Chương 4: Không Cần Đi

Editor: Nyanko

1/2/2022

Mùng 1 năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng! ^^

“Mày gọi ba cũng vô dụng!” Lâm Minh Trác không châm thuốc nữa, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, một tay quét cái gạt tàn thuốc xuống: “Lư Viễn! Ném hành lý của nó ra!!”

Quản gia Lư tuy trong lòng cũng không đành lòng, nhưng ông cũng cảm thấy lần này Lâm tiểu thư đã hành động rất quá mức. Tiên sinh vừa từ giáo đường trở về, đã lập tức ra lệnh cho người thu dọn hành lý của cô, có thể thấy là đã cực kỳ tức giận.

“Tiểu thư, mời tới bên này?” Cuối cùng quản gia Lư vẫn đành phải cầm hành lý lên giúp cô, đặt ở cửa ra vào.

Giọng điệu của quản gia Lư đã coi như là rất khách sáo, Lâm Cam Đường cũng không muốn lại đi chọc giận ba, nói: “Ít nhất cũng chờ con thay bộ quần áo đã?”

Ba Lâm không ngăn cản.

Lâm Cam Đường trở lại gian phòng của mình, mọi thứ bên trong vẫn là dáng vẻ giống như trong trí nhớ.

Cách một đời hoảng hốt.

Quần áo cũng không bị cho hết vào hành lý, Lâm Cam Đường tiện tay lấy một cái váy màu đen thay vào.

Trong phòng khách, tư thế của ba Lâm cũng chưa từng thay đổi, im lặng hút thuốc.

Lâm Triệu Nam mệt mỏi thương lượng với ba: “Nhà họ Cố bên kia, có lẽ phải nhường chút lợi ích, nếu không bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, đợi hôm nào con sẽ đến nhà họ Cố xin lỗi.”

“Ba và con cùng đi.” Ba Lâm nhả ra một hơi thuốc.

Lâm Cam Đường đi tới cạnh cửa nghe thấy câu này, dừng bước, không quay đầu lại: “Không cần đi, xin lỗi cũng phải là nhà họ Cố bọn họ tới xin lỗi.”

Ba Lâm và Lâm Triệu Nam đồng thời nhìn qua.

“Không phải anh muốn lời giải thích sao? Đường An Nghiệp, Gia Lâm Cảnh Uyển, có một cô gái tên là Phùng Dạng Dạng.” Lâm Cam Đường nói xong, đang định đi, lại do dự hồi lâu, hốc mắt ửng đỏ nói: “Còn nữa, ba, thật xin lỗi.”

Tim ba Lâm run lên.

Giang Đồng Đồng thấy người đi thật, bèn nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

Ba Lâm ngồi bất động thật lâu, mãi cho đến khi thuốc lá cháy đến đầu ngón tay.

Lâm Triệu Nam cảm thấy Lâm Cam Đường càng ngày càng gây ra nhiều chuyện, còn phiền phức hơn tất cả các việc ở trong công ty cộng lại nữa, anh đứng dậy: “Con đi tìm người tra về người con bé vừa mới nói.”

“Không cho phép con giúp nó! Lần này, cho dù nó có chết ở bên ngoài, ba cũng sẽ không giúp nó nhặt xác đâu!” Ba Lâm nhẫn tâm nói.

Lúc Giang Đồng Đồng đuổi kịp trông thấy Lâm Cam Đường, Lâm Cam Đường đã ra tới bên ngoài biệt thự.

Ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây ngô đồng, đổ bóng loang lổ xuống mặt đất.

Giang Đồng Đồng gọi: “Đường Đường.”

Lâm Cam Đường quay người lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn cô ấy.

“Có chuyện gì không?” Cô hỏi.

Giang Đồng Đồng co quắp đưa đồ trong tay ra: “Điện thoại di động của em này, quên cầm theo.”

Lâm Cam Đường nhận lấy: “Có thể làm phiền chị một chuyện không?”

Giang Đồng Đồng thụ sủng nhược kinh: “Chuyện gì vậy?”

“Toi muốn liên lạc với Thạch Quân, chị có thể nhìn thử xem trong điện thoại của anh tôi có lưu số của anh ta được không?”

Trong mắt của cô mang theo khẩn cầu trước nay chưa từng thấy.

Giang Đồng Đồng thần xui quỷ khiến gật đầu.

Nhìn theo bóng dáng Lâm Cam Đường biến mất ở ngã rẽ trên con đường rợp bóng cây, Giang Đồng Đồng mới trở về.

Đợi Lâm Triệu Nam thu dọn tài liệu xong, lại nhìn thấy Giang Đồng Đồng đang cầm điện thoại di động mà anh đặt ở trên bàn trà, hai gò má ửng đỏ mà đang bấm gì đó, bèn hỏi: “Đã làm gì rồi?”

“Đưa điện thoại của Đường Đường cho cô ấy.” Giang Đồng Đồng rất hưng phấn, đồng thời cũng ấn phím gửi qua: “Cô ấy có nói cảm ơn với em, hồi trước cô ấy sẽ không bao giờ nói như vậy.”

“Về sau em không cần phải để ý đến nó, nói một tiếng cám ơn mà em đã vui vẻ như thế này rồi, lúc trước nó đối xử với em như thế nào em đã quên rồi sao?” Nhớ đến thái độ của Lâm Cam Đường đối với cô, chân mày Lâm Triệu Nam nhíu lại thật chặt , giọng điệu cực kỳ không tốt.

Anh lấy lại điện thoại liếc nhìn, trên thanh WeChat đang hiện tên Lâm Cam Đường, tin nhắn gửi đi là số điện thoại của Thạch Quân.

Giang Đồng Đồng nghe xong lời của anh, khàn giọng, trong mắt thất vọng đi trông thấy.

Lâm Triệu Nam cảm thấy giọng điệu của mình không tốt, ôm lấy cô ấy: “Nếu nó đến chết vẫn không chịu thay đổi, vậy thì chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở.”