Editor: Nyanko
31/01/2022
~Giao thừa vui vẻ :3~
Cô rời khỏi sân bay, vô cùng mất tinh thần.
Sau đó rất nhanh phát hiện ra, Duẫn Chân vừa rồi đưa cô tới đã biến mất dạng.
Lâm Cam Đường không nhịn được mà thở dài, quả đúng là tính khí của Duẫn Đại tiểu thư đây mà, miễn cưỡng đưa cô tới, cũng chưa đồng ý sẽ đưa cô về.
Không có điện thoại, cũng không mang tiền.
Lâm Cam Đường ngăn một chiếc xe taxi lại, định bụng tới nơi xong sẽ bảo người trong nhà mang tiền ra trả.
Ông chú tài xế xe taxi là một người nhiều chuyện, có vẻ là lần đầu tiên gặp phải trường hợp giống như cô, hứng thú dạt dào: “Cô gái trẻ sao lại mặc váy cưới vậy? Chú thấy cháu không đi giày, giày đâu rồi?”
“Đi giày cao gót, không tiện đi đường.”
Ánh mắt của ông chú tài xế sáng lên: “Là cháu hồi tâm chuyển ý đào hôn đến sân bay đuổi theo người trong lòng, hay là chú rể hủy hôn bỏ đi cho nên cháu tới sân bay đuổi theo anh ta vậy?”
“Bác tài à, chú xem phim truyền hình ít thôi.”
Tài xế bày ra dáng vẻ chú hiểu mà, cổ vũ: “Đừng ngại, cứ việc theo đuổi tình yêu đích thực đi, cũng là điều dễ hiểu thôi mà.”
Ông chú tài xế lải nhải suốt cả đoạn đường, Lâm Cam Đường nhìn thấy cổng chính quen thuộc của biệt thự nhà mình, giống như có loại cảm giác được giải thoát: “Bác tài, chú chờ một lát, để cháu bảo người nhà trả tiền cho chú.”
Lâm Cam Đường xuống xe, người giúp việc mở cổng lại vừa vặn là dì Trương, cô để cho bà ấy ứng tiền trước, bây giờ cô vào nhà lấy tiền trả lại cho bà ấy.
Dì Trương trước khi trả tiền, nghĩ tới việc dù sao tiểu thư cũng là do mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, do dự mấy lần, cuối cùng cũng đành nhắm mắt nhắc nhở một câu: “Lâm tiên sinh đang chờ tiểu thư ở trong phòng khách đó, lửa giận rất lớn.”
Lâm Cam Đường gật đầu.
Tài xế nhận tiền, nhìn cổng lớn của biệt thự từ từ đóng lại, sợ hãi thán phục: “Thì ra không những là kịch cẩu huyết, mà còn là kiệt tác theo motip giới thượng lưu nữa sao?”
Thật là được mở mang tầm mắt.
Lâm Minh Trác ngồi ở giữa ghế sô pha trong phòng khách.
Lâm Triệu Nam và Giang Đồng Đồng sóng vai nhau ngồi ở một ghế khác.
Bầu không khí đông cứng đến mức khiến cho người ta cực kỳ áp lực, người giúp việc tránh xa chừng nào tốt chừng đó, không ai dám ở lại đây để đυ.ng trúng họng súng.
Lúc Lâm Cam Đường đi vào, Lâm Triệu Nam ngẩng đầu liếc cô một cái.
Ba Lâm hít một hơi thuốc, lại ngoài ý muốn không mắng ầm lên.
Ông mắng còn ít sao?
Từ sau khi vợ qua đời, con gái càng ngày càng khó bảo ban, trong suốt tuổi dậy thì, toàn là ương ngạnh và chống đối, giống như hai ba con là kẻ thù vậy.
Thật vất vả qua tuổi dậy tới tuổi trưởng thành, nhưng với người nhà lại lạnh nhạt cực kỳ.
Giống như mắc nợ cô vậy.
Yêu Cố Chỉ Xuyên, cố sống cố chết đòi gả cho anh ta, ông làm cha cũng không phản đối lại được chỉ đành phải đồng ý, cuối cùng hôm nay ở buổi hôn lễ lại ồn ào ra một màn này.
Lâm Minh Trác đặt đầu thuốc lên trên gạt tàn, vẻ mặt mệt mỏi, mở miệng nói: “Mày cút đi, đừng trở về nữa!”
Giang Đồng Đồng nghe xong, sốt ruột kéo Lâm Triệu Nam.
Lâm Triệu Nam xoa xoa thái dương: “Ba, trước tiên cho con bé cơ hội giải thích đã?”
“Giải thích?” Lâm Minh Trác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận mắng: “Có lần nào nó chịu nói lý lẽ sao? Người trưởng thành là phải tự chịu trách nhiệm với chuyện của mình.”
“Giao tình của hai nhà Lâm Cố bây giờ cũng coi như xong, ba không có thời gian để ý đến nó nữa, cũng quản không nổi nữa rồi!”
“Không phải nó luôn miệng bảo ghét ở đây nhất sao? Nó thích đi đâu thì đi, ba mặc kệ!”
“Cút cho tao!!”
Lâm Triệu Nam nhìn ba đang tức giận đùng đùng, cũng không nói chuyện giúp Lâm Cam Đường, bởi vì hành động của Lâm Cam Đường mấy năm gần đây, quả thực là khiến cho người khác phải đau khổ thất vọng.
Lâm Cam Đường đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
Váy cưới trên người rất nặng, mà lòng của cô cũng nặng nề không kém.
Cô vẫn còn nhớ rõ đời trước, không có đào hôn, cho nên cũng không có một màn này.
Chỉ có ở ngày lại mặt sau ba ngày cưới đó, là xảy ra một trận cãi cọ, ba cũng đã nói một câu không khác lắm, bảo cô cút đi.
Kết quả cô cũng thật sự không hề trở về nữa.
Mãi cho đến trước khi qua đời, cũng chưa từng nói qua với ba cô một câu xin lỗi vì những năm tháng tùy hứng ấy của cô.
Cô không hề biết, một người cha nói ra lời như vậy với con gái ruột của mình, là đã có biết bao đau lòng và thất vọng.
Nhìn thấy tóc mai giữa trán của ba đã bạc trắng, cổ họng Lâm Cam Đường giống như bị bông nhét kín, cực kỳ khó chịu: “Ba.”
Lửa giận của Lâm Minh Trác vẫn chưa hạ xuống, lại châm một điếu thuốc, nghe thấy câu này tay run lên một cái.
Từ sau khi cha con có sự ngăn cách, đứa con gái này của ông, đã nhiều năm rồi chưa gọi ông một tiếng ba.