Chương 13: Những người bị nhốt

Đoàn người đi theo người đàn ông đeo kính đến văn phòng, Ôn Mộ Sanh mỉm cười nói chuyện với gã suốt đường đi, vừa đi vừa bình tĩnh quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Con đường từ khu công trường đi bộ về trung tâm thương mại dường như đã bị bỏ hoang mấy ngày, bồn hoa hai bên cỏ dại mọc um tùm, khiến người ta cảm thấy hoang tàn không thể giải thích được.

Khi sắp đến tòa nhà văn phòng, Ôn Mộ Sanh đi đến bên cạnh Yến Ly, nhân lúc người đàn ông đeo kính không chú ý, hắn khom lưng để sát vào bên tai Yến Ly, nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa cậu tìm cơ hội đi kiểm tra tòa nhà này một chút.”

Yến Ly kinh ngạc mà nhìn Ôn Mộ Sanh, tuy rằng không biết tại sao đối phương lại tìm cậu, nhưng cậu cũng cảm thấy không thể hoàn toàn đi theo tên quản lý khả nghi này.

Yến Ly khẽ gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.

Ôn Mộ Sanh nhếch môi, dáng vẻ ngoan ngoãn nghiêm túc của đối phương khiến hắn không khỏi sờ sờ vành tai trắng nõn mềm mại của thanh niên, “Ngoan ghê.”

Yến Ly không khỏi mở to mắt, hoảng loạn mà lui về phía sau vài bước, trong khi Ôn Mộ Sanh đã cười khúc khích đi tới phía trước.

Đoàn người đi vào văn phòng của người đàn ông đeo kính, văn phòng rất đơn giản, trên bậu cửa sổ có một chậu cây.

“Tôi muốn đi toilet một chút, xin hỏi toilet ở đâu?” Yến Ly hỏi.

“À?” Người đàn ông đeo kính hơi nhíu nhíu mày, ngay sau đó cười nói: “Toilet khá xa, tôi dẫn cậu đi? Ba vị ân nhân khác cứ nghỉ ở trong văn phòng trước nhé?”

Ngay đến toilet cũng muốn đi theo sao? Yến Ly mím môi, tức khắc cảm thấy người này càng có vấn đề.

“Không cần, tôi có thể tự đi một mình, khá gấp.” Yến Ly ngại ngùng nói.

Người đàn ông đeo kính có chút do dự, còn muốn nói gì, lúc này Ôn Mộ Sanh trực tiếp cắt ngang gã.

“Triệu tiên sinh, tôi khát, chỗ của anh có trà không?”

“Tôi đi pha trà cho các anh, các anh chờ một lát.” Người đàn ông đeo kính vội vàng nói, nhất định không được để cho ba người đàn ông có dị năng này tùy tiện chạy ra, còn thằng nhóc không có dị năng có lẽ cũng không tạo thành uy hϊếp gì cả.

“Nơi này nói không chừng còn có xác sống chưa bị phát hiện ở trong góc nào đó, cậu đừng chạy lung tung, đi toilet xong thì nhanh chóng trở về đấy.” Người đàn ông đeo kính lo lắng dặn dò Yến Ly.

Yến Ly gật gật đầu, theo chỉ dẫn của người đàn ông đeo kính mà đi về phía toilet, còn người đàn ông đeo kính trở lại văn phòng pha trà cho những người khác.

Ôn Mộ Sanh quan sát văn phòng này, hắn đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên, hắn phát hiện chậu cây bên cửa sổ có gì đó không ổn.

Cây này hình như chính là cỏ dại trong bồn hoa bên ngoài, hoặc là nói dây leo thì hợp hơn, hơn nữa…… thân và lá của cây này còn phủ đầy gai nhọn.

Người bình thường sẽ đặt cỏ dại trong văn phòng sao?

Nhân lúc người đàn ông đeo kính đi lấy lá trà, Ôn Mộ Sanh thấp giọng hỏi nói: “Các anh biết đây là cây gì không?”

Quý Sâm lắc lắc đầu, Bạch Cảnh Chi nhìn kỹ một chút, nhớ lại những cuốn sách đã đọc trước đó, nói: “Cây này tên là luật thảo*, cũng có địa phương gọi là dây leo rắn cắt.”

* Ở Việt Nam cũng như Trung Quốc, có một loại dây leo mọc hoang với tên gọi là luật thảo (hay còn gọi là cây sàn sạt).

Ôn Mộ Sanh như suy tư gì, trong đầu đột nhiên sinh ra một suy đoán.

Người đàn ông đeo kính đã pha trà xong, có chút nóng nảy mà nhìn ra bên ngoài, gã nhìn nhóm Ôn Mộ Sanh bình tĩnh ngồi uống trà, nhịn không được nói: “Cậu bạn của các anh còn chưa trở về, tôi lo cậu ta đã gặp phải xác sống rồi, tôi đi xem thế nào, khi trở về sẽ đưa điều khiển từ xa cho các anh.”

Ôn Mộ Sanh cười gật gật đầu.

Người đàn ông đeo kính vội vàng chạy đến toilet, lại phát hiện bên trong hoàn toàn không có ai!

Người đàn ông đeo kính nhíu chặt mày, lấy một cái bộ đàm từ trong túi ra, hạ giọng nói: “Anh Huy, nhanh lên lầu 3 đi, có một người chạy trốn rồi! Có điều cậu ta không có dị năng, anh giải quyết ba người có dị năng kia trước đi! Chúng ta phải có được súng trong tay bọn họ!”

Sau khi người đàn ông đeo kính nhận được câu trả lời từ bên kia xong thì nhanh chóng trở về văn phòng ổn định nhóm Ôn Mộ Sanh trước, chờ đồng bọn của gã đến, ba người kia hoàn toàn không có gì đáng sợ!

Bên kia, Yến Ly không đi WC, mà là bắt đầu tìm kiếm các tầng bên dưới, nhưng toàn bộ tòa nhà trống rỗng, trong mỗi phòng dường như đều không có ai.

Từ lầu hai xuống lầu một, đột nhiên, Yến Ly nghe được chỗ ngoặt phía trước truyền đến tiếng mở cửa và tiếng bước chân vội vã!

Đối phương không biết đang nói chuyện với ai, âm thanh dần dần càng ngày càng gần: “…… Tôi lên ngay.”

Đi lên? Yến Ly nhíu mày, rất có thể là đồng lõa của tên quản lý kia!

Cậu nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đang đến gần, nhưng xung quanh lại hoàn toàn không có nơi nào để trốn!

Người đàn ông lạ mặt tắt máy bộ đàm với vẻ mặt dữ tợn, gã đi nhanh về phía trước, sau đó vòng qua chỗ ngoặt rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang.

Một lát sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước chỗ ngoặt!

Yến Ly Nghe thấy tiếng bước chân đi lên, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu vừa mới trốn vào trong không gian của mình, thành công tránh được đối phương.

Yến Ly cũng không lo cho ba người đàn ông ở trong văn phòng kia, cậu đi dọc theo nơi người đàn ông mới vừa xuất hiện, đó là một cánh cửa ở cuối hành lang, cậu đẩy cửa ra thì phát hiện lại là một con đường thông xuống đất.

Cậu cẩn thận lắng nghe một chút, không phát hiện bên trong có âm thanh gì, vì thế lặng lẽ tới gần, cậu đi đến cuối đường, nơi đó là một cái nhà kho ngầm, có rất nhiều hộp nhựa trong suốt và thùng giấy lớn chất chồng lên nhau.

Yến Ly đi vào, khi cậu đi vòng quanh mấy chồng thùng giấy đến giữa kho hàng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Yến Ly tức khắc sững sờ tại chỗ không thể tin được.

Trên khoảng đất trống giữa nhà kho có một chiếc l*иg sắt lớn, cậu chỉ nhìn thấy loại l*иg này khi thấy chó hoang bị bắt trên TV, mà chiếc l*иg trước mặt còn lớn hơn gấp mấy lần! Giữa l*иg sắt, thế mà nhốt lại mấy chục cái người! Người bị giam giữ đều đang nằm hấp hối trên mặt đất, thậm chí không thể nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ nào, bọn họ tựa như đã mất đi mất đi ý muốn trốn thoát.

“Đây là…… sao lại thế này……” Yến Ly lẩm bẩm nói.

Những người trong l*иg nghe được âm thanh đều khϊếp sợ nhìn qua, giây tiếp theo, bọn họ kích động bò lên, biểu cảm trên mặt tựa như giây tiếp theo sẽ khóc lên: “Cậu là người bên ngoài sao?! Sao cậu lại đến nơi này? Cầu xin cậu, cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị nhốt ở nơi này!”

Yến Ly nghiêm túc lắng nghe bọn họ nói chuyện đã xảy ra.

Hóa ra khi tận thế bắt đầu, người đàn ông đeo kính và bọn họ cùng trốn trong tòa nhà này, nhưng mà xác sống quá nhiều, chỉ sợ không chịu được bao lâu thì sẽ xông đến; lúc này, người đàn ông đeo kính cùng với bạn của gã là anh Huy nhân lúc bọn họ ngủ đã trói hết bọn họ lại, còn dùng dao đâm từng người một, sau đó ném ra gần khu thi công từ cửa sổ!

Xác sống bên ngoài ngửi được mùi máu tươi, lần lượt di chuyển đến khu thi công, rời khỏi trước tòa nhà.

Hai người đó nhốt những người còn lại vào trong kho hàng, cũng không cho bọn họ ăn uống, một khi xác sống tụ tập lại đây thì bọn gã sẽ gϊếŧ chết một người để dụ xác sống rời đi……

Yến Ly gắt gao nhíu mày, xem ra “Bạn gái” mà người đàn ông đeo kính nói cũng là người bình thường bị gã dùng để dụ xác sống rời đi.

“Chúng tôi vừa mới nghe được Triệu Hồng bảo anh Huy đi lên lầu 3 qua bộ đàm, nói có người có súng, bảo gã đến giúp cướp lấy, người gã nói có phải là anh không?”

Yến Ly gật gật đầu: “Không chỉ có tôi, bên trên còn có ba người khác, tôi lén chuồn ra đây.”

Một thiếu niên gầy gò trong l*иg sắt cắn răng đứng dậy, nhìn Yến Ly: “Tên Triệu Hồng kia có dị năng hệ mộc, gã có thể điều khiển dây rắn cắt trói anh lại! Dị năng của tên anh Huy kia là dịch chuyển, có thể dịch chuyển ra phía sau tấn công chúng tôi chỉ trong nháy mắt, chúng tôi từng thử phản kháng chạy trốn khi bọn gã mở l*иg sắt, nhưng đều bị gã dịch chuyển bắt được……”

“Ba mẹ của tôi đều bị bọn gã gϊếŧ! Các anh nhất định phải bắt lấy bọn họ……” Trong mắt thiếu niên hiện lên sự đau buồn và thù hận thật sâu.

“Chúng ta sẽ làm vậy! Lát nữa tôi sẽ quay về cứu mọi người!” Yến Ly lấy ra một ít bánh mì và nước từ trong không gian rồi nhét vào l*иg sắt, sau đó xoay người chạy lên lầu.