Chương 3: Sờ lẫn nhau (H)

Ban đầu ngay cả đôi mắt cô đều không thể mở ra, ý thức thì mơ màng, chỉ có tối hôm qua, đó chính là lần đầu tiên cô mở mắt, nhìn được cằm dưới lấm tấm mồ hôi cùng cơ bụng gợi cảm của người nọ.

Cầm bàn chải đánh răng trong tay, cô nhìn chính mình trong gương, chẳng lẽ là do nhu cầu tuổi trưởng thành nên gần đây mới hay nằm mơ?

...

Thế nhưng, cô cũng đâu phải quỷ đói khát, trừ hồi cấp hai, có một lần cô cùng Cố Tranh vô tri sờ lẫn nhau...

Lúc ấy cô mới 13 tuổi, phát triển có hơi nhanh so với các nữ sinh đồng trang lứa. Bộ ngực họ vẫn thẳng như sân bay, mà ngực cô đã phồng lên như bánh bao, còn hay bị căng đau.

Ngày đó tan học, cô đến nhà Cố Tranh làm bài tập. Hai nhà vốn là hàng xóm, chẳng qua sau này ba Cố mua nhà ở phường khác mới ít ghé thăm, nhưng tình bạn giữa hai người vẫn vô cùng bền chặt.

Trường Ngọc mở sách bài tập ra, tay nhỏ cầm bút, miệng cắn bút vài cái, dáng vẻ hết sức buồn rầu, mà Cố Tranh đã làm hơn phân nửa trang. Trường Ngọc gấp đến khổ sở, hỏi Cố Tranh làm thế nào. Cậu còn đang giải đề, cô kéo kéo tay áo cậu, lại không ngờ rằng cánh tay Cố Tranh vừa nhúc nhích, bên trong khuỷu tay đυ.ng vào bánh bao nhỏ mới phát dục không lâu của cô.

Đau đến nỗi nước mắt cô tràn bờ đê, môi dẩu ra, giây tiếp theo òa khóc.

Cố Tranh vội vàng che miệng cô lại, làn môi đỏ thắm bị che trong bàn tay cậu, "Bị sao vậy?"

Trường Ngọc thút tha thút thít, lông mi cong dài dính nước mắt trong suốt, "Cậu đυ.ng trúng tớ, đau quá..."

"Đυ.ng vào cậu chỗ nào?"

Trường Ngọc kéo lấy bàn tay đang che miệng mình, áp tới ngực bị đâm đau, "Đây này."

Dưới lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại, Cố Tranh vội vàng rút tay ra, lỗ tai gần như đỏ ửng.

Trường Ngọc ngơ ngẩn nhìn biểu tình cậu tránh còn không kịp, nghĩ nghĩ, như là hiểu rõ cái gì, oa oa gào khóc.

"Cậu ăn hϊếp người, tớ không muốn chơi với cậu nữa." Nói rồi lập tức thu dọn sách vở, chuẩn bị chạy lấy người.

Cố Tranh nơi nào chịu, túm chặt cô ôm vào trong ngực, nhỏ nhẹ nói, "Thật xin lỗi, tớ xin lỗi cậu."

Trường Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu không để ý tới cậu, Cố Tranh bất đắc dĩ, "Tớ thổi cho cậu được không?"

Tuy rằng thân thể Trường Ngọc đã trưởng thành, nhưng tâm lý vẫn là một đứa trẻ, đau, phải thổi mới chịu bỏ qua. Cố Tranh cũng biết tính cách cô mới khó khăn đưa ra hạ sách này, quả nhiên, nghe được lời dỗ dành, Trường Ngọc quay đầu lại, nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt vẫn còn ướt nước.

Cố Tranh nhìn ánh mắt cô làm sao không rõ. Cậu thở dài, ôm Trường Ngọc đến trên bàn sách, xốc quần áo cô lên.

Nhìn bên trong lộ ra áo lá màu hồng nhạt, cậu hơi khốn đốn, giương mắt lên nhìn Trường Ngọc. Cô lại dùng ánh mắt nghi hoặc đáp trả, phảng phất đang hỏi cậu vì sao không tiếp tục.

Cố Tranh không thể nề hà, kéo áo lá hồng nhạt lên trên, đẩy đến cần cổ trắng nõn của Trường Ngọc.

Sau đó dừng mắt.

Thỏ con đã bự kha khá, cũng coi như là có, bánh bao nhỏ mềm mại đáng yêu, còn là màu hồng phấn, làm Cố Tranh vô cớ nhớ đến cánh hoa đào non mềm tháng ba.

Cậu chỉ cảm thấy trên cánh hoa đào treo thêm sương sớm, dẫn dụ cậu đi nếm.

Cố Tranh nuốt nước miếng, gần như không dám nhìn, chỉ tùy ý thổi vài cái rồi kéo áo lá của cô xuống.

Trường Ngọc giữ chặt tay cậu, đôi mắt ướt dầm dề đáng thương: "Còn chưa đủ, tớ còn đau!"

Cố Tranh đành phải rũ mắt, nhẹ nhàng thổi cho cô. Làn gió tinh tế từ trong miệng cậu phả ra, phả đến ngực Trường Ngọc. Cô khó chịu uốn éo thân thể, ngay sau đó bỗng dừng lại.

Hình như trước ngực nhiều thêm một thứ, cô cúi đầu xem, vốn là đang khó chịu uốn éo thân thể, lại không cẩn thận đυ.ng về phía trước. Cố Tranh đang hơi dẩu môi thổi cho cô, vì thế...

Không khí trong nháy mắt đình trệ.

Trường Ngọc không hiểu gì hết, Cố Tranh lại hiểu, lý trí mách bảo cậu nên thối lui, giúp Trường Ngọc mặc tốt quần áo, nhưng...

Trên môi mềm mại không thể tưởng tượng được, nãi hương cùng hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ như có như không kí©h thí©ɧ giác quan cậu.

Vì thế, không khí biến đổi.

Cậu há môi ngậm thỏ con vào miệng, đầu lưỡi tinh tế đảo quanh đầṳ ѵú, liếʍ cho toàn bộ ngực dính đầy nước miếng, ngón tay mới tiếp tục tấn công.

Tay bên kia cũng không cho nó tịch mịch, lòng bàn tay cậu áp trên ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trường Ngọc cảm thấy quái lạ, vừa đau vừa ngứa, cô đẩy quai hàm phồng lên của cậu ra, nói không cần thổi nữa. Cố Tranh lại không để ý đến cô, còn tách hai chân không an phận của cô ra, chen đầu gối vào trong.

Thiếu nữ bị đè trên bàn sách, bụng trắng như sữa bại lộ trong không khí, Cố Tranh cảm thấy đáng yêu, hôn một ngụm lên rốn mượt mà, lại trở về trước ngực cô. Thỏ con hằn lên vài vết đỏ, đều là do cậu vừa hôn vừa nắn, trên đầṳ ѵú còn dính nước miếng của cậu. Hình ảnh như vậy, cực kỳ giống cánh hoa đào dính sương sớm trong ấn tượng của cậu, phi thường xinh đẹp.

Trường Ngọc thở hổn hển, thân mình tê liệt giữa thân cậu cùng bàn sách, còn chưa nói gì, bỗng nhiên trong tay bị nhét thứ gì đó.

Cô miễn cưỡng ngẩng đầu muốn nhìn, tầm mắt lập tức tối đen.

Cố Tranh vươn tay che lại đôi mắt cô, không cho cô nhìn đến thứ đồ xấu xí, mặt khác tay kia lại lôi kéo tay cô, vuốt ve nhanh như bay.

Tầm nhìn đen sì, bên tai còn tràn ngập tiếng thở dốc khó nhịn của Cố Tranh, Trường Ngọc có chút sợ hãi, thử kêu.

"Cố Tranh?"

Cố Tranh bỗng khốn đốn, càng điên cuồng lôi kéo tay cô.

Cậu cúi người xuống bên tai cô, răng nanh cắn vành tai trắng nõn, gian nan thở dốc.

"Ngoan, Ngọc Nhi, kêu thêm vài tiếng nữa đi."

Trường Ngọc dù nhỏ nhưng cũng thù dai lắm, lúc nãy làm cô không thoải mái, cô cũng không thể nghe cậu, cũng muốn làm cậu không thoải mái!

Một tiếng cô cũng không thốt, mặc cho Cố Tranh âu yếm vành tai cô hết lần này đến lần khác.

Đáng tiếc, cuối cùng Trường Ngọc vẫn kêu ra tiếng, bởi vì ngực cô bị cắn một phát.

"A a a... Đau quá!"

"Cố Tranh tên trứng thối này... tớ muốn tuyệt giao với cậu!"

Người trước mặt không thèm để ý, động tác càng ngày càng lợi hại. Cuối cùng, cậu đột nhiên thúc eo về phía trước, rồi dừng lại.

Đôi mắt thiếu niên dừng ở trên người thiếu nữ, đuôi mắt đã đỏ lên, vô cùng yêu dã.

Cái bụng trắng mềm dính chất lỏng màu trắng, nhất thời có chút không phân biệt được.

Thiếu niên cứng người, vòm ngực lên xuống dồn dập, bên tai tựa hồ nghe tiếng tim đập.

"Bịch bịch bịch"

Nhanh như bay.