút làm bài, cô muốn nhìn mặt Cố Tranh, nhưng gương mặt cậu ấy bị che kín bởi lớp sương mù, nhìn kiểu gì cũng không thấy.

Thân thể không chịu khống chế lặp lại động tác trong trí nhớ, cô như người ngoài cuộc nhìn Cố Tranh dịu dàng dỗ cô, còn ấu trĩ thổi cho cô, hôn môi và ngực cô. Lần này cô không thấy đau, mà là tê tê ngứa ngứa, từ trên đôi môi nóng cháy của cậu truyền đến ngực. Đầṳ ѵú bị cắn một ngụm, Trường Ngọc nhỏ giọng hét lên.

Một dòng nhiệt chảy mạnh xuống bụng nhỏ, phía dưới hình như đã ướt.

Sau tiếng hét đó, Trường Ngọc bỗng khôi phục năng lực chi phối thân thể. Bên tai là tiếng thở dốc khó nhịn của thiếu niên, cô mím môi, khóe mắt ướŧ áŧ, vươn tay kéo cổ Cố Tranh, gọi tên cậu như chưa từng được gọi.

"Cố Tranh"

"Cố Tranh"

"Cố Tranh"

Thân thể Cố Tranh cứng đờ, nghi ngờ nhìn cô, "Ngọc Nhi, cậu..."

Hai mắt Trường Ngọc đẫm lệ, "Cố Tranh, tớ xin lỗi."

Cố Tranh hốt hoảng nhỏm dậy, chân tay luống cuống, "Tớ xin lỗi, Ngọc Nhi, tớ không phải cố ý."

Trường Ngọc nâng nửa người trên, cuối cùng cô cũng nhìn được mặt Cố Tranh. Ánh mắt thiếu niên mơ màng, đáy mắt còn có du͙© vọиɠ chưa kịp tản đi, khóe môi mím thành một đường, quần mở một lỗ hỏng, côn ŧᏂịŧ của cậu còn chưa tan du͙© vọиɠ, hiên ngang đứng thẳng.

Côn ŧᏂịŧ rất sạch sẽ, màu hồng nhạt, đứng thẳng giữa bụi cỏ màu đen. Quái lạ thay, Trường Ngọc cảm thấy nó rất đáng yêu.

Trường Ngọc càng nhìn thân dưới của Cố Tranh, lỗ tai cậu càng ửng đỏ, tay chân đang luống cuống định kéo khóa lên, Trường Ngọc bỗng nhiên nhúc nhích.

Cô từ trên bàn trượt xuống, đến trước mặt Cố Tranh, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Cố Tranh"

Cố Tranh khốn đốn đáp lại, khóe mắt nhìn thấy thiếu nữ chậm rãi ngồi xuống, dựa nửa người vào háng cậu.

Ngay lúc cậu chưa kịp phản ứng, há miệng ngậm vào.