Chương 2: Sợi dây chuyền

Đây không phải lần đầu Trường Ngọc gặp mộng xuân, kỳ nghỉ hè tháng trước, cô về thăm trường cũ xong đã bắt đầu nằm mơ.

Ban đầu chỉ một tuần một lần, đến bây giờ là hai ba ngày một lần.

Ngày đầu gặp mộng xuân, mẹ của trúc mã bỗng tìm được cô, nói muốn trao cho cô thứ gì đó. Thật ra lúc ấy cô chần chừ không muốn đi, điện thoại cứ nắm mãi trong tay, vì cái tên vốn biến mất khỏi cuộc đời cô từ lâu nay bỗng xuất hiện.

Qua điện thoại, nghe thấy giọng nói khẩu cầu cùng đau xót của dì ấy, cô không thể nói nên lời cự tuyệt.

Hỏi rõ địa chỉ, Trường Ngọc đổi một bộ váy màu trắng, ngồi xe taxi đến đó.

Cảnh vật hai bên đường dần lui về sau, ánh mắt Trường Ngọc có chút mờ mịt, cô nhớ đến những chuyện trước kia.

Trúc mã của cô, Cố Tranh, ba năm trước đây đã qua đời. Mùa hè năm ấy cũng giống bây giờ, vô cùng nóng nực oi bức, bọn họ cũng vừa mới thi đại học xong.

Đang chuẩn bị ra biển chơi, Cố Tranh lại nhận được một cú điện thoại, nói có việc phải đi trước. Trường Ngọc tuy rằng oán giận cũng chỉ đành nhìn cậu ấy rời đi.

Cô còn nhớ lúc ấy Cố Tranh xoa đầu mình, giống như ngày xưa hay làm rối mái tóc đẹp đẽ gọn gàng của cô, chọc cho cô phát cáu lên mới sung sướиɠ rời đi.

Cô không nghĩ tới, lần ấy quay người chính là vĩnh biệt.

Cố Tranh bị tai nạn giao thông, chờ đến khi cô chạy đến bệnh viện, những gì có thể nhìn thấy chỉ là một thi thể đắp khăn trắng, thậm chí cô còn không dám xốc khăn lên xem mặt cậu. Máu toàn thân như bị rút sạch, Trường Ngọc vô lực ngã xuống, ngất đi.

Sau đó, Trường Ngọc chìm vào bi thương, ròng rã suốt ba năm mới nguôi ngoai.

Mà lời hai người hẹn ước thi đậu cùng trường, giờ chỉ còn một mình cô .

"Cô gái, tới rồi."

Tài xế nhắc nhở cô, Trường Ngọc hoảng hốt lấy lại tinh thần, trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.

Quán cà phê này cũng là nơi hai người hay ghé. Nhìn biển hiệu quen thuộc, cô theo bản năng muốn lui về sau, nhưng sau đó lại mím môi, lấy hết can đảm đi vào.

Vừa vào cửa, Trường Ngọc đã thấy người ngồi trong góc. Sau khi Cố Tranh chết, mẹ Cố già nua nhanh chóng, khác xa người phụ nữ trẻ trung trong trí nhớ của cô, tuy nhiên quần áo trên người vẫn trang nhã thời thượng như cũ.

Thấy cô đi tới, mẹ Cố nhanh chóng đứng dậy, dáng vẻ đầy mong đợi. Trường Ngọc sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại.

Mẹ Cố cũng thấy phản ứng của mình hơi quá, bà cố kiềm chế cảm xúc, kêu Trường Ngọc tới ngồi đối diện.

Trường Ngọc bất an ngồi xuống, nói thật cô không muốn thấy người nhà của Cố Tranh. Cậu ấy chết đi, lòng can đảm vốn có của cô cũng mất đi. Cô không thể nào tin được, một người mới giây trước còn đùa giỡn cùng cô, giây sau đã bị tuyên bố tin dữ. Nhìn thấy người nhà của cậu ấy, cô sẽ nhớ đến khối thi thể nằm đó, cùng miếng vải trắng vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.

Trường Ngọc thở ra một hơi, miễn cưỡng ổn định tinh thần: "Dì Cố, xin hỏi dì tìm cháu có việc gì sao?"

Mẹ Cố rũ mắt: "Ngọc Nhi, ở đây có vật A Tranh muốn đưa cho cháu."

"Cho cháu?"

"Đúng vậy."

Mẹ Cố lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, "Lúc trước bởi vì A Tranh... nên đồ trong phòng nó dì chưa từng đυ.ng đến. Hai ngày trước dì định đi du lịch xa, cũng xem như để thả lỏng tâm tình. Lúc sửa sang lại phòng A Tranh, dì phát hiện cái này, nghĩ đại khái là A Tranh muốn tặng cho cháu."

Nói, bà đưa hộp quà trên tay cho Trường Ngọc.

Trường Ngọc chần chờ nhận lấy, muốn mở ra, lại không có dũng khí, cũng may mẹ Cố không có miễn cưỡng cô.

"Ngày mai, dì cùng ba nó rời khỏi nơi này, cháu có nguyện ý ở lại, trông chừng nhà cửa trước khi bọn dì về không?"

"Phòng ở dì sẽ cho người định kỳ quét tước, cháu chỉ cần chờ đến lúc bọn dì trở về, rồi trả chìa khóa lại cho bọn dì, có được không?"

Đôi mắt mẹ Cố ầng ậng nước, bà nắm lấy hai tay cô, đặt thứ gì đó lạnh lẽo vào. Trường Ngọc không đành lòng cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.

Mẹ Cố nhẹ cười, vẻ mặt tang thương.

Mẹ Cố đi rồi, Trường Ngọc nhìn hai món đồ trong tay. Cô lẳng lặng đặt chìa khóa màu bạc lên mặt bàn, thậm chí còn không hỏi mẹ Cố khi nào trở về. Có lẽ, bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại.

Bởi vì, nơi này đối với họ thật sự quá đau lòng, quá tang thương.

Mặt khác, cô rũ mắt nhìn hộp quà nhỏ tinh xảo, đầu ngón tay trắng nõn kéo sợi dây lụa, mở ra hộp quà, một sợi dây chuyền bạc hiện ra trước mắt.

Chính giữa dây chuyền khắc một viên ngọc đỏ rực như máu. Dưới ánh đèn lộng lẫy, ánh đỏ bên trong lẳng lặng lưu động.

Nháy mắt, Trường Ngọc rơi lệ. Cô bỗng nhớ trước đây, cấp ba năm ấy cô tâm tâm niệm niệm một sợi dây chuyền đã lâu, Cố Tranh nói chỉ cần cô thi đậu cùng trường sẽ tặng cho cô.

Vì lời hứa hẹn này, cho dù Cố Tranh đứng đầu lớp, còn cô chỉ tàng tàng xếp ở giữa, đều liều mạng học.

Giờ phút này cô hiểu rõ, chẳng sợ cô thi không đậu, Cố Tranh đã sớm chuẩn bị đưa cho cô.

Cô run rẩy đeo dây chuyền lên, đêm đó liền gặp mộng xuân.

Một chút dấu hiệu gặp mộng xuân cũng không có, cô chỉ mơ hồ cảm giác thân thể bị ai đó thao lộng, mí mắt nặng trịch không thể mở ra được, đôi chân bị người nâng lên cao, bắp đùi bị bóp lấy, làm đến cao trào.

Hai mươi mốt năm qua, đó là lần đầu cô gặp mộng xuân, chân tay có hơi luống cuống, nhưng dù sao, cô cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa, chỉ nghĩ đơn giản là do nhu cầu sinh lý mà thôi. Sau khi tỉnh giấc, Trường Ngọc phải len lén giặt khăn trải giường bị ướt, cùng quần đùi màu hồng nhạt.